Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Dùng lời nói của Dung Lan Thiến Thiến miêu tả, Thường nha đầu mấy ngày nay, là tàn tạ triệt để.
Mệt mỏi nằm trên giường, đến phim kịnh dị mười năm trước cũng lôi ra xem, gần đây hai người họ nghe đủ loại âm thanh của quỷ nghe đến phát nôn rồi…
Nói xem nếu giống như Thường Tiếu miễn dịch với phim kịnh dị, vậy sau này nói yêu đương, sẽ ít đi bao nhiêu cơ hội thân mật ôm ôm ấp ấp cầu xin trấn an… = =
Ai, nghớ người thì phải chủ động liên lạc với người ta chứ, nhưng người thà để cho mình buồn bực đến chết, cũng không chịu chủ động gọi một cú điện thoại.
Chỉ là chủ mẫu đại nhân hai nhà huyên náo dữ dội như vậy, thật đúng là làm cho người ta bất ngờ, gió tanh mưa máu này, làm sao hai chữ “kinh khủng” có thể hình dung hết? Nhưng làm cho các cô bất mãn nhất là, cái tên mang theo Thường Tiếu chơi trò mất tích bí ẩn, ở phía sau chọc cái sọt lớn, vậy mà cũng mất tích bí ẩn rồi…
Thời tiết xem ra không tồi, sau dăm ba ngày dễ dàng tha thứ cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi như phế nhân của Thường Tiếu, Dung Lan cả giận, tay chống nạnh chỉ vào giường Thường Tiếu giận dữ mắng mỏ: “Nhìn bộ dạng con gấu của mi này! Tinh thần của mi đây? Nguyên khí của mi đây? Sức sống đây? Đã chạy đi đâu?”
Thường Tiếu ủ rũ cúi đầu thở dài, lại thở dài... “Cái này...” Âm thanh cô sâu kín, buồn bã vô cùng: “Đều bị một cái tát của mẹ Dư Phi đuổi chạy rồi...” = =
“…” Được rồi, Dung Lan hít sâu một cái: “Nhưng làm ơn, mi là Thường Tiếu nha, lấy ra chút kiên quyết đi! Mi nên thấy may mắn, sớm nhận rõ chân tướng sự tình, bà dì kia tính khí kém như vậy, về sau mi thật sự gả về đấy mới khó chịu.”
“Chuẩn rồi.” Thiến Thiến đáp lời.
Thường Tiếu lại thở dài, cô còn chưa nói tới gả… Nghĩ nghĩ không thể tiếp tục tự mình mệt mỏi nữa, bẻ một ngón tay, đã bốn ngày không ra khỏi cửa phòng…
Ở trên giường lăn hai vòng, đột nhiên tròng mắt sáng lên, ngồi dậy nắm quyền oán giận cáo trạng: “Nghĩ thông rồi! Vì tinh thần của ta! Vì nguyên khí của ta! Vì sức sống của ta! Chúng ta đi sân chơi chơi đi!”
“Vậy…?”
“Sân chơi.”
“Nên?”
“Sân chơi!”
“...” Thiến Thiến bỗng mặt không biểu tình: “Không đi.”
“Không rãnh.” Dung Lan ngược lại có vẻ cực kỳ trấn định, khẽ… thôi cười.
Nói giỡn! Định giống như lần đầu tiên đi quan hệ hữu nghị thất bại, coi tàu lượn giống như xe ba bánh, biến thái ngồi vài chục lần còn mặt không đổi sắc, đi sân chơi?
Không bàn nữa!!!!
Thường Tiếu vung đầu: “Hừ, ta tự đi!”
Từ nội thành đến sân chơi có tuyến tàu điện ngầm, Thường Tiếu cảm xúc hưng phấn, chọn một sân chơi vào thứ ba không có người đến, xin nghỉ, tay phải Hamburg tay trái cola, ngồi xe hơn một giờ, đến nơi.
Cô nhìn vài mống người thưa thớt, còn có nhiều đồ chơi khổng lồ, cảm thấy tâm trạng tốt lên không ít, a, tàu lượn! Tàu lượn! Tàu! Lượn!
Khó có được ngày không cần xếp hàng, cô vô cùng cao hứng chơi một vòng, quyết ý không ngừng cố gắng, chơi lại vòng nữa! Vậy mà vừa đi đến khu vực đợi xe vốn không có ai, liến bị một giọng nói không thể quen thuộc hơn hấp dẫn sự chú ý, bước thêm hai bước liền nhìn thấy chủ nhân của âm thanh kia, cô sửng sốt một lúc, phát ra một tiếng kêu kinh ngạc: “Quý, Quý, Quý Hiểu Đồng?”
Quý Hiểu Đồng!?
Nhất thời không nhớ nổi bọn họ đã bao lâu không gặp.
Quý Hiểu Đồng vốn là bộ dạng lãnh khốc quay lại, cũng lên tiếng trả lời lại, anh ta nhìn đến bộ mặt thần kinh cứng đờ, “A” một tiếng, chỉa về phía cô: “Cậu cậu cậu…” nửa ngày không có đoạn sau.
Thường Tiếu cũng chỉ vào cậu, gọi theo: “Cậu cậu…” Tại sao lại ở chỗ này…
Không ngờ còn chưa dứt lời, Quý Hiểu Đồng đã căm giận cướp lời: “Cậu cái gì mà cậu! Tôi mới không phải theo dõi cậu!” Vừa hô xong, anh vừa cứng đờ, đây không phải vừa tô vừa đen thì là cái gì?
“A!” Thường Tiếu vốn còn muốn lại nói mấy câu, đột nhiên ánh mắt bị một đứa bé trước mặt Quý Hiểu Đồng hấp dẫn, nhìn đến mặt bé, liền không nhịn được kêu thành tiếng.
Mẹ nó, đây là đứa bé nhà ai, dung mạo thật là xinh đẹp!
Chắc là cũng có mấy phần máu nước ngoài, đường nét sắc sảo hơn những đứa trẻ cùng tuổi, khoảng bốn năm tuổi, hình dáng so sánh tầm thường vợ con bằng hữu sâu hơn, bốn năm tuổi lớn nhỏ, da thịt mũm mĩm gương mặt phấn hồng, chớp chớp đôi mắt trong veo, trên đầu đội mũ lông mềm, mặc áo phông màu vàng tươi và quần bò rộng lùng nhùng, cùng với thần thái nghiêm túc, làm người ta không nhịn được muốn nhéo má hung hăng giày xéo.
“Đứa bé này là?” Ánh mắt Thường Tiếu tỏa sáng…
“Em họ tôi.”
“Cậu khốn kiếp!” Thường Tiếu không chút do dự bày tỏ đố kị với nguồn gien ưu tú của Đồng gia. Tất cả nhà đều có dáng dấp tốt như vậy, tên ngốc này lớn lên tuyệt đối cũng là hại nước hại dân, mầm tai họa a mầm tai họa. Sau đó cũng không chờ phản ứng của Quý Hiều Đồng, nhanh chóng cúi người xuống, vẻ mặt lấy lòng cười híp mắt: “Đến đây ~ em trai, gọi chị đi ~”
Quý Hiểu Đồng khẽ cắn răng, khom người vỗ vỗ đầu đứa trẻ bên cạnh: “Đừng để ý tới cô ấy, Jack.”
Jack đầu tiên là vẫy vẫy đôi mắt to, ngẩng đầu khéo léo nhìn Thường Tiếu, đột nhiên đứa bé lịch lãm yên lặng khẽ cúi người, rất cung kính thét lên ——
“Chào anh ạ.”
Thường Tiếu: “…”
Quý Hiểu Đồng: “…” Cậu ta yên lặng, đồng thời không lưu tình chút nào… “Haha…”
Cười cái gì mà cười, ta đây là ai, không thèm chấp nhặt với một đứa trẻ! Vậy mà đứa trẻ trước mặt lại nổi giận, Thường Tiếu giả mù sa mưa cười với Quý Hiểu Đồng một tiếng, quay đầu lại liếc Jack, trả thù bằng cách nhéo thịt trên mặt cậu, nụ cười sâu hơn, cường điệu: “Ngoan, gọi! Chị! Đi!”
Jack không duyên cớ nhăn một chút, nhìn Thường Tiếu, chết cũng không tiếp tục lên tiếng, đáy mắt tràn đầy hoang mang.
Khốn, hoang mang cái đầu nhóc!
Thường Tiếu nghẹn một bụng khí, thầm cắn răng nghiến lợi.
Quý Hiểu Đồng vui, vẻ mặt ngạo mạn vỗ vỗ đầu tên nhóc: “Gọi hay lắm! Chờ anh đây mua kẹo cho em.”
Jack hiển nhiên không có quá nhiều khát vọng với kẹo, rất nhanh không để ý, lôi kéo Quý Hiểu Đồng, hai mắt chớp chớp tràn đầy khát vọng, chỉ vào bên cạnh tàu lượn.
Vừa nhắc tới tàu lượn, lập tức nụ cười Quý Hiểu Đồng khẽ cứng đờ, nghe được bên cạnh nhân viên làm việc nói: “Thật xin lỗi, người bạn nhỏ này không phù hợp chiều cao tiêu chuẩn, không thể chơi.”
Nói nhảm, đứa bé còn nhỏ như vậy, tên dẫn cậu nhóc đi lên chắc chắn là não có vấn đề. Thường Tiếu khinh bỉ liếc tên “não có vấn đề” Quý Hiểu Đồng một cái.
Nhưng không thể phủ nhận, hôm nay cậu ta ăn mặc thoải mái tự tại, cũng mặc áo phông vàng tươi, màu da khỏe mạnh đem cái áo mua trên taobao trở nên vô cùng tinh tế, vô cùng tỏa sáng, cộng thêm dung nhan ánh mắt cái miệng lỗ mũi hơn người kia…
Chậc, người ta nói hồng nhan bạc mệnh, người này sống không lâu… ~
Chỉ thấy Quý Hiểu Đồng nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ biết rồi, trên cao nhìn xuống khí thế đè người: “Anh đã nói người ta không cho chơi rồi.” Sau đó muốn lôi kéo Jack đi, không ngờ bé Jack ngoan ngoãn đột nhiên ăn vạ, tính tình chính trực kêu, “Đừng mà, lão đại! Anh chơi đi!”
Thường Tiếu nhún nhún vai, lại bị một nhân viên khác thúc giục, lúc này mới hồi hồn, giơ giơ tấm vé hướng về chỗ Quý Hiểu Đồng, nhìn lại cậu bé đáng yêu lần nữa, liền đi vòng qua, ngồi xuống ghế đầu.
Đến chơi phần nhiều là các đôi, bên cạnh cô vẫn còn một ghế trống.
Jack làm bộ quyết tâm muốn xem dáng vẻ Quý Hiểu Đồng chơi, một lớn một nhỏ giống như đang tranh chấp cái gì, cho đến khi nhân viên làm việc hình như mở miệng nói đồng ý trông đứa trẻ, mới nhìn thấy Quý Hiểu Đồng xanh mặt đi tới ghế trống cạnh cô.
…
Rõ ràng là dáng vẻ tuấn tú, rõ ràng là mặt mũi trầm ổn, lại sinh thêm một chút bi tráng “Gió hiu hiu hề nước sông Dịch lạnh ghê”. (dịch câu thơ trong bài Bài thơ: Dịch thuỷ ca - 易水歌 (Kinh Kha - 荊軻)
Thường Tiếu mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng có cái gì không đúng… Không nghĩ ra được.
Cũng lười nghĩ, cài dây an toàn, liếc Quý Hiểu Đồng một cái, thu hồi tầm mắt.
A, tàu lượn! Cô đến đây!
Không lâu sau, xe chậm rãi dần dần rời sân ga, bắt đầu đi lên cao, cô đặc biệt thích cảm giác này, có lẽ là có một loại mong đợi lúc xuống dốc, cả người đều rất kích động.
Về phần Quý Hiểu Đồng, cậu ta từ lúc lên đến bây giờ một tiếng cũng không thả, Thường Tiếu lại len lén liếc mắt, chậc, đường cong gò má... Rất hoàn hảo rất yêu nghiệt…
Sau đó yên lặng niệm: anh ta mạng mỏng mạng mỏng mà, anh sống không lâu sống không lâu…
Thấy xe sắp đi đến đỉnh quĩ đạo, lòng Thường Tiếu tràn đầy mong đợi, xe khẽ dừng một chút, liền lao thẳng xuống ——
“A a a a ——”
“A!!”
Câu đầu là bởi vì du khách sau lưng kích động mà phấn khởi, câu sau là bởi vì bắp đùi Thường Tiếu... Đột nhiên thật đau!
“A ——” đến một khúc quanh lớn, Thường Tiếu hét một tiếng thảm.
Trong nháy mắt lao xuống đó tên khốn họ Quý bên cạnh cô, đột nhiên đưa ra ma trảo níu lấy quần jean bó sát người cô, dùng tất cả sức lực véo thịt cô.
“A a a a a ——”
“A! A!!”
Xe đang chạy ở tốc độ cao, rất nhanh tiến vào đại quanh co đệ nhất vô địch.
“A a a a a ——” sau lưng hành khách vẫn phối hợp như cũ.
“Auuuu ——” Thường Tiếu chỉ cảm thấy thịt bắp đùi cũng bị véo °, cũng không còn để ý tới hưng phấn, ở trong chuyển động tốc độ cao, níu lấy cánh tay Quý Hiểu Đồng, làn da rõ ràng cảm nhận được căng thẳng của Quý Hiểu Đồng giờ phút này, ai ngờ lại gặp phải một kẻ nhát gan, khó trách cô mơ hồ có dự cảm chẳng lành… Buông tay! Buông tay!
Sườn xe dọc theo kiểu quỹ đạo sóng lớn phập phồng quay về: “A a a a a ——” sau lưng du khách hưng phấn hơn.
“Ngaooo ôooo!!” Bắp đùi của nàng thịt của nàng!
Quý Hiểu Đồng vạn ác!! Đồ củ tỏi vạn ác!!
Đáng hận hơn, cô đau đến cắn răng nghiến lợi, thế nhưng cậu ta từ đầu đến cuối cắn chặt hàm răng, một câu cũng thở ra.
Cũng may cả quá trình không quá dài, lúc kết thúc, Thường Tiếu nặng nề thở ra một hơi… Kết, kết thúc?
MD! Chỉ thấy tên khốn kia hẳn là như không có việc gì buông tay ra, gắng trấn định nhẹ nhàng thở ra, thoáng tiết lộ cảm giác được giải thoát.
Thường Tiếu cắn răng, vừa muốn gọi cậu ta, lại thấy chốt an toàn vừa cởi ra, tiểu quỷ nhỏ mặt rực rỡ đã chạy tới, vẻ mặt viết đầy tự hào: “Lão đại anh thật lợi hại!!”
“Ừ…” Quý Hiểu Đồng nhẹ giọng, không có dấu hiệu phủ nhận.
“…” Thường Tiếu trầm mặc mấy giây, rốt cuộc đáy lòng gầm thét—— tên nhát gan!! Dối trá!!
Thường Tiếu bi phẫn ngồi ở chỗ cũ mắng Quý Hiểu Đồng từng đốt xương một, cho đến khi nhân viên làm việc lấy ánh mắt thúc giục nhìn cô, cô mới lặng lẽ leo ra.
Lúc này, Quý Hiểu Đồng giống như đột nhiên ý thức được cái gì, từ từ quay đầu lại nhìn cô, mấy giây sau, tầm mắt chầm chậm dọc theo đường cong thân thể cô dời xuống, cho đến khi nhìn thấy trên quần jean có một “đóa” bị “cường bạo” sinh ra một “hoa” uốn éo, vẻ mặt mới có chút thay đổi.
Là một loại xấu hổ ẩn nhẫn.
Nhân viên làm việc ở bên cạnh yên lặng đứng xem bọn họ giằng co.
Sau đó, chuyện xấu xảy ra.
Chỉ thấy Quý Hiểu Đồng đột nhiên đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai, mặt không biến sắc tim không đập nhanh mở miệng: “Cậu vừa rồi hét to thật, “ sau đó… Sau đó… Cậu ta lại có thể trợn tròn mắt nói, “Lá gan cậu sao lại nhỏ như vậy?”
Thường Tiếu: “...”
…
Thường Tiếu có cảm giác mình giống như bị sét đánh, toàn thân thoải mái…
Đại não chậm chạp rơi xuống lệnh: mau mau Thường Tiếu, mắng cậu ta, châm chọc cậu ta, cười nhạo cậu ta, khi dễ cậu ta! Nhưng hít thở xong, chưa kịp biến thành hành động, tiểu Jack lại yên lặng bước thêm một bước đến chỗ tên hèn hạ vô sỉ kia gọi “Lão đại”, sau đó, một đôi đôi mắt to sáng ngời nhìn cô, mềm mại nhúc nhích lên án: “Lá gan sao lại nhỏ như vậy?”
Ầm!
Thường Tiếu lập tức hóa đá…
Quý Hiểu Đồng, Quý Hiểu Đồng, Quý Hiểu Đồng…
“Quý! Hiểu! Đồng!”
Quý Hiểu Đồng bày tỏ vô tội trợn to hai mắt, không để ý tới cô, cười híp mắt dắt tay Jack, xoay người sang chỗ khác, “Thật biết nghe lời, lão đại mua cho em kẹo!!”
“Người bạn nhỏ có thể cùng anh đi tới xem hình vừa chụp đi ~” âm thanh nhân viên làm việc thân thiết săn sóc, vang lên đúng lúc.
Trong phòng chứa ảnh đã phát ra vài tiếng cười của du khách xem hình rồi.
Jack liền lôi kéo Quý Hiểu Đồng chạy tới, Thường Tiếu tự nói với mình đây là nơi công cộng, không được tức giận loạn, không cần chấp nhặt cùng tiểu quỷ hèn hạ nhát gan vô sỉ, nhưng cũng là hết sức tò mò vẻ mặt vừa nãy, nhất thời xúc động quyết định cùng tới xem một chút, sau đó cô liền…
Thần kinh lại bị sét đánh!
Cái này không phải cô, nhất định không phải cô!
Mặt của cô trong Camera của đường tàu, biến thái vặn vẹo, há to miệng, dữ tợn đến đáng sợ.
Mà người con trai kia, cư nhiên một bộ dáng bình tĩnh không đếm xỉa, gió thối tung mái tóc, lại tăng thêm một tầng tiêu sái.
…
Đúng là tre già măng mọc, ông trời đây là cố ý tức chết cô đi…
“Lão đại, in ra!” Tiểu Jack ở bên cạnh đề nghị.
“…” Cậu dám! Thường Tiếu lải nhải miệng muốn ngăn cản.
“Tôi muốn tấm này.” Một du khách cùng chuyến chỉ vào tấm hình hạ lệnh.
“...” Thường Tiếu cứng ngắc một hồi lâu, bỗng dưng chán nản mệt mỏi, chỉ có thể làm bộ như lơ đãng, hung hăng đạp chân Quý Hiểu Đồng, sau đó ngay trước toàn bộ du khách, “A” thét lên một tiếng, tăng tốc tram mét độ chạy ra ngoài.
TMD! Đường ai nấy đi!
Thật ra thì hai chữ duyên phận này, là dùng để nói về sự kiện khu vui chơi không có người này.
Thường Tiếu vuốt vuốt bắp đùi chơi tiếp các trò khác, không biết là bởi vì áo khoác vàng của Jack quá nổi bật hay không, đi quanh hai vòng, vẫn có thể lại gặp một lớn một nhỏ, cũng chỉ là nhìn thấy từ xa, kiểu như lúc cô chơi thuyền hải tặc, hai người kia ở mấy trăm mét bên ngoài chơi vòng xoay ngựa gỗ.
Cô chơi ván trượt chữ U thì cậu ta cùng với tiểu quỷ đang đợi cà phê.
Lúc cô xếp hàng nhảy dù, cậu ta vừa đúng mang theo tiểu quỷ lên bánh xe chọc trời.
Chậc, không phải cô nói, tên nhát gan Quý Hiểu Đồng này mà cũng thích hợp chơi mấy trò này, không biết Dư Phi thì như thế nào, tưởng tượng một Dư Phi ngàn năm không đổi nở nụ cười bình tĩnh…
Ách, không tưởng tượng ra được
Mơ hồ có loại mất mát, mấy ngày nay, Dư Phi cũng không liên lạc với cô. Chỉ là, cô lặng lẽ suy nghĩ, anh chính là kiểu người trong trẻo mà lạnh lùng như vậy….
Có lẽ, anh chỉ là thói quen có cô ở bên cạnh, có người chọc cười anh mà thôi…
Nghĩ đến Dư Phi nàng tâm tình cô hơi xuống dốc, miệng ngậm kẹo mút, lại đi vòng vòng, tiếp tục chơi trò chơi không có mục đích, đọt nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, muốn tfim một chỗ ngẩn người.
Cho đến khi có một hồi tiếng khóc từ sau lưng truyền đến, mới hoàn hồn.
Ách, lại là Jack...... Dĩ nhiên còn có tên khốn Quý Hiểu Đồng…
Lúc này đứa trẻ chỉ về phía thuyền hải tặc cô vừa chơi qua, đứng lên khóc, xem ra là lặp lại chiêu cũ, khiến”Lão đại” chơi cho nó nhìn, nhưng mà người sau rõ ràng không chịu thỏa hiệp.
Tất nhiên, Thường Tiếu tức giận nghĩ, trên đời nào có nhiều mỹ nữ cho cậu ta véo bắp đùi như vậy?
Nhưng thật ra Thường Tiếu là người rất nhiệt tình, nhìn đứa trẻ khóc đến tê tâm liệt phế, cảm thấy lòng mềm nhũn.
Mắt thấy Quý Hiểu Đồng đanh mặt không chịu thỏa hiệp, cô lườm cậu một cái, liền từ trên ghế xoay người, giơ giơ lên kẹo mút mới mua, gọi: “Này, Jack, nhìn này bên.”
Khi trẻ con khóc, có ba loại, loại thứ nhất quyết tâm chỉ cần người chọc nó khóc dỗ nó.
Loại thứ hai là càng có người dỗ càng khóc tợn.
Loại thứ ba tương đối không có khí tiết, chỉ cần có người dỗ, cho dù là ai đều sẽ bổ nhào đi lên.
Tiểu quỷ kia hiển nhiên là loại thứ ba, vừa thấy cô, đại khái gặp qua một lần cũng có chút ấn tượng, ô oa một tiếng đi lên ôm cổ của cô, người lại hại cô cảm thấy lúng túng vói người kia, trên nguyên tắc thật ra cô chỉ được coi là người xa lạ, thấy thế nào cũng giống như là…
Quái dị… Được rồi cô thừa nhận... Anh trai quái dị = =
“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc nữa.” Thường Tiếu muốn đem tay của nó kéo xuống, nhưng đứa nhỏ bám rất chặt, đành phải hỏi: “Có muốn ăn kẹo không?”
Quý Hiểu Đồng lúc này mới chậm rãi đi lên, nhìn cô một cái, không có đưa tay ôm Jack trở về, nhưng lại không mở miệng nói chuyện. Mà là dùng một loại kiếm vô hình, đang phân cao thấp cùng tiểu quỷ.
Thường Tiếu phát hiện tiểu quỷ này sức lực đặc biệt lớn, chỉ có thể nghiêng cả người, bế đứa trẻ, sau đó trợn mắt nhìn Quý Hiểu Đồng một cái, người này, cứ ý như một đứa trẻ to xác, không hiểu phải an ủi đứa nhỏ thế nào cho tốt.
“Lão đại hư!” Tiểu quỷ vùi cả cái đầu vào hõm cổ cô, bôi cô nguyên một cổ nước mũi.
Nước mũi = =~
Thường Tiếu phân vân không biết có nên cởi áo đưa cho Quý Hiểu Đồng, bắt cậu ta mang về giặt sạch sẽ… Thôi, cô khẽ mỉm cười: “Được rồi được rồi là lão đại hư, đừng khóc, ưmh, chị dẫn em đi chơi mấy trò dễ chơi hơn được không?”
“Chơi trò đó! Phải chơi trò đó cơ!”
“Về nhà.” Quý Hiểu Đồng đáp không một gợn sóng.
“Ô oa…!” Tiểu quỷ khóc to hơn.
Đứa bé này thật tùy hứng, Thường Tiếu 囧 囧, cô đối với trẻ con luôn là không có cách, vì ngăn cản tiểu quỷ không ngừng dùng nước mũi vẽ loạn mình, cô nghiêm túc nhìn Quý Hiểu Đồng, chăm chú mở miệng: “Tên hải tặc trên thuyền kia không qua đáng sợ, chỉ quanh quẩn một chút thôi!”
Ngẫm kĩ, tiểu quỷ này tám phần là người trong nhà không rảnh, ném cho Quý Hiểu Đông trông, cậu ta chịu đưa nó đến sân chơi, còn đi chơi dù rõ ràng sợ tàu lượn, thật ra nội tâm cậu ta rất mềm mại đi… Nghĩ như vậy, Thường Tiếu đã cảm thấy oán hận phai đi không ít.
Quên đi, chơi cùng bọn họ thôi.
Quý Hiểu Đồng nhìn cô, thật lâu, mắt thấy tiểu quỷ vẫn khóc rống không ngừng, chần chờ một chút, sau đó rõ ràng hơi cứng ngắc, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp, như đinh chém sắt nhìn chằm chằm tiểu quỷ nói: “Một lần cuối cùng.”
Mẹ nó, Thường Tiếu chậc chậc hiếu kì, nước mắt Jack thu lại giống như ảo thuật.
Thường Tiếu nghe nói nước mắt vũ khí của phụ nữ, cảm thấy bản thân mình nên xin Jack chỉ bảo một chút tuyệt kĩ này. Cô đưa cậu nhóc cho nhân viên nhờ trông hộ, rồi cùng Quý Hiểu Đồng lên thuyền hải tặc lần nữa, lúc thắt chặt dây an toàn mới phát hiện đã quá muộn để đổi chỗ ngồi, Thường Tiếu chần chờ một chút rồi nghiêm túc đề nghị: “Cậu có thể bám cái lan can này, không được bắt đùi tôi.”
“…” Cậu ta trầm mặc một hồi, âm thanh buồn bực, sau đó…
Khi thuyền hải tặc lắc lư, Thường Tiếu không nói hai lời đem tay đặt lên đùi Quý Hiểu Đồng, cách quần hung hăng nhéo một nhéo, xuống tay không chút lưu tình!
A a, “Sợ quá a a!” Thường Tiếu rống to, sợ chết người!
Dù sao… Báo thù thì sao, lúc nên ra tay thì nên ra tay!
Buổi chiều, Thường Tiếu thuận nước đẩy thuyền cùng Quý Hiểu Đồng cộng thêm tiểu quỷ kia sánh vai đi bên nhau.
Không cần xếp hàng quả thật như thiên đường, chơi cái gì cũng vui tràn trề, Thường Tiếu vốn là còn rối rắm ở trong lòng nhưng giờ một chút xíu buồn bực đều trở thành hư không, không thể không nói, cô thích một ngày này.
Jack chạy một ngày, dù sao cũng mệt mỏi, vô cùng thân thiết quen thuộc với Thường Tiếu, cả một buổi chiều hoàn toàn bỏ rơi “lão đại” của nó bám dính vào Thường Tiếu đi chơi, bây giờ mệt mỏi nằm trên vai cô ngủ thiếp đi.
Thời tiết còn nóng bức, Thường Tiếu cõng tiểu Jack đi một đoạn không xa đầu đã đầy mồ hôi, cũng là cam tâm tình nguyện mặt luôn mỉm cười.
Bóng chiều tà, nhu hòa ấm áp bao phủ lưng cô, dát lên khuôn mặt thanh tú một tầng màu đỏ quýt nhàn nhạt ánh sáng, bên tai còn tràn đầy âm thanh náo động một ngày trôi qua…
Đó là gò má mà Quý Hiểu Đồng chưa bao giờ chú ý tới… Không khỏi nhìn cô, hơi ngẩn ra, cảm thấy trong lòng dịu dàng ngây ngấy hiện ra một dòng nước ấm, nhất thời không thu tầm mắt về…
“A… Nếu Dư Phi ở đây thì thật tốt.”
Cô gái được ánh trời chiều bao phủ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, phát ra cảm khái.
Cậu ngẩn ra… Có mấy phần hốt hoảng thu hồi tầm mắt, cuối cùng chợt cảm thấy buồn cười nghênh đầu ngắm những mũi kiếm sắc nhọn từ mặt trời phóng xuống.
Đúng vậy, cũng đã là cô gái của người khác.