Điểm tâm nghẹn ứ trong cổ họng, Ấn Vân Mặc lụ khụ ho sặc sụa. Ngồi ở bên cạnh Ấn Huyên lập tức rót chén trà đưa qua: “Cẩn thận một chút, người lớn như vậy rồi, ăn miếng cao cũng nghẹn!”
Ấn Vân Mặc không biết xấu hổ, để chất tử () uy trà, vội tiếp nhận uống một hơi, đem bánh đậu xanh trong cổ họng trôi xuống, mới thở dốc đáp: “Ta cảm thấy có người nguyền rủa ta, tim mới nhảy dựng một cái.”
[(): chất tử: cháu trai]
“Ai nguyền rủa ngươi? Người ở nơi nào?”
“… Không rõ ràng lắm, có lẽ ở nơi rất xa.”
“Lại lừa dối.” Ấn Huyên cười nhạo một tiếng, giúp y thuận khí, rồi sau đó để đầu của y thư thư phục phục mà gối lên chân mình.
Ấn Vân Mặc gối lên đùi hắn, rắn chắc lại co dãn, thích ý mà trăn trở vài cái, “Còn phải đi bao lâu mới đến Chấn châu?”
“Chúng ta đã tiến vào địa giới Chấn châu, cách biên quan bất quá cũng non nửa tháng lộ trình.” Ấn Huyên nói “Theo mật báo của Ưng Tiếu bên kia truyền đến, từ tháng trước tới nay biên tái đánh nhau lớn nhỏ hơn mười trận. Chúng ta thắng nhiều thua ít. Tần Dương Vũ này là đại tướng có tài, duy chỉ có chút ỷ lại tự phụ, mới đánh được mấy trận liền không nghe hiệu lệnh của triều đình. Ngay cả giám quân trẫm phái đi cũng không cấp nửa phần mặt mũi; mấy ngày trước đây tìm cớ đánh người ta hai mươi quân côn, đến nay còn không xuống được giường.”
“Đại tướng nơi chiến trường, quân mệnh còn có thể không theo.” Ấn Vân Mặc cười nói, “Lại nói, ta nếu là đại tướng, cũng không thích bên cạnh có một thái giám chẳng hiểu cái quái gì mà cứ khoa tay múa chân.”
Ấn Huyên bất đắc dĩ nói: “Tổ chế không thể trái. Trẫm biết hắn không thích người cản tay, đã đặc biệt phái một thái giám có đọc sách, hiểu lí lẽ đi. Y là cháu trai của Ngụy Cát Tường, kết quả vẫn là khó thoát độc thủ.”
Ấn Vân Mặc hiếm khi được nghe hoàng đế oán giận, cao giọng cười to: “Chỉ sợ thái giám có đọc sách, so với không đọc sách lại càng hỏng việc! Sớm biết huyền tôn nhi của ta không biết lớn nhỏ kiệt ngạo bất tuân như thế, ta đi làm giám quân cho ngươi là tốt rồi!”
Ấn Huyên sửng sốt: “Cái gì lớn nhỏ? Huyền tôn nhi?”
“Hắn không phải là họ Tần dương sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy chẳng phải là huyền huyền huyền huyền tôn nhi () của ta à?”
[(): đại khái là chắt chắt chắt…tám đời á J]
Ấn Huyên đầu đầy mờ mịt mà nguýt y một cái: “Lại có chút bậy bạ rồi!”
Ấn Vân Mặc nghiêm mặt nói: “Nói thật, để ta làm giám quân cho ngươi, lưu thủ Chấn sơn quan. Ngươi tuần du Chấn châu, đi một chuyến đến Vụ châu. Thứ nhất cùng đại ca đã lâu không gặp nối lại tình cảm. Thứ hai, thuận đường khảo sát một chút đạo trị binh, quay đầu lại ở trong tam quân mở rộng.”
Ấn Huyên một hơi từ chối: “Không được, ngươi mau thành thành thật thật mà ở bên người trẫm. Lại nói, ngươi một cái Vương gia chơi bời lêu lổng, hết ăn lại nằm tiêu dao, có thể giám cái gì quân! Không cần đem đại tướng của ta mang đi hủy! Vụ châu bên kia, ta đều đã có an bài.”
Ấn Vân Mặc bĩu môi: “Long nhãn xem người khác thấp!”
Đương triều hoàng thúc cùng hoàng đế đang lúc không ra thể thống gì, một kẻ nằm trên đùi kẻ kia mà tranh luận, xe ngựa đột nhiên chấn động mạnh một cái rồi bất động.
Một Tử Y vệ ở ngoài cửa sổ nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, một bên trục bánh xe rơi vào trong khe rãnh, bọn thần sẽ mau đem nâng thân xe lên, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”
Bởi vì thùng xe nháy mắt nghiêng, hoàng thúc đương lấy đùi làm gối đem đầu đánh thẳng vào nơi yếu hại của Hoàng đế. Hoàng đế đau đến mức da đầu muốn nứt ra, nhe răng nhếch miệng mà rút một hơi lãnh khí, mới miễn cưỡng lên tiếng: “Biết, biết!”
Hoàng thúc mắt thấy chính mình trong lúc vô tình làm ác, sợ long căn bị gẫy, liên lụy đến truyền thừa của hoàng thất, trong lòng áy náy vội vươn tay không ngừng nhu nhu, tự mình an ủi: “Không có việc gì! Không có việc gì! Đụng một cái mà thôi, lực cũng không mạnh, nào dễ dàng gãy như vậy được!?”
Ấn Huyên trong hốc mắt tràn đầy lệ, vừa đau vừa bị kích thích đồng thời đánh úp lại, quả thực muốn đem hắn bức điên. Hắn bắt được một tay Ấn Vân Mặc, rưng rưng nói: “Tiểu Lục thúc, ngươi tha cho trẫm đi!”
Ấn Vân Mặc xấu hổ mà lùi tay về, hắc hắc cười gượng hai tiếng: “Vạn nhất… cũng không có việc gì. Ta có dược, không, ta có phương thuốc. Đến lúc đó gọi người luyện thuốc cho ngươi ăn, hai viên là tốt rồi.”
“Cái gì loạn thất bát tao!” Ấn Huyên cả giận nói, “Ngươi dám đem mấy cái thứ đan dược dơ bẩn tiền Thái tử ăn để cho trẫm ăn. Ngươi xem trẫm không… không đánh ngươi mấy chục côn!”
Ấn Vân Mặc không cho là đúng nói: “Cái gì gọi là dơ bẩn ngoạn ý! Phương thuốc kia của ta chính là Hoàng nha đan chính thống của đạo gia, cố tinh bổ thận, ích thọ duyên niên, chỗ nào để Ngũ thạch tán, Hồng hoàn chi, Lưu xuân dược có thể so sánh? Lại nói, Chương Thừa thái tử ăn Hồng hoàn, cũng không phải ta cấp. Là lão tử của ngươi cùng đầu hồ ly thối kia thông đồng trục lợi, lại đổ vấy lên đầu ta!”
Ấn Huyên giật mình, hỏi: “Cái gì hồ ly thối? Liên quan gì đến lão tử … khụ…Tiên đế?!”
“Không phải chính là đầu hồ ly kia thiếu chút nữa lăn giường với ngươi?”
Ấn Vân Mặc ba bốn câu đem nguyên nhân cái chết của tiền Thái tử ra nói, Ấn Huyên sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng, trong sắc trắng lại phiếm hồng quang, đem thần sắc phức tạp, vừa tức giận vừa mừng thầm mà nhìn y “Ngươi dám nói xấu Tiên đế… người trên giường tiền Thái tử kia, thật sự là hồ yêu biến ảo, không phải là ngươi?”
“Tin hay không tuỳ ngươi” Ấn Vân Mặc không kiên nhẫn nói “Hoàng Thượng, mặt của ngươi đều vặn vẹo, xin hỏi hiện tại rốt cuộc là căm tức hay là vui vẻ?”
Ấn Huyên lập tức thu liễm cảm xúc, bày ra một bộ dáng mặt không đổi sắc: “Chuyện này, ngươi biết ta biết. Tuyệt không để người thứ ba biết được. Tiền Thái tử là chết vì thận tật cũng thế, mà chết vì thượng mã phong cũng thế, cùng Tiên đế tuyệt không quan hệ, cũng cùng ngươi tuyệt không quan hệ. Tóm lại, trẫm không quan tâm những cái trước đó của ngươi… Những chuyện đó, dù sao lúc ấy trẫm còn nhỏ tuổi, muốn bảo hộ ngươi cũng hữu tâm vô lực. Nhưng từ nay về sau, không chuẩn ngươi cùng người câu kết làm bậy. Bất luận nam nữ, bán nam, bán nữ, hết thảy đều không được! Cái gì thiên long hồ ly, yêu ma quỷ quái gì cũng không được!”
Ấn Vân Mặc líu lưỡi: “Đại chất tử, ngươi quản thật chặt a!”
Ấn Huyên mặt âm trầm nói: “Gọi Hoàng Thượng. Ngươi nếu dám kháng chỉ không tuân, hoặc là sau lưng trẫm làm cái gì ám độ trần thương -” hắn bỗng nhiên vươn tay, giơ vuốt mà hướng hạ thân Ấn Vân Mặc nhấn một cái “Trẫm trước đem ngươi bẻ gãy. Lúc đó, ngươi có thể tự mình thử xem Hoàng cái gì đan kia, có thể trọng chấn hùng phong hay không!”
Nơi yếu hại bị người chộp trong tay, Ấn Vân Mặc lúc này thay đổi sắc mặt, động cũng không dám động, chỉ nắm cánh tay của hắn cầu xin tha thứ: “Biết, biết! Ai cũng không dám thông đồng!”
Mặt mày Ấn Huyên mới tạm hoà hoãn, thu hồi tay, bát phong bất động mà nói: “Trẫm, ngươi có thể thông đồng.” (hehe…)
“Không dám! Không dám!” Ấn Vân Mặc đổi tư thế ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt lại tỏ ra vân đạm phong khinh, tiên khí phiêu phiêu cười nhẹ “Ta là người tu đạo đương thanh tâm quả dục, cái gì tình a yêu a, thông đồng đến thông đồng đi, bẩn mắt ô tai, chớ có nhắc lại.”
Ấn Huyên hận không thể đem một tay phất bay cái dáng vẻ tiên khí đó đi: “Hừ! Ngươi cái thần côn!”
Hơn mười Tử Y vệ bỏ không ít khí lực, mới đem thân xe to lớn nặng nề nâng lên khỏi khe rãnh, chuyển qua chỗ bằng phẳng. Một người nâng tay áo lau mồ hôi, bỗng nhiên nhìn trời kêu lên: “Thật là một cự ưng ()!”
[() cự ưng: chim ưng khổng lồ, to lớn]
Mọi người sôi nổi nhìn lên, quả nhiên thấy giữa tầng mây một con ưng đang xoay quanh, đôi cánh dang rộng ước chừng đến năm sáu trượng. Dáng điệu như là một ác điểu hồng hoang làm người ta hết hồn.
“Nó lao xuống kìa!” Có người hét lớn một tiếng “Mau hộ giá!”
Nhất thời tiếng cung nỏ vang không dứt, những mũi tên bằng sắt tinh bắn vào người cự ưng, giống như đánh trúng kim thạch, loạt xoạt mà rơi xuống, không trúng được một mũi nào.
Cự ưng khổng lồ dũng mãnh hạ xuống, cánh quạt lên gió lốc, đem một vòng người quét bay ra xa cả trượng. Móng chân quắp lấy đỉnh xe ngựa giật mạnh. Trần xe bằng gỗ tử đàn cứng rắn nháy mắt vỡ vụn văng khắp nơi.
Ấn Huyên đột nhiên gặp kinh biến, Tần dương cổ kiếm hàn quang lập tức vút ra khỏi vỏ, trong tiếng gió gào thét hướng tới ưng trảo. Ánh lửa loáng ra, “khanh” một tiếng, đem một cái móng vuốt chém đứt. Con ưng khổng lồ không đổ chút máu, cũng không bị thương đào tẩu, mà tựa như không để ý, đưa móng vuốt kia ra, tinh chuẩn mà quắp lấy bả vai Ấn Vân Mặc, vỗ cánh thẳng hướng trời cao.
Từ lúc phá xe đến khi bắt người lên không trung, bất quá chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi. Chờ đến khi đám thủ vệ xoay người đứng lên, cầm kiếm đánh tới, cự ưng kia đã mang theo Ấn Vân Mặc bay lên như diều gặp gió, xa tít trên trời cao.
Ấn Huyên kinh sợ, thả người nhảy lên lưng ngựa, giơ roi đuổi theo.
“Mau lên ngựa hộ giá! Truy kích!” Đại đội Tử Y vệ vội giục ngựa theo gót.
Ấn Huyên phóng ngựa trên đường nhìn lên, chỉ thấy ưng kia hướng về phía Tây Bắc, càng bay càng cao, càng bay càng xa, nhỏ dần thành một điểm đen rồi biến mất. Mọi người không dám giương cung bắn tên, sợ ngộ thương đến Lịch vương điện hạ. Huống hồ cự ưng thập phần quỷ dị, dường như đao thương bất nhập, cũng không biết là yêu vật phương nào.
Ngựa chạy đã kiệt sức, Ấn Huyên không thể không kìm cương, nhìn không trung âm trầm xa xăm trống trải, mặt lạnh như sắt.”Tai hoạ!” Hắn cắn răng hét lớn, trong ngực tràn đầy phẫn nộ, không cam cùng lo lắng.
“Cự ưng kia bắt đi Vương gia, cũng không biết là sau lưng có kẻ nào sai sử, nên làm thế nào cho phải?” Hoa Lâm xin chỉ thị.
Ấn Huyên hít một hơi gió bắc lạnh lẽo thật sâu, cưỡng chế chính mình tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “Yêu vật bay về hướng Tây Bắc, nhất định cùng Uyển úc không thoát khỏi liên quan! Lập tức liên hệ Vi Nhất chân nhân, thỉnh hắn thi pháp cứu giúp; hướng Tây Bắc truyền lệnh mỗi một tòa quân trấn, thủ vệ đặt trạm kiểm soát, chặt chẽ chú ý không trung hướng đi của cự ưng; truyền lệnh Ưng Tiếu tăng mạnh dò thám trong nội cảnh địch, tra xem là ai bắt Lục hoàng thúc, đợi thời cơ cứu người.”
Hoa Lâm thấy sắc mặt hắn xanh mét, môi đỏ sẫm, hiển nhiên là phẫn nộ công tâm, khuyên giải an ủi nói: “Hoàng Thượng thỉnh bảo trọng long thể. Đối phương muốn bắt người, nói vậy sẽ không đả thương đến tính mạng Lịch vương điện hạ.”
Ấn Huyên cũng chỉ có thể tự an ủi mình như thế, trong lòng yên lặng cầu nguyện: tiểu Lục thúc, hiện giờ trẫm một trăm một ngàn lần tin ngươi là trích tiên chuyển thế, có thiên mệnh chiếu ứng, tiên pháp hộ thân. Nhưng ngàn vạn phải chờ tới trẫm tới cứu ngươi, một sợi tóc gáy cũng không được thiếu!
——————
Lại nói Ấn Vân Mặc bị cự ưng quắp lấy bả vai bay lên trời cao, khổ không thể tả. Móng chân sắc bén kia bấm vào đến tận xương quai xanh, nhất thời máu chảy uốn lượn, lại thêm gió lạnh gào thét, quả thực muốn nửa cái mạng của y.
Y đưa tay sờ lên ưng trảo trên vai, chỉ cảm thấy cứng rắn lạnh như băng, không giống vật còn sống. Lại nhìn một chân khác bị Ấn Huyên chém đứt, tiết diện hiện ra mộc văn, lúc này mới kịp nhận ra đây là một ưng hình khôi lỗi, bị yển sư lấy thuật pháp thao túng.
Y trong gió rét một bên lạnh run, một bên cố gắng đưa tay vuốt bụng cự ưng, quả nhiên cảm ứng được trong cơ thể nó có trận pháp dao động.”Sớm biết thế đã gọi Vi Nhất họa mấy cái bùa cho ta phòng thân. Hắn liền tính đã là luyện khí hóa thần hậu kỳ, miễn cưỡng cũng đủ dùng.” Ấn Vân Mặc ảo não mà nói thầm, thực đau lòng mà dùng ngón trỏ chấm vào vết máu trên vai, ngửa đầu ở trên bụng cự ưng mà bắt đầu vẽ bùa.
Lấy ngón tay làm bút, lấy huyết làm mực, một đạo Nhược thủy phù vẽ đến mây bay nước chảy, lưu loát sinh động.
Nhược thủy phù, lấy ý trong Bồng Lai nhược thủy “Chỉ có lông hồng mới nổi, hạt cải cũng trầm”, tinh túy chính là ở chữ “trầm” kia. Nhưng “trầm” này là thong thả du dương, như một dòng nước vô hình hút lấy bụng cự ưng, từ từ tăng lực, đem nó kéo xuống mặt đất từng chút một. Nếu dùng sai từ thành “trọng”, thí dụ như Thái sơn áp đỉnh phù, như vậy y liền cùng khôi lỗi này cùng giống như hòn đá, từ trên cao lao xuống đất, trừ khi có pháp bảo hộ thân thì có thể khả thi. Trước mắt y chỉ là một khối thân thể phàm nhân, chuyện đó cũng tương tự như tự sát.
Phù chú dù chưa có pháp lực, huyết dịch của hắn lại còn lưu lại một chút tàn dư tiên thân kiếp trước, cự ưng dưới tác dụng của Nhược thủy phù, từ từ lệch khỏi đường bay định sẵn, hướng mặt đất từ từ hạ độ cao.
Ấn Vân Mặc cúi đầu nhìn xuống dưới mặt đất, đánh giá vị trí rơi xuống, rõ ràng phát hiện nơi đó lại là một bãi chiến trường đang giao phong kịch liệt –
Tinh binh của Đại quốc mặc y giáp màu đỏ sậm, cùng Uyển úc lang kỵ mặc chiến bào da cừu đang giao chiến, tiếng hô giết rung trời, máu tươi cùng chân tay gãy bị chém lìa văng tung toé, khiến cho phong vân biến sắc, nhật nguyệt vô quang.
Cờ chủ soái Đại quốc tung bay hai chữ “Tần dương”, giữa ba quân trong trận là một viên Đại tướng, thân mặc giáp nhẹ màu bạc, tay phải cầm một cây trường thương, tay trái nắm Lăng văn trường kiếm, áo choàng đỏ tươi giữa gió bắc tung bay phần phật, đầy người huyết ô không che được ánh mắt tuấn lãng, anh khí bừng bừng phấn chấn, niên kỷ bất quá hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, hai mắt lại ẩn ẩn có quang hoa lưu chuyển, hiển nhiên là một thân nội gia công phu thượng thừa.
Hắn đương một thương đâm tới, đem một tên kỵ binh Uyển úc giết xuống ngựa, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời, động dung quát: “Bắc man tuần ưng! Máy bắn tên, ngắm chuẩn, bắn!”
Chủ tướng ra lệnh một tiếng, một đám quân sĩ toàn lực kéo ra cơ nỗ, uy lực cường đại đạp lên quyết tiễn, sôi nổi hướng cự ưng trên không trung bắn nhanh mà đi.
Ấn Vân Mặc đương chậm rãi rơi xuống, vẻ mặt đau khổ, hướng tu hành tổ sư gia lẩm nhẩm: “Đừng bắn trúng ta, đừng bắn trúng ta…”
Đám tên sắt này đều bắn trúng cự ưng khôi lỗi. Mặc dù không thể xuyên thủng da nó, nhưng kình đạo mãnh liệt cũng làm cho nó chao đảo như thuyền giữa sóng, phiêu phiêu lắc lắc. Quả thật một mũi tên cũng không trúng người Ấn Vân Mặc.
Tướng lãnh kia thấy cơ nỗ không hiệu quả, ngửa mặt lên trời gào thét: “Nhất định phải đem ác điểu này đánh rơi! Ngũ lôi thần cơ!”
Ấn Vân Mặc sắc mặt trắng bệch, liều mạng lay ưng trảo trên vai: “Thả ra! Mau thả ra! Ta không cần cùng với đầu gỗ ngươi biến thành cái sàng!”
Hỏa dược đánh trúng cự ưng, đồng thời Ấn Vân Mặc trong dòng khí chấn động kịch liệt, rốt cục tránh thoát ưng trảo, thẳng tắp từ giữa không trung té xuống!
Tên tướng lãnh trẻ tuổi kia thấy thân ảnh từ trên trời giáng xuống, nhìn chính xác đúng là muốn dừng ở trên lưng ngựa của chính mình, theo bản năng trường thương vung lên, muốn đem xuyên qua đối phương.
Khoảng khắc vung tay, ngực hắn đột nhiên khẽ run một cái, giống như máu huyết toàn thân đều dũng mãnh dồn về tâm, cánh tay đang vung thương khó hiểu mà dừng lại nửa đường.
Chỉ một cái nháy mắt chần chờ, thân ảnh đã rơi xuống trên đỉnh đầu, hắn không khỏi hồi kiếm vào vỏ, vươn tay đón lấy, nội lực nháy mắt chuyển vận một vòng thật lớn.
Một nam tử trẻ tuổi, thân mặc cẩm y cừu bào, tóc tai bù xù, dừng ở ngay trên lưng ngựa trước người hắn, vai phải loang lổ vết máu.
Hắn kinh dị mà nắm lấy sau lưng y, thấy nam tử này đẩy mái tóc dài khỏi khuôn mặt lạnh đến xanh xám, môi tím ngắt, hướng hắn mỉm cười bại hoại: “Hảo tôn nhi, tiếp được rất tốt, chỉ kém một bước là tổ gia gia ngươi liền nát thành thịt băm.”