“Nhiệm vụ danh hiệu”
…
Nghe Miêu Phương Phỉ lặp lại lần hai, các du khách đằng sau cũng bừng tỉnh. Mặc kệ dưới đất dơ bẩn mà quỳ sụp xuống, nói cùng nhau:
“Tiền bối, chúng tôi tới đưa các ngài về quê!”
“Xin các ngài hãy an giấc ngàn thu, chúng tôi sẽ đưa các ngài về quê!”
Triệu Hoành Đồ đang cầm cung do dự thì bị Hầu Phi Hổ đè mạnh bả vai, cắn răng quỳ xuống rồi dập đầu theo. Sắc trời bỗng tối sầm, giữa không trung như có miếng vải đen che khuất, oán khí cô đặc xoay quanh đỉnh đầu bọn họ, khí lạnh rát như lưỡi gương làm người ta dựng tóc gáy. Các du khách cố nhịn xuống sự đề phòng chống trả theo bản năng, cơ thể bọn họ bị đè xuống gần như chạm vào bùn đất.
U u…
Gió lạnh quét ngang đại sảnh, tiếng gió âm u quanh quẩn bên tai mọi người như tiếng kèn lệnh nơi chiến trường, như hồn thiêng trong xác thân chưa bao giờ tiêu tán!
Rầm! Rầm!
Tiếng đập thùng thục hỗn loạn nặng nề vang lên từ trong nhà chính, giống như có thứ gì đó bị nhốt trong quan tài đang không cam lòng cào cấu vách gỗ kia.
Họ hận, hận cái chết của mình không thể tiếp tục giết giặc bảo vệ đất nước.
Họ oán, oán lấy thân báo quốc nhưng thi thể lại bị nhốt ở chỗ này, không thể trở về nguồn cội.
Họ giận, giận kẻ không biết tốt xấu quấy rầy sự an nghỉ nơi đây!
Căm hận, oán niệm, tức giận, giữa từng tiếng “về quê” của du khách càng thêm sôi trào mãnh liệt. Căn nhà chính không chịu nổi trận áp lực này, mái ngói cứ run lên lạch cạch.
Về quê, về quê!
Mọi người đều bị cuốn theo nỗi uất hận dâng trào đó, buộc phải đắm chìm cảm nhận cơn thịnh nộ không cam lòng, linh hồn mỗi người như thoát khỏi thể xác, trở về chiến trường trăm năm trước.
Riêng Vệ Tuân đứng gần nhà chính nhất là vẫn trông như kẻ ngoài cuộc.
Cậu cảm ứng được luồng oán khí kia, nhưng thật kỳ lạ khi Vệ Tuân có thể nhìn xuyên qua cánh cửa gỗ, thấy oán hận đỏ như máu bốc lên từ quan tài lượn lờ trong phòng, bám vào từng du khách.
Oan hồn trong quan tài đã nghe thấy lời hứa hẹn của du khách, đồng nghĩa bọn họ nhất định phải thực hiện lời đã hứa. Bằng không chắc chắn sẽ trả một cái giá rất đắt.
Cũng có luồng oan niệm đỏ tươi thổi quét về phía Vệ Tuân, nhưng nó bất chợt tan biến trước khi chạm vào người cậu.
[Giá trị SAN: ]
SAN giá trị giảm một ít, thái dương Vệ Tuân ngứa ngáy, cậu sờ thử thì thấy hai cục u kia đã mọc dài ra một tí.
Nó hấp thu oán niệm à?
Vệ Tuân mơ hồ cảm nhận được nỗi uất hận thấm vào đầu sừng vẫn còn vương vấn trước trán. Cậu không sợ chết mà thử dẫn nó thoát ra ngoài, sau mấy lần cố gắng thì cậu đã thành công!
Nguồn năng lượng đó không nhiều, Vệ Tuân mạnh dạn dẫn nó tới mắt trái. Một tia sáng đỏ xẹt qua mắt cậu, tầm nhìn bị bao phủ bởi lớp sương mù màu đỏ nhạt. Chớp chớp mắt, Vệ Tuân lại nhìn về phía nhà chính, phát hiện mình có thể “nhìn” rõ ràng hơn. Oán niệm màu đỏ tươi dần tiêu tán, xuyên qua nhà chính và quan tài, ánh mắt Vệ Tuân rơi vào cái xác nằm trong đó.
Không thấy được dáng vẻ cụ thể của cái xác, chỉ có lớp ánh sáng vàng nhạt trôi nổi tựa như những vụn vàng. Sức mạnh to lớn và tinh khiết ẩn hiện trong ánh vàng, vừa mỏng manh vừa dày nặng như mạch đập của đất mẹ năm ngàn năm, như quân huy của các liệt sĩ tắm máu nơi sa trường, hoàn toàn trái ngược với oán niệm đỏ tươi lượn lờ quanh nó.
Có điều “vụn vàng” kia rất ít ỏi, chúng đang bị ăn mòn bởi một loại oán hận đen tối khác, dần trở nên ảm đạm rồi tắt ngúm.
[Ting! Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ danh hiệu!]
Ngay lúc Vệ Tuân đang hào hứng quan sát “vụn vàng” và luồng oán niệm đen đặc kia, thông báo của khách sạn vang lên trong đầu cậu.
[Tên nhiệm vụ: Không biết]
[Sơ lược nhiệm vụ: Không biết]
[Phần thưởng: Danh hiệu chưa biết]
[Tiến độ của nhiệm vụ: .%]
[Gợi ý nhiệm vụ: Làm giống như vừa rồi!]
Nhiệm vụ danh hiệu à?
Vệ Tuân nắm được điểm quan trọng, làm như vừa rồi sao? Ý là quan sát oán niệm hả? Vệ Tuân cảm thấy năng lượng ở mắt trái đang tiêu hao nhanh chóng. Thời gian không còn nhiều, trước khi nó cạn kiệt Vệ Tuân vội nhìn theo luồng oán khí đen đặc đang bay ra ngoài.
Uỳnh!
Cảm giác uy hiếp và áp chế mạnh mẽ như sóng biển dập xuống khiến Vệ Tuân choáng váng mặt mày, tai ù đặc, phải mất một lúc mới trở lại bình thường.
Vệ Tuân chợt thấy oán niệm đen đặc như mực kia đang trôi nổi trên đám xác ngoài sân. Nhưng điều thu hút Vệ Tuân hơn cả là nỗi căm phẫn đỏ tươi khủng khiếp, bao trùm toàn bộ nghĩa trang Tiểu Long! Nỗi oán hận ấy như lời nguyền rủa xiềng xích, đè nén và phong ấn những xác chết trong sân, mãi mãi ở đây bị mưa giông gió tuyết hành hạ, không thể đào thoát!
[Bạn đã nhìn thấy oán niệm của Người dẫn xác Bình Bình, cấp bậc oán niệm: cấp A.]
[Tiến độ nhiệm vụ: .%]
Không ai biết Vệ Tuân rời đi lúc nào.
Khi luồng oán hận vô hình kia biến mất, lưng của Miêu Phương Phỉ và nhóm du khách đã vã đầy mồ hôi lạnh. Hứa Thần cảm ứng mạnh nhất, vừa khập khiễng đứng dậy thì chân đã tê rần, cơ thể loạng choạng suýt té ngã.
Thấy mọi người ổn định xong, Miêu Phương Phỉ dẫn đầu đẩy cửa gỗ, lần này không bị cản trở gì cả.
Trong nhà chính, ngoài mười hai cỗ quan tài thì khá ít đồ đạc, có cái bệ thờ nho nhỏ phủ bụi dày cỡ lóng tay. Mùi xác chết xộc thẳng vào mặt, hòa với nước mưa trở thành một thứ mùi cực kỳ khó ngửi khiến người ta nghẹn ở phổi.
Tám cỗ quan tài xếp thành hàng giữa phòng, Miêu Phương Phỉ từng nói chỉ tám cái này là có bia gỗ, nhưng nó mốc đen không thể nhìn ra là quan tài của ai.
Cửa sổ nhà chính bị bịt kín, vài tia sáng le lói hắt vào từ cánh cửa lớn đang mở, tối tăm và ảm đạm. Gã Mập đốt một cây đèn cắm trại đặt lên bệ thờ, chiếu hiu hắt xung quanh chỗ để quan tài.
“Quan tài này hơi kỳ lạ.”
Hầu Phi Hổ trầm ngâm: “Lúc tôi an táng đồng đội, từng thấy kiểu quan tài này rồi, nó giống như…”
“Chưa “hoàn thiện” lắm đúng không?”
Không biết Vương Bành Phái móc ra đôi găng tay từ đâu đeo vào, cẩn thận sờ cỗ quan tài ở giữa từ trên xuống dưới, tư thế rất giống sờ con người khiến Triệu Hoành Đồ nổi da gà, lẩm bẩm:
“Cái này mà là quan tài gì? Rương gỗ mới đúng.”
“Suỵt!”
Hầu Phi Hổ nghiêm khắc trừng cậu ta, nói nhỏ: “Đừng nói mấy lời mạo phạm.”
“Cậu ấy nói cũng có lý.”
Miêu Phương Phỉ thở hắt, nhìn cỗ quan tài trước mặt bằng ánh mắt phức tạp: “Quả thực nó không giống quan tài tiêu chuẩn, mà giống như một “vật chứa” sơ sài dùng tạm thì đúng hơn.”
‘Vật chứa’ đựng thi thể.
Quan tài đúng quy cách sẽ là một đầu rộng, một đầu hẹp, từ trên xuống dưới không được đóng đinh. Các ván gỗ gắn liền với nhau bằng kỹ thuật ghép mộng gỗ (hay còn gọi là mộng âm – dương), tổng cộng có hơn chục quy trình như chọn gỗ, bào, nối, chạm khắc, sơn,… Thợ làm quan tài giàu kinh nghiệm muốn làm ra một cái, cũng phải tốn cả tháng trời.
Quan tài trước mặt lại y như đồ tạm, ván gỗ dài ngắn không đều, dày mỏng khác nhau, khớp nối cũng không khít, toàn nhờ dây mực buộc chặt mới không rã thành từng mảnh. Cái nắp hòm như tấm gỗ bàn bổ ra rồi gác hờ trên quan tài bị dây mực quấn chằng chịt theo chiều dọc lẫn chiều ngang, phần đuôi có cọng dây thừng phai màu đen mốc lâu ngày buộc lại.
“Đây là dây vấp.”
Theo tang lễ truyền thống của người Trung Quốc, trước khi chôn cất người quá cố sẽ dùng một sợi dây thừng cột ở cổ chân xác chết, để phòng ngừa “thi biến” hoặc “xác chết vùng dậy”. Người đời gọi đó là dây vấp.
Vương Mập dặn dò: “Cẩn thận chút, các “tiền bối” trong quan tài có dấu hiệu thi biến rồi.”
Cột dây vấp là một quy trình không thể thiếu của phái trộm mộ, sau khi mở nắp quan tài họ sẽ buộc sợi chu sa dưới chân xác chết tùy theo tình trạng. Tương truyền cơ thể cương thi rất cứng và không thể uốn cong, trong giai đoạn đầu thi biến nó chỉ biết nhảy về trước chứ không biết lùi.
Nếu cương thi vùng dậy trong lúc dân trộm mộ đang thu gom vật bồi táng, lúc chúng vùng lên sẽ vấp dây thừng chu sa, tranh thủ chút thời gian cho nhóm trộm mộ bỏ chạy.
Nghe Vương Mập kể mà ai nấy kinh hãi. Miêu Phương Phỉ trầm mặt liếc Hầu Phi Hổ, anh ta khẽ lắc đầu:
“Tôi không có dự cảm xấu.”
[Tôi có dự cảm không tốt (Danh hiệu màu xanh lá): Bạn luôn cảm nhận được điềm gở trước khi nó gõ cửa. Nhưng lúc bạn cảm ứng được thì nó đã đến cửa rồi, bạn có thể làm được gì?]
“Không thấy oán niệm.”
Hứa Thần chủ động lên tiếng, ngừng một lát rồi nói tiếp: “Vừa nãy hướng dẫn viên Bính đứng ngoài cửa… chắc đây không phải điểm tham quan phụ rồi.”
Nếu không phải điểm tham quan phụ thì ai cũng hiểu quan tài trong nhà chính, tương ứng với số lượng hành khách có ý nghĩa thế nào.
“Chúng ta phải tranh thủ thời gian.”
Miêu Phương Phỉ thở dài, bước đến đẩy tấm ván gỗ trên cỗ quan tài trước mặt mình. Quả nhiên, cô không cần tốn nhiều sức mà tấm ván đã rớt khỏi quan tài, lộ ra thứ nằm bên trong.
Bên trong quan tài là một thi thể nam, mặc quần áo như binh lính thời nhà Thanh. Cái xác có màu xanh đen, đốm thủy ngân mọc trên làn da nhăn nheo khô quắt. Mắt, mũi và miệng đã sụp thành hố đen càng khiến đôi mắt tối om như đang trợn trừng nhìn chằm chằm Miêu Phương Phỉ, chết không nhắm mắt. Phần cổ có vài đường chỉ khâu thô ráp hình con rết, giống như từng bị chặt đầu rồi được người ta nhặt về khâu lại.
Quan tài vừa bật nắp thì cả căn phòng rơi vào im lặng, mọi người đều tập trung vào thi thể, cảnh giác đề phòng. Xác chết kia trông hơi khác người thường, móng tay đen thui bén nhọn dài tầm nửa tấc, hàm răng màu tím xanh nhô ra từ đôi môi khô quắt dường như đang báo hiệu hắn đã thi biến
Có điều hắn vẫn chưa làm gì cả, nằm lẳng lặng đàng hoàng trong quan tài làm một cái xác đúng tiêu chuẩn.
“Mọi người còn nhớ lời giới thiệu của hướng dẫn viên Bính về nghĩa trang Tiểu Long không?”
Miêu Phương Phỉ nhắc lại: “Khi giặc ngoại xâm tràn vào cuối thời nhà Thanh, tướng La Vinh Quang dẫn binh tử thủ pháo đài Đại Cô, cuối cùng tất cả đều anh dũng hy sinh. Mã Lão Tư cầm đầu trại Ngũ Động ở Tương Tây, ngưỡng mộ lòng trung nghĩa của các tướng sĩ nên dẫn đệ tử rời khỏi Tương Tây, đưa tiễn các liệt sĩ về lại cố hương. Lúc ngang qua núi Ô Loa thì có trú tạm ở nghĩa trang Tiểu Long.”
“Nói cách khác, Người dẫn xác từng nghỉ chân ở nghĩa trang Tiểu Long, nhưng sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà chậm trễ. Làm mấy cái… các vị tiền bối bị nhốt ở chỗ này, không thể trở về quê cha đất tổ?”
Thạch Đào suy nghĩ theo lời của Miêu Phương Phỉ, ánh mắt nhìn cô mang theo chút kính nể. Hầu hết người hiện đại đều không còn thói quen quỳ lạy nữa, Miêu Phương Phỉ lại quỳ một cách dứt khoát như vậy, dập tắt oán khí của “tiền bối”, còn nhanh chóng phân tích nguyên nhân cho bọn họ, tâm tư nhạy bén của cô thực sự khiến hắn bội phục.
“Chuyến lữ hành lần trước của tôi là “Địa đạo tượng binh mã số ” cấp nguy hiểm, nên cũng gặt được chút kinh nghiệm.”
Miêu Phương Phỉ nói trong tiếc nuối: “Lúc đó chẳng hiểu gì cả… có người quỳ chậm, chọc giận “tiền bối” nên nhiệm vụ thất bại, chết hơn nửa đoàn.”
Ôi!!!
Lông mày của nhóm hành khách giật mạnh, ánh mắt nhìn Miêu Phương Phỉ nhiều thêm mấy phần cảm kích. Nếu cô không quỳ xuống xoa dịu tình huống, e rằng bọn họ chỉ biết tránh né hoặc rút vũ khí như Triệu Hoành Đồ, đây là bản năng lẩn tránh nguy hiểm của con người.
Oán niệm của các “tiền bối” bị nhốt trong những chiếc quan tài đơn sơ không thể về quê trong suốt hàng trăm năm, tưởng tượng đến sự thi biến mạnh mẽ trong đó mà mọi người toát mồ hôi lạnh. Lúc ấy đừng nói hoàn thành nhiệm vụ, có thể giữ được mạng hay không còn chưa biết.
Nghĩ thông suốt điểm này, có người thấy trong tay Miêu Phương Phỉ xuất hiện thứ gì đó nhưng rồi cô lặng lẽ cất vào. Hẳn Miêu Phương Phỉ đã giành được không ít phần thưởng, vì cô là người đầu tiên tìm ra điểm mấu chốt dập tắt sự phẫn uất của xác chết. Hành trình chính là như vậy, người đầu thì ăn cơm, còn người sau thì ăn cứt. Chỉ có kinh nghiệm dày dặn, tư duy nhạy bén cùng khả năng phán đoán dứt khoát mới có thể tồn tại và mạnh mẽ được.
“Tám vị tiền bối, nhiệm vụ lần này của chúng ta là đưa họ về quê.”
Miêu Phương Phỉ coi đồng hồ rồi nhìn bốn cái quan tài trống rỗng, khẽ cau mày: “Xử lý cẩn thận chút.”
“Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Người dẫn xác bỏ các tiền bối lại nơi đây. Đến giờ vẫn còn là ẩn số.”
Mưa bên ngoài chưa tạnh, bầu trời càng lúc càng u ám. Vài chiếc đèn cắm trại treo lủng lẳng trong nhà chính, rọi sáng xung quanh. Không ai nói chuyện, các du khách đều đang khẩn trương xử lý thi thể thật thận trọng.
Dẫn xác của Tây phái trước tiên phải đặt chu sa ở bảy nơi gồm giữa trán, giữa lưng, giữa ngực, giữa lòng bàn tay và giữa lòng bàn chân của người chết, sau đó dùng ruy băng ngũ sắc quấn lại.
Những người dẫn xác trước đây cũng xử lý xác theo cách này, nhưng trăm năm trôi qua chu sa đã sớm ảm đạm phai màu, bùa vải cũng mục nát nên hành khách phải thay bằng cái mới.
Đây không phải công việc dễ xơi, xác chết cứng ngắc nặng như chì, tứ chi không thể co duỗi nên muốn bôi chu sa đúng chỗ phải ôm thi thể lên rồi lật qua. Cho dù các “tiền bối” này không hề “gây rối”, nhưng việc tiếp xúc trực tiếp với xác chết trong quan tài cũng đủ khiến mọi người kinh hồn bạt vía rồi.
Với cả trong tay vài xác chết còn cầm bả đao rỉ sét, kéo mãi không ra. Chưa được bao lâu mà ai nấy đã mồ hôi nhễ nhại, lại chẳng dám để mồ hôi nhỏ xuống thi thể, nhếch nhác không chịu nổi.
Bận rộn dưới áp lực căng thẳng làm đám Lâm Hi mắc tiểu, thế là gã sáp kèo với nhóm Hầu Phi Hổ cùng đi vệ sinh. Đều là du khách có kinh nghiệm nên chẳng ai ngu mà đánh lẻ, dù là đi vệ sinh cũng phải trong tầm mắt của đồng đội.
Phù!
Không biết lại qua bao lâu, Miêu Phương Phỉ đứng thẳng người, quẹt mồ hôi trên trán. Tay chân cô nhanh nhẹn cộng với sự giúp đỡ của Ban Ban nên công việc cũng gần xong, giờ nhét chu sa vào tai, mũi, miệng rồi dùng bùa Trần Châu bịt kín, phong bế ba hồn của thi thể nữa là xong,
Cô nhìn quanh căn phòng theo thói quen, đột nhiên ánh mắt Miêu Phương Phỉ hơi nheo.
“Lâm Hi, Hầu Phi Hổ và Hứa Thần chưa về à?”
Mọi người đang chìm đắm trong công việc cũng giật mình, dòm dáo dác nhưng chẳng thấy bóng dáng ba người kia đâu.
“Bọn họ đi lâu lắm rồi đó!”
Không riêng gì Miêu Phương Phỉ, biểu cảm những người khác cũng thay đổi. Miêu Phương Phỉ vội đứng dậy, gọi tên vài người: “Thạch Đào, Vương Bành Phái đi với tôi…”
“A!!!”
Một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên xuyên thủng màn mưa, sắc mặt du khách trong nhà chính thay đổi, lập tức lao ra ngoài.
“Là giọng của Hầu Phi Hổ!”
Tiếng hét phát ra từ khoảng sân giăng đầy xác chết!