“Luồng gió đen biến mất rồi!”’
Khi hướng dẫn viên Bính đang đánh nhau khí thế với quái vật giữa luồng gió đen hình thành từ oán niệm, thì đám Vương Bành Phái ở bên ngoài cũng lòng như lửa đốt.
Quỷ che mắt biến mất rồi, các thiết bị điện tử bị nhiễu sóng đã hoạt động bình thường, lúc này đã sắp giờ rưỡi. Bọn họ phải quay về trại người Miêu Anh Trúc trước giờ nhưng nhóm Hầu Phi Hổ vẫn biệt tăm, Bính Cửu còn đang chiến đấu và chưa có dấu hiệu ngừng. Hứa Thần nhìn chằm chằm luồng gió đen oán niệm, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Bính Cửu, đôi mắt vì dùng quá độ mà chảy cả máu.
Lúc bọn họ đang gắng sức lao đến chỗ Bính Cửu thì bức tường vô hình ngăn cách bỗng dưng biến mất, luồng gió đen oán niệm cũng tan nhanh hiện ra hình hài của Bính Cửu.
Kết thúc rồi đấy ư!
Triệu Hoành Đồ nôn nóng hơn ai hết, lao tới chỗ Bính Cửu đầu tiên, còn chưa kịp kêu “hướng dẫn viên Bính” thì đã thấy Bính Cửu nhảy tại chỗ như điên, đạp thật mạnh lên vũng nước, giọng nghẹn ngào thì thầm đay nghiến ‘Ô Lão Lục ông đừng hòng chết tử tế’, ‘mua thuốc trừ sâu’ linh tinh gì đó.
Ban đầu Triệu Hoành Đồ cũng giật mình vì những vết sẹo khủng khiếp trên cơ thể Bính Cửu, sau đó cậu ta nghe thấy tiếng khóc của Bính Cửu (?). Cậu ta nghĩ chắc mình bị lãng tai rồi, sao Bính Cửu có thể khóc tức tưởi vậy được chứ? Triệu Hoành Đồ lắc đầu dữ dội, lo lắng nắm tay áo Bính Cửu hỏi một mạch:
“Hướng dẫn viên Bính, mấy người anh Hầu, anh có biết họ…”
“Tạm thời đừng nói đến chuyện này, mau chạy thôi!”
Ba người Vương Bành Phái, Hứa Thần và Úc Hòa An vọt tới, Vương Bành Phái nháy mắt ra hiệu với Triệu Hoành Đồ rồi vác Bính Cửu lên vai, cả đám lao thẳng đến chiếc xe địa hình. Triệu Hoành Đồ đang kéo tay áo Bính Cửu cũng bị lôi mấy bước, vô thức quay đầu dòm về nơi Vương Bành Phái chỉ, trong lòng chợt lạnh buốt.
Chỉ thấy lớp sương mù dày đặc vốn đã tan đi giờ lại ngưng tụ, bay nhanh về phía thượng nguồn suối Tiểu Long như biển mây cuồn cuộn bao la hùng vĩ dậy sóng, chớp mắt đã lướt ngang qua ngôi mộ và lao thẳng tới chỗ họ.
Cảm giác khủng hoảng như bị kim đâm thủng thần kinh, da đầu Triệu Hoành Đồ tê rần vô thức nhấm nháp mùi vị tử vong nồng nặc từ trong đám mây mù cuồn cuộn kia. Triệu Hoành Đồ không dám nấn ná, bản năng mách bảo cậu ta phải quay đầu chạy ngay lập tức, vừa chạy đến chỗ xe địa hình đã thấy Vương Bành Phái đang đỡ Bính Cửu ngồi vào ghế sau, còn Hứa Thần ngồi ở ghế lái chuẩn bị đạp chân ga.
“Mau, mau lên xe!”
Hứa Thần thúc giục Triệu Hoành Đồ đang chạy như bay lao vào xe, chưa kịp đóng cửa hắn đã đạp ga xoay mạnh tay lái, cú quay xe đột ngột suýt chút đã hất văng Triệu Hoành Đồ ra ngoài.
“Két!!!”
Cú quay xe bất ngờ khiến bùn nước bắn lên tung tóe, phát ra tiếng gầm rú như thú hoang phóng thẳng về phía trại người Miêu Anh Trúc bằng tốc độ nhanh như chớp. Mà biển sương mù cuồn cuộn kia vẫn đang dí sát theo đằng sau, nhấn chìm nơi chiếc xe vừa đỗ.
Khí âm lạnh buốt làm da đầu ai nấy đều tê dại, chuông cảnh báo réo inh ỏi trong lòng.
“Chờ… chờ đã! Còn anh Hầu thì sao?!!”
Triệu Hoành Đồ thở hổn hển, dòm tình thế trước mắt mà đồng tử co rút lại, phát điên muốn cướp tay lái: “Dừng lại! Nhóm anh Hầu vẫn chưa lên xe mà!”
“Đừng lộn xộn!”
Hứa Thần quát khẽ, né tay của Triệu Hoành Đồ làm chiếc xe cua gấp một góc lớn vang lên tiếng trầm đục, nhém lao xuống suối Tiểu Long, mấy đứa trẻ trong gùi tre gào khóc oe oe khiến ai nấy phiền lòng. Đám sương mù dày đặc bám sát đuôi xe, Hứa Thần sợ đến mặt mũi trắng bệch, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh: “Cậu muốn chết hả?!”
Triệu Hoành Đồ khẽ cắn môi, trầm mặt cầm cung tên mở cửa xe muốn nhảy xuống. Nguy hiểm đáng sợ ẩn hiện trong màn sương mù dày đặc sau lưng, cậu ta không thể bắt mọi người quay xe đi tìm đám người Hầu Phi Hổ được, nhưng bản thân Triệu Hoành Đồ lại không cam lòng bỏ mặc Hầu Phi Hổ và đội trưởng Miêu như vậy.
Cậu ta muốn tự đi tìm!
“Tiểu Triệu, điểm tham quan nhỏ đã kết thúc, cậu hiểu không? Đội trưởng Miêu và những người kia cũng hoàn thành nhiệm vụ cả rồi!”
Vương Bành Phái đứng dậy dùng bàn tay to bè nắm cổ áo Triệu Hoành Đồ lôi vào xe, trông chẳng khác gì bắt gà con. Sau đó thắt dây an toàn buộc chặt cậu ta lại, rống to: “Không phải tách ra hai nhóm làm nhiệm vụ à, nãy giờ có chuyện gì đâu mà sao cậu gấp vậy hả?”
“Tách ra hai nhóm… làm nhiệm vụ?”
Đầu óc Triệu Hoành Đồ đang rối loạn, nghe vậy như nắm được cọng rơm cứu mạng, Úc Hòa An cũng quay sang, hai người đồng thanh hỏi: “Anh Hầu và đội trưởng Miêu/ Tuệ Tuệ vẫn còn sống à?”
“Còn sống, chắc chắn còn sống, cứ yên chí % đi.”
Vương Bành Phái nói với thái độ vững vàng đầy hiểu biết, giúp thần kinh căng thẳng của hai người nhẹ nhõm phần nào: “Nhớ cho kỹ, đây chỉ là hành trình cấp nguy hiểm thôi, chẳng có nhiệm vụ nào là bít lối. Mấy thứ linh tinh như chọn nhầm quỷ nhi sẽ chết gì gì đó, chắc chắn không xảy ra.”
“Cùng lắm xem như chúng ta đi về hai hướng khác nhau thôi, hiểu không? Không tin lát nữa cậu hỏi hướng dẫn viên Bính xem, đảm bảo họ đều còn sống, tin tôi đi.”
“Thật, thật ư?”
Úc Hòa An lắp bắp, đồng thời cũng lo lắng, định thăm dò Bính Cửu như muốn nắm thêm cọng rơm cứu mạng: “Hướng, hướng dẫn viên Bính… trên người hướng dẫn viên Bính toàn là máu kìa!”
Giọng của hắn ta chợt cao vút, nhìn máu trên người Bính Cửu thấm đẫm cả ghế ngồi mà giật mình kinh hãi, vừa rồi gã mập khiêng Bính Cửu nên khắp người cũng bê bết máu, cả hai không khác gì vừa lăn lộn trong biển máu. Úc Hòa An sợ tới mức nói năng lộn xộn:
“Mau, mau cầm máu cho hướng dẫn viên Bính đi, hướng dẫn viên Bính, Bính…”
“Im lặng coi.”
Chất giọng uể oải lạnh nhạt bỗng vang lên, khiến Úc Hòa An như một con ngỗng lớn bị siết cổ không dám hé răng nửa lời, nhưng vẫn cố gắng ám chỉ bằng ánh mắt. Nếu máu cứ chảy ồ ạt thế này thì hướng dẫn viên Bính sẽ toi đời đó!
“Là Ô Lão Lục giở trò quỷ.”
Bình tĩnh xong, lý trí của Triệu Hoành Đồ cũng quay về, nhỏ giọng kể cho bọn Vương Bành Phái nghe mấy câu mà Bính Cửu tức giận mắng Ô Lão Lục với vẻ mặt nghiêm trọng. Triệu Hoành Đồ nhận ra tình huống của Bính Cửu không ổn lắm, vừa rồi cậu ta kéo tay áo còn Vương Bành Phái đỡ hướng dẫn viên Bính lên xe, vậy mà Bính Cửu vẫn không có phản ứng gì!
Tuy trận chiến đã kết thúc, nhưng chắc chắn ông già Ô Lão Lục ác độc kia đã khiến tinh thần Bính Cửu bị đả kích nghiêm trọng. Trong nhất thời, tâm trí Triệu Hoành Đồ như được khai sáng, hóa ra ngay từ đầu họ đã sai. Hướng dẫn viên Bính không hề rơi vào thế yếu trong lúc mặc cả như bọn họ tưởng tượng, mà còn chiếm lợi rất lớn. Thảo nào gùi tre lại rẻ như vậy.
Thế nên Ô Lão Lục mới ghi hận hướng dẫn viên Bính, chắc chắn lão vẫn núp lùm phục kích chờ cơ hội thọc gậy đánh xe lúc hướng dẫn viên Bính đang làm nhiệm vụ, mới khiến thể xác và tinh thần Bính Cửu bị tổn thương trầm trọng.
Hóa ra là thế!
Úc Hòa An và Hứa Thần như bừng tỉnh. Vương Bành Phái cũng giả đò bất ngờ theo, nhưng trong lòng lại thầm nghiến răng. Gì mà Ô Lão Lục đánh lén chứ, chuyện này có gì khó hiểu đâu, chẳng qua Bính Cửu đang rơi vào trạng thái của hướng dẫn viên trung cấp bị giảm SAN thôi!
Trong trường hợp bình thường, giá trị SAN bị giảm của hướng dẫn viên được chia thành ba giai đoạn: Từ – là giảm nhẹ, – là giảm trung bình, còn dưới là giảm mạnh. Mỗi hướng dẫn viên sẽ có các triệu chứng giảm SAN khác nhau, mất trí, điên loạn, đổi tính hoặc kháng cự tiêu cực. Nhưng Vương Bành Phái không ngờ, Bính Cửu lại điên đến trình độ này!
Giảm SAN là trò chỉ những hướng dẫn viên hạng bạch kim trở lên mới dám chơi, còn những hướng dẫn viên khác còn chẳng dám để thời gian đếm ngược tử vong dưới một tháng nữa là. Dù là hướng dẫn viên đồ tể, cũng hiếm khi để thời gian tử vong dưới ba ngày.
Sao Bính Cửu lại điên quá vậy hả?!
Bạn nãy Vương Bành Phái quen tay mà khiêng Bính Cửu lên vai, lúc mò mẫm mấy viên kẹo trong túi mới sực nhớ mình đã làm hỏng chuyện, Bính Cửu đâu phải thành viên lữ đoàn nên không thể cảm nhận được sự an ủi vỗ về từ thành viên, do đó giá trị SAN cũng không khôi phục được.
Chữa vết thương ngoài thì dễ, mua thêm thời gian và vài đạo cụ chữa bệnh ở khách sạn cho hướng dẫn viên là xong. Điều tồi tệ nhất là Bính Cửu đã lâm vào trạng thái chống cự tiêu cực nên cứ để mặc máu tuôn, sớm muộn gì cũng tiêu đời.
Nếu Bính Cửu mà tiêu đời thì cả lữ đoàn cũng toang theo!
Tuy nhiên, phải mất ít nhất nửa ngày nữa Bính Cửu mới tạch, nên nguy cơ mà họ đang đối mặt lúc này là vô cùng cấp bách.
“Hứa Thần, lái xe mau lên!”
Nãy giờ Vương Bành Phái vẫn ngó chừng màn sương mù dày đặc phía sau đang đuổi theo ngày càng gần, tiếng vo ve phát ra từ lớp sương mù nghe như có hàng trăm hàng ngàn con muỗi đang tụ tập, âm thanh vo ve khiến da đầu ai nấy tê rần.
Đây là quái vật sẽ xuất hiện sau khi nhiệm vụ phúc lợi kết thúc, cứ như khách sạn thích mang đến cho du khách những thử thách không giới hạn vậy, phần thưởng của nhiệm vụ phúc lợi rất hậu hĩnh và nguy hiểm sau khi hoàn thành cũng vô cùng đáng sợ. Các du khách thường lơ là cảnh giác khi vừa xong nhiệm vụ phúc lợi, để rồi bị đám quái vật sương mù nuốt chửng.
Quái vật sương mù có rất nhiều loại, Vương Bành Phái mới nhìn đã biết lần này họ gặp phải muỗi sương mù. Cái thứ nhỏ xíu đó rất khó đối phó và còn thích đẻ trứng vào máu thịt mang độ ấm, biến người ta thành kho thóc bù nhìn của chúng. Ưu điểm duy nhất là chúng không thể tấn công từ xa, miễn chiếc xe chạy đủ nhanh tránh xa màn sương thì bọn họ sẽ không bị thương. Có điều tốc độ xe địa hình càng lúc càng chậm, màn sương mù vốn dĩ cách xe hơn mét giờ đã bám sát và sắp l!ếm được đuôi xe!
“Nổ lốp rồi!”
Giọng Hứa Thần vốn bình tĩnh, mà này đã căng thẳng đến đứt quãng: “Mau đứng dậy!”
Một lốp xe đã nổ ngay khúc cua gấp trên con đường lầy lội, Hứa Thần dốc hết sức để ổn định tốc độ nhưng kỹ thuật lái xe của hắn chỉ ở mức trung bình, không có cách nào tăng tốc trở lại.
Nhà dột còn gặp mưa đêm, đúng lúc này, chiếc xe bỗng kêu xình xịch vài tiếng rồi chìm xuống, bánh xe quay vòng vòng tại chỗ, không còn di chuyển.
“Mắc ổ voi rồi, làm sao bây giờ?”
Hứa Thần vội vàng đạp ga nhưng xe không lăn bánh, trại người Miêu Anh Trúc đã thấp thoáng ngay trước mắt mà xe lại bị hỏng ngay chỗ này: “Xuống xe chạy thôi, bị kẹt rồi!”
Dường như du khách trung cấp chưa từng trải nghiệm nhiệm vụ phúc lợi, nên không biết muỗi sương mù khủng khiếp đến thế nào. Sao đôi chân người có thể chạy thoát khỏi đàn muỗi quỷ quái đó được chứ?
“Giờ xuống xe thì đầu thai hết cả đám đấy!”
Vương Bành Phái hết cách, xắn tay áo lên: “ĐM nó, để đó cho Vương mập tôi. Tiểu Triệu ra sau đi!”
Trong thời khắc càng nguy nan thì càng cần một tiếng nói kiên quyết, Triệu Hoành Đồ chẳng thèm suy nghĩ đã nhảy khỏi ghế phụ mà lao xuống hàng ghế giữa, Hứa Thần chuyển sang ghế phụ còn Vương Bành Phái thì ngồi vào ghế lái. Chỉ mất mười giây để thay đổi vị trí, nhưng màn sương mù dày đặc đã bao trùm chiếc xe địa hình.
Tiếng muỗi dày đặc áp sát kính cửa sổ như bị phủ một lớp vỏ cám, chẳng còn nhìn thấy bầu trời. Mà điều khiến người ta hãi hùng nhất, chính là âm thanh sột soạt vọng tới từ ngoài xe. Muỗi sương mù đang ăn mòn chiếc xe địa hình!
Chỉ cần chúng đâm thủng được vào xe, người bên trong sẽ trở thành những con cừu non chờ bị giết thịt. Dù động tác Vương Bành Phái có nhanh đến đâu thì tình thế cũng đã đến mức nguy hiểm không thể xoay chuyển rồi, Triệu Hoành Đồ siết chặt cung tên, tiếng tim đập nặng nề như trống trận, hối hận hay không đã không còn quan trọng, trong bóng tối, đôi mắt cậu ta sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trên cánh cửa xe ngay sát Bính Cửu. Nơi đó bị ăn mòn nghiêm trọng nhất.
Thời gian như đóng băng ở khoảnh khắc này, bọn họ không khác gì cá nằm trên thớt, Triệu Hoành Đồ nghiến răng chờ đợi quái vật ăn xuyên qua cửa xe là ra tay ngay lập tức, nhưng diễn biến tiếp theo khiến máu cậu ta đông cứng lại.
Bính Cửu vẫn lặng lẽ dựa vào cửa xe, đột nhiên thò tay kéo cửa sổ xe xuống!
“Anh làm gì đấy?”
Triệu Hoành Đồ vội vàng túm cánh tay Bính Cửu nhưng đã không kịp nữa rồi, cửa sổ xe đã bị Bính Cửu mở toang, tiếng vo ve bỗng trở nên vang dội, đàn muỗi sương mù chen chúc nhau tràn vào. Sắp chết cả lũ rồi!
Từ từ… Cái gì kia?!
Đàn muỗi sương mù không hề chen chúc bay vào, chúng đều đáp xuống cánh tay trái đầy máu đang vươn ra ngoài cửa sổ của Bính Cửu!
Đám muỗi sương mù đó hút máu Bính Cửu xong thì bắt đầu chết hàng loạt, cánh tay Vệ Tuân khẽ run, đàn muỗi lập tức tan thành từng mảnh như tinh thể băng đông cứng vỡ vụn.