Triệu Hoành Đồ nghĩ tới nghĩ lui, nhưng không sao mở miệng được. Vì cậu ta ngập ngừng lâu quá nên Úc Hòa An quay đầu dòm, thắc mắc hỏi:
“Sao thế Tiểu Triệu?”
“Không có gì.”
Triệu Hoành Đồ không nói nữa bởi giờ cậu ta rất mâu thuẫn, vừa không muốn thấy Úc Hòa An tiếp tục mù mờ chẳng biết gì, vừa lo nếu nói ra chuyện của Úc Hòa Tuệ thì sự cố sẽ xảy đến. Nếu là trước kia, Triệu Hoành Đồ đã nói huỵch toẹt lâu rồi nhưng giờ cậu ta đã trưởng thành hơn, biết cái gì nên nói và nên im.
“Em trai chú… bao tuổi nhỉ?”
Triệu Hoành Đồ đánh trống lảng, khoảng cách từ đây đến bờ bên kia càng lúc càng gần, loáng thoáng thấy được mấy người Úc Hòa Tuệ. Triệu Hoành Đồ mím môi, cán cân trong lòng dần nghiêng sang một bên.
Dẫu sao còn có đội trưởng Miêu ở đây, thôi cứ để cô quyết định nên nói chuyện này cho Úc Hòa An hay không vậy.
“Tuệ Tuệ hả? Tuệ Tuệ năm nay tuổi, chuẩn bị vào đại học rồi.”
Úc Hòa An hớn hở kể: “Tuệ Tuệ rất có chủ ý nha, hai năm trước bố mẹ không cho thằng bé ra ngoài nhưng không biết Tuệ Tuệ làm cách nào, mà đã thuyết phục được bọn họ.”
“ tuổi à…”
Triệu Hoành Đồ dòm Úc Hòa An, hắn ta trông khá già dặn, khuôn mặt đượm đầy vẻ sương gió của một người đàn ông trung niên, bàn tay thô ráp đã quen làm việc đồng áng nên chắc cũng phải tuổi rồi. Mà Úc Hòa Tuệ nhìn khá nhỏ nhưng không ngờ đã tuổi, chắc là tuổi mụ.
“Chú và Úc Hòa Tuệ chênh nhau khá nhiều tuổi đấy nhỉ.”
Triệu Hoành Đồ chỉ thuận miệng nói, ngờ đâu lại nghe Úc Hòa An phản bác: “Tuệ Tuệ chỉ nhỏ hơn tôi ba tuổi thôi, có nhiều lắm đâu?”
Triệu Hoành Đồ sửng sốt, toan mở miệng nhưng lúc này đò đã cập bến nên đành thôi.
“Anh ơi!”
Úc Hòa Tuệ vội vàng nhào tới, suýt thì rơi xuống nước.
“Tuệ Tuệ đừng hấp tấp, té xuống sông bây giờ!”
Úc Hòa An hét lên sải bước nhảy khỏi đò, đúng lúc ôm Úc Hòa Tuệ vào lòng. Triệu Hoành Đồ lặng lẽ quải túi da bò bọc gùi tre nhảy theo sau, liếc nhìn Hầu Phi Hổ.
Hầu Phi Hổ khẽ lắc đầu, Triệu Hoành Đồ thấy quỷ nhi trên tay Úc Hòa Tuệ thì lòng chùng xuống.
Suốt thời gian qua Úc Hòa Tuệ không có biểu hiện gì khác lạ, xem ý của anh Hầu thì quỷ nhi trên tay Úc Hòa Tuệ bắt buộc phải đưa sang bờ bên kia. Không còn cách khác.
Hiếm khi Triệu Hoành Đồ nghiến răng lặng thinh như vậy, trong khi Úc Hòa An thì đang cười nói vui vẻ với em mình, thấy thế cậu ta lại lo lắng kéo tấm da bò đang bọc gùi tre xuống.
“Dưới sông có cá piranha, gùi tre của họ phải được bọc trong tấm da bò mới an toàn, nếu không cá sẽ gặm nhấm đò rất nhanh.”
“Rồi rồi.”
Lâm Hi sốt ruột cầm lấy da bò nhưng cứ liên tục ngoái đầu nhìn Bính Cửu, tay run khẽ. Gã và Hầu Phi Hổ nhanh nhẹn buộc dây leo núi vào đò rồi thắt thật chặt.
“Còn gì cần để ý nữa không, nói luôn đi.”
“Quỷ nhi khá ngoan, tôi thấy nhóm của đội trưởng Miêu sang đến nơi chắc không có vấn đề gì.”
Triệu Hoành Đồ nói: “Còn phút nữa, anh lên đò đi.”
Lần này Lâm Hi phải chèo đò một mình, Hầu Phi Hổ thấy Lâm Hi nghiến răng hoảng sợ xuống đò, đứng trên đò mà thân thể cứ run lẩy bẩy lắc la lắc lư nên tiến lên đỡ gã. Triệu Hoành Đồ lại nói cho gã vài điểm quan trọng khi chèo đò, sau đó cả hai nhìn Lâm Hi run rẩy chèo đò ra xa.
“Anh Hầu, anh, anh không sao chứ?”
“Anh không sao, ngược lại bên em mới nguy hiểm.”
Hầu Phi Hổ nhìn quần áo trước người Triệu Hoành Đồ: “Em bị thương à?”
“Không sao ạ.”
Triệu Hoành Đồ lòng rối như tơ vò lắc đầu, trông theo bóng dáng xa dần của Lâm Hi. Cậu ta có rất nhiều điều muốn nói nhưng trong cổ họng như bị mắc một hòn đá không sao nói được, cuối cùng vẫn lặp lại: “Không sao, không sao đâu.”
“Hoành Đồ.”
Hầu Phi Hổ đặt tay lên vai Triệu Hoành Đồ thì cảm giác bờ vai gầy của cậu ta khẽ run, Triệu Hoành Đồ đang sợ hãi. Hầu Phi Hổ hiểu rất rõ cậu ta đang sợ điều gì, nên ấn vào vai Triệu Hoành Đồ rồi hứa hẹn bằng giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định:
“Anh sẽ quay lại đón em.”
“Đừng!”
Triệu Hoành Đồ ngẩng phắt lên, buột miệng nói: “Không, em không muốn!”
Khi Lâm Hi sang đến nơi, Vương Bành Phái và Hứa Thần sẽ qua bên này, cuối cùng Hầu Phi Hổ và Úc Hòa Tuệ qua kia, vậy là hai bên đã hoàn toàn thay đổi.
Vấn đề là nhóm của Triệu Hoành Đồ phải quay trở lại bờ bên kia nhưng đò đang ở đó, phải có người chèo đò sang đây để đón họ về. Nhưng người đó sẽ dùng hết số lượt đi và về của mình, không thể lên đò lần nữa, coi như hoàn toàn rơi vào ngõ cụt.
“Giờ vẫn chưa chắc mà.”
Ánh mắt của Hầu Phi Hổ dịu dàng hơn, giơ cánh tay đang cầm một cuộn dây leo núi lên cho Triệu Hoành Đồ thấy. Trước khi rời đi, đội trưởng Miêu và Thạch Đào đã đưa toàn bộ dây leo núi cho anh ta, Hầu Phi Hổ đã quấn hai sợi dây lại với nhau để cho chắc chắn hơn.
Lúc này một đầu của dây leo núi được buộc vào đuôi đò, đầu kia được Hầu Phi Hổ cầm trong tay. Sợi dây đã kéo căng treo lơ lửng trên mặt sông. Hầu Phi Hổ thả dây từng chút một, giống như đang chơi thả diều.
“Hy vọng dây đủ dài.”
Nếu họ có thể dùng sợi dây này kéo đò về đây, thì không ai phải hy sinh để chèo đò quay lại.
“Cũng may mấy người đội trưởng Miêu nhanh trí.”
Vất vả lắm mới được gặp lại em trai, Úc Hòa An có vô số điều muốn nói nhưng mồm miệng hắn ta vụng về, cứ hỏi Úc Hòa Tuệ có sao không? Có sợ không? Úc Hòa Tuệ cười híp mắt không ngại phiền, kiên nhẫn lặp đi lặp lại rằng mình rất ổn và cũng không sợ gì cả. Úc Hòa An hỏi han xong thì bối rối hết biết nói gì, tay chân cứ luýnh qua luýnh quýnh. Hắn ta liếc thấy dây leo núi trong tay Hầu Phi Hổ, hai mắt chợt sáng rỡ.
“Bồ Tát phù hộ, nếu cách này hiệu quả thì tốt quá rồi.”
“Anh, sao anh không cầu Đại Tiên phù hộ ạ?”
Úc Hòa Tuệ ghẹo, xưa nay gia đình họ đều cầu Đại Tiên chứ không cầu Bồ Tát Phật Tổ. Mà Úc Hòa An nghe em mình nói vậy thì toàn thân cứng đờ, bờ vai rộng khẽ run, giọng thoáng trầm: “Nếu Đại Tiên thực sự có thể phù hộ thì hai anh em chúng ta sẽ không bị kéo vào cái chốn quỷ quái này, cũng không, không…”
“Được rồi mà anh, đừng buồn nữa.”
Nghe thấy giọng Úc Hòa An nấc lên nghẹn ngào, Úc Hòa Tuệ vội vàng bước tới nắm lấy tay hắn ta, lạc quan an ủi: “Anh xem, giờ chúng ta vẫn ổn mà đúng không? Hành trình không tệ đến mức ấy đâu, chẳng phải chúng ta được nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp mà chúng ta chưa bao giờ nhìn thấy sao?”
“Nó không quá khác so với tương lai mà em đã tưởng tượng trước đây.”
Úc Hòa An nắm lấy tay em trai không chịu buông, nhưng chỉ cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
“Hòa Tuệ, Hòa Tuệ…”
Hắn ta ngập ngừng, lời đã đến bên miệng nhưng không cách nào thốt ra được, quay đầu sang một bên đôi mắt đỏ hoe.
“Em có thể tự bảo vệ mình mà anh.”
Úc Hòa Tuệ thấy hắn ta như vậy vội lắc tay anh mình trấn an, nói lảng sang chuyện khác: “Anh à, anh tin tưởng đồng đội của mình ghê hén. Em nhớ trước đây anh chưa bao giờ cho ai mượn tấm da bò cả.”
Úc Hòa An là người thành thật nhưng người thành thật cũng có gian xảo của riêng họ. Nếu hắn ta là kẻ ngu thì đâu thể sống đến tận bây giờ.
“Không, lần này khác.”
Úc Hòa An nói: “Lần này tất cả mọi người sẽ sát cánh bên nhau.”
Trong hành trình trước, những thành viên trong lữ đội chỉ chăm chăm lo cho tính mạng của mình chứ không đồng lòng chung sức. Gặp phải nguy hiểm mà không ngáng đường nhau xem như đã tốt bụng lắm rồi, làm gì có chuyện cho người khác mượn đạo cụ của mình.
Nhưng hành trình này thì khác, trong lòng Úc Hòa An có một cái cân, nhờ có hướng dẫn viên Bính dẫn đoàn và mọi người cùng nhau trải qua bao gian nan vất vả nên mối quan hệ giữa họ đã khác xưa, có thể đặt niềm tin vào những người bạn đồng hành.
“Cùng vượt qua cửa ải khó khăn và giúp đỡ lẫn nhau.”
Úc Hòa An lẩm bẩm, siết chặt tay Úc Hòa Tuệ hơn: “Hai người đội trưởng Miêu và anh Vương sẽ giúp chúng ta. Tuệ Tuệ, em đừng sợ, lát nữa sang bên kia đừng lo gì cả.”
Hắn ta vừa nói, vừa nghểnh cổ như ngỗng nhìn về phía con đò. Trông thấy Lâm Hi đã chèo đò ra giữa sông, dây leo núi được Hầu Phi Hổ thả ra đã quá dài nên không nhìn thấy rõ nữa. Úc Hòa An vội vàng lấy dây leo núi của mình ra, đưa cho Hầu Phi Hổ nối dài thêm.
“Cảm ơn.”
Hầu Phi Hổ gật đầu nhận lấy nhưng vẻ mặt hết sức nghiêm trọng, sợi dây leo núi trên tay anh ta đã căng như dây cung, hơn nữa anh ta còn có thể cảm nhận được một lực rất nặng đang ghì xuống, Lâm Hi đang ở giữa sông, như vậy lực kéo xuống này là…
“Dây, dây bị đứt rồi!”
Thấy Hầu Phi Hổ không rảnh tay nên Úc Hòa An chủ động lấy sợi dây thừng của mình nối vào sợi dây của anh ta, nhưng hắn ta vừa đến gần đã sững sờ khi nhìn thấy sợi dây vẫn căng chặt từ nãy đến giờ trên tay Hầu Phi Hổ, bỗng lỏng lẻo như như con rắn chết.
Hầu Phi Hổ mím môi kéo sợi dây thừng về, sợi dây đã bị đứt đoạn kèm theo đó là mặt nước gợn sóng dập dờn như câu được con cá lớn. Hầu Phi Hổ gồng bắp tay giật mạnh một phát, phần đuôi dây thừng cùng với một chùm cá piranha bị kéo phăng khỏi mặt nước, đập mạnh vào bờ rồi văng tứ tán khắp xung quanh.
“Quả nhiên không được.”
Hầu Phi Hổ lắc đầu cười khổ, Triệu Hoành Đồ đang đứng bên cạnh cũng căng thẳng không kém, cầm gậy leo núi đập chết lũ cá piranha đang giãy đành đạch dưới đất, thậm chí một trong số chúng còn nhảy lên cắn vào gậy leo núi để lại dấu răng sâu hoắm trên đó.
“Bị cắn đứt.”
Hầu Phi Hổ nhìn vết đứt ngay đầu sợi dây, quả nhiên bị cắn nát bét. Anh ta đã chuẩn bị dây leo núi bằng sợi polyester, tuy nặng hơn nhưng có khả năng chống mài mòn cực tốt, không mất độ đàn hồi khi tiếp xúc với nước.
Nhưng dù vậy, nó vẫn không thể chống lại hàm răng sắc nhọn của cá piranha. Trước đó lúc nghe Miêu Phương Phỉ nói dưới khe Tang Hồn có cá piranha gặm nhấm đáy đò, Hầu Phi Hổ đã cảm thấy cách này không ổn, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.
Anh ta không thất vọng mà cũng không có thời gian cho chuyện đó, Hầu Phi Hổ quấn gọn sợi dây leo núi còn sót lại rồi hỏi Úc Hòa An chi tiết hơn về những chuyện họ đã gặp trong lúc chèo đò sang đây. Nghe kể những đứa trẻ đã gây ồn ào trên đò, anh ta nhìn ba lô của Triệu Hoành Đồ đăm chiêu suy nghĩ.
“Giờ lại không khóc.”
Triệu Hoành Đồ nói, trên đoạn đường từ giữa dòng vào bờ là lúc những đứa trẻ la hét ầm ĩ nhất, suýt tí nữa gùi tre đã rớt xuống nước, nhưng sau khi lên bờ chúng lập tức im phăng phắc không động đậy nữa. Trên bờ vẫn còn quỷ nhi, Triệu Hoành Đồ vẫn luôn cẩn thận không dám nhấc nắp lên xem tình hình của đám trẻ, tuy nhiên dường như chúng đã ngoan ngoãn hơn.
“Tiệc ba triều đang được tổ chức ở thôn Thiết Bích.”
Tiếng đàn sôi động phía sau càng lúc càng lớn, sắc trời dần nhá nhem tối, giờ đã là giờ , phút nữa là giờ.
Từ đây đến tiệc ba triều chỉ còn một tiếng.
“Sợi dây bị đứt à?”
Ở bờ bên kia, Vương Bành Phái sờ cằm nhưng không vội lên đò mà kéo sợi dây thừng ở đuôi đò lên kiểm tra, quả nhiên ở đầu dây thừng bị đứt vẫn còn một con cá đang cắn chặt vào đó. Hắn ta cầm dao lên tách miệng con cá ra ngắm nghía, dùng dao gõ mấy cái, tấm tắc: “Hàm răng của loài cá này sắc bén dã man.”
“Suýt chút nữa, suýt chút nữa đò bị thủng rồi.”
Cả người Lâm Hi run bần bật, tóc tai quần áo ướt dầm dề, không rõ là do nước sông bắn lên hay mồ hôi lạnh. Gã tái mặt ôm chặt gùi tre, tâm trạng hơi suy sụp lặp đi lặp lại:
“Xém chút… Xém chút nữa con đò đã bị lật.”
Vừa rồi lúc sợi dây thừng bị cá cắn đứt ngay giữa sông, Lâm Hi muốn kéo dây lên nhưng kết quả mu bàn tay bị răng nanh của con cá đớp trúng. Hàm răng sắc hơn cả lưỡi kiếm cạp mất một mảng thịt khiến mu bàn tay gã chảy máu ồ ạt, mùi máu tanh lập tức hấp dẫn vô số cá piranha lao vào gặm nhấm thân đò như điên. Trên đò chỉ có mình Lâm Hi, gã vừa né đàn cá vừa loay hoay chèo đò lại còn đang ôm gùi tre đựng quỷ nhi, xém chút gã đã nghĩ mình tàn đời trên sông.
Nhưng vào thời khắc chỉ mành treo chuông, quỷ nhi trong gùi tre bỗng hắt hơi vào mu bàn tay Lâm Hi khiến vết thương trên tay gã đông cứng như được làm đông cấp tốc mà trắng bệch, máu cũng ngừng chảy, thậm chí mùi máu tanh còn bị oán niệm đầy âm khí bao phủ. Lâm Hi tận dụng cơ hội nghiến răng gắng gượng chèo đò, cuối cùng cũng đưa con đò ọp ẹp thoát khỏi đàn cá.
“Vẫn chưa bị rỉ nước, nhưng sau vài lượt nữa cũng chưa biết chừng.”
Miêu Phương Phỉ lo lắng nói: “Mọi ngươi cẩn thận nhé.”
“Ha ha, xem Vương béo tôi ra tay nè.”
Vương Bành Phái khí phách phất tay cầm tấm da bò lên hất mấy cái, bọc gùi tre của mình và Hứa Thần lại thật kỹ rồi vui vẻ nói: “Anh Úc tốt bụng ghê, có tấm da bò này tiện hơn hẳn.”
Mặc dù Lâm Hi sợ đến mức nói không ra hơi, đám Triệu Hoành Đồ ở bờ bên kia đã sớm đoán được nên Hầu Phi Hổ đã viết vài dòng ghi chú vào một tờ giấy. Tuy ướt mem nhưng đám Vương Bành Phái vẫn đọc được.
“Vương Bành Phái, anh…”
Nhìn Vương Bành Phái và Hứa Thần lên đò, Miêu Phương Phỉ gọi giật nhưng lại ngần ngừ không nói.
“Đội trưởng Miêu, chị yên tâm, để tôi qua kia xem thế nào.”
Vương Bành Phái vỗ ngực hứa hẹn, sau đó cầm cây sào lên chèo đò: “Đi thôi!”
Rào rào!
Con đò chật hẹp rẽ sóng, chở theo bao hy vọng và nỗi âu lo hướng sang bờ bên kia. Dòng sông chẳng hề phẳng lặng, mặt nước đen ngòm phản chiếu bầu trời xám xịt, sắc trời âm u kèm theo từng làn gió mang theo hơi nước lạnh giá, trời sắp đổ mưa.
“Anh Vương chèo đò lành nghề thật đấy.”
Hứa Thần ngồi ở mạn đò nhìn gùi tre, cảm thấy con đò nhẹ nhàng như đang lướt trên mặt hồ lặng sóng. Vương Bành Phái xắn tay áo để lộ hai cánh tay trắng mập mạp, động tác nhịp nhàng, hai tay di chuyển mang theo cảm giác đặc biệt về nhịp điệu.
“Hì hì, tài xế nên biết tuốt mà.”
Vương Bành Phái hồ hởi nói: “Tôi còn hát được vài ca khúc của ngư dân nữa đấy, chẳng qua trên sông không thể hò hét ầm ĩ, nếu không Vương béo tôi đã hát tặng cậu hai bài rồi.”
Hứa Thần cười nói: “Nhờ có râu thai nhi và da bò mà tụi trẻ con mới ngoan ngoãn thế này.”
Đò rời bến, quả nhiên trẻ con tự động xuất hiện trong gùi tre. Tuy đã có râu thai nhi đè trên nắp cùng tấm da bò bọc xung quanh, nhưng vì quá xa thai nhi mà hai đứa trẻ lại bắt đầu ồn ào, nhưng loại ồn ào này có thể kiểm soát được, dù sao Hứa Thần cũng là đàn ông trưởng thành, tay dài chân dài nên dư sức khống chế túi da bò. Cái chính là con đò do Vương Bành Phái lèo lái rất ổn định, giảm bớt một mối lo.
Hứa Thần đẩy cặp kính cận nhìn sang bờ bên kia, lẩm bẩm: “Anh Vương, anh có chắc không?”
“Chắc gì cơ? Tiểu Hứa, cậu cứ yên tâm đi, giao vào tay tôi thì con đò này không chìm được đâu.”
Vương Bành Phái giả ngu, Hứa Thần đành thở dài trong lòng nhưng cũng chẳng nói thêm nữa.
Có những thứ, chỉ có thể nghĩ trong lòng chứ không tiện nói ra. Càng đến gần bờ thì lòng hắn càng nặng nề, không phải hắn không tin nhóm đội trưởng Miêu, nhưng đứng giữa lựa chọn sự sống và cái chết mấy ai dám tin vào lời kẻ khác đâu? Mỗi người đều sẽ chăm chăm lo cho tính mạng của mình thôi.
Thật sự sẽ có người chèo đò sang đây để đưa họ quay về sao?
“Tiểu Hứa, cậu cứ nghĩ đi, ở bờ bên này chúng ta có Hoành Đồ và Úc Hòa An đấy.”
Vương Bành Phái thấp giọng như đang nói với chính mình: “Đò… nhất định sẽ quay lại.”
Không cần ai khác, miễn Úc Hòa An ở đây thì chắc chắn sẽ có người quay lại đón họ.
“Ngoài ra còn những cách khác để thử mà.”
Vương Bành Phái cứ úp úp mở mở, đúng lúc Hứa Thần quay sang, hắn chợt hét lớn: “Cẩn thận, đến giữa sông rồi!”
Hứa Thần dòm qua đã thấy dưới nước một đàn cá màu trắng bạc dày đặc, cảnh tượng này quả thật khiến người ta tê cả da đầu, y như bọn họ đang chèo đò trên đàn cá vậy! Thậm chí Hứa Thần còn nghi ngờ, liệu cây sào tre trong tay Vương Bành Phái có thể chống xuống đáy nước được không? Khi những âm thanh gặm nhấm liên tiếp vang lên quanh đò, kẻ luôn bình tĩnh như Hứa Thần cũng không kìm được mà tái mặt, tay ôm chặt gùi tre.
Đột nhiên, một cơn sóng lớn ập đến khiến con đò lắc lư nhém làm Hứa Thần ngã nhào, nước bắn tung tóe khắp người hắn. Hắn không quan tâm nước sông có độc hay không, vẫn ôm ghì lấy túi da bò. Trong nháy mắt đó, không ngờ túi da bò chợt nảy lên như sinh vật sống, cố thoát ra khỏi vòng tay của hắn để nhảy xuống sông!
“Oa oa, oa oa”
Hứa Thần dùng hết sức bú sữa mẹ ôm chặt túi da bò, khuôn mặt áp sát vào đó, bởi khoảng cách quá gần nên giữa tiếng sóng nước hòa lẫn với âm thanh gặm nhấm của đàn cá, hắn vẫn nghe thấy tiếng khóc mỏng manh như có như không.
Sắc mặt Hứa Thần bỗng thay đổi: “Anh Vương, đứa nhỏ đang khóc!”
Không được khóc lóc hay to tiếng trên khe Tang Hồn, nếu không Long vương sẽ khơi dậy sóng nước ngập trời và đem vật hiến tế về đáy sông!
“Vậy cứ để chúng khóc.”
Vương Bành Phái cười đắc ý, hai tay cầm sào. Cả người hắn ta cũng bị sóng đánh ướt nhẹp, đôi mắt nhỏ ngấn mỡ ánh lên những tia sáng dữ tợn như cá mập: “Sóng đánh thế này mà nhằm nhò gì!”
Mới nói xong thì có cơn sóng khác ập đến, Hứa Thần lòng nóng như lửa đốt một tay vội bấu lấy mạn đò, người đè chặt lên túi da bò. Tay hắn bị lũ cá piranha đớp vài phát đau đến run bần bật, nhưng vẫn ngoan cố không chịu buông tay.
“Sóng tới kìa!”
Vương Bành Phái hét lớn vung sào tre, không biết hắn ta làm thế nào mà cây sào chắn ngay đầu sóng ngăn lại phạm vi của đàn cá. Những cơn sóng lớn nổi trên sông không chỉ muốn làm lật đò, mà còn khiến đàn cá tứ tán khắp nơi. Vương Bành Phái chèo chống con đò nhỏ bé đạp gió rẽ sóng tiến về phía trước, bất chấp sự lắc lư dữ dội, con đò vẫn không hề lật nhào. Chẳng biết qua bao lâu, đến khi bàn tay Hứa Thần mất luôn cảm giác hắn mới nghe Vương Bành Phái nói: “Tới rồi!”
Hứa Thần thở phào như trút được gánh nặng, đưa gùi tre bọc trong tấm da bò cho Vương Bành Phái mang lên bờ trước, còn mình thì chống tay đứng dậy. Có điều hắn vừa đứng lên thì nhém cắm đầu xuống nước, vì giữ một tư thế quá lâu khiến máu không lưu thông nên cơ thể giờ đã cứng ngắc.
“Khá lắm Tiểu Hứa, cậu mau băng bó tay lại đi, máu chảy dữ quá kìa!”
Thịt trên mu bàn tay trái của hắn đã bị đàn cá piranha xơi tái gần hết, máu chảy xối xả gần như có thể nhìn thấy xương trắng hếu.
“Không sao.”
Hứa Thần lau cặp kính mờ sương nhìn Hầu Phi Hổ và Triệu Hoành Đồ, vẻ mặt đột nhiên nghiêm trọng.
“Chuyện gì vậy?”
Không ngờ hắn lại thấy Triệu Hoành Đồ đang đề phòng cảnh giác giương cung, che chở trước mặt Hầu Phi Hổ, đối diện hai người là Úc Hòa An đang thành khẩn xin lỗi, lưng người đàn ông cong như lưng tôm trông chẳng khác gì ngọn núi.
“Xin lỗi xin lỗi, anh Hầu, cậu Triệu, tôi thực sự xin lỗi hai người, cũng do Tuệ Tuệ bướng bỉnh quá.”
“Hừ.”
Triệu Hoành Đồ hừ lạnh nhưng vẫn không hạ cung, liếc mắt ra hiệu với bọn Vương Bành Phái. Vương Bành Phái và Hứa Thần đứng về phía Triệu Hoành Đồ và Hầu Phi Hổ, tình thế lập tức trở thành đấu .
“Úc Hòa Tuệ muốn anh trai cậu ta lên đò.”
Hai người bước qua thì nghe Hầu Phi Hổ nói nhỏ, lúc này Hứa Thần mới chú ý đến cánh tay phải của anh ta đang vô lực rũ xuống kỳ lạ như bị trật khớp, nhưng nếu là trật khớp bình thường thì Hầu Phi Hổ nên nắn lại rồi mới phải. Hứa Thần nhắm mắt rồi mở ra, chợt hắn hít hơi khí lạnh khi nhìn thấy một luồng khí oán niệm xám xịt với hình hài con cáo đang cố thủ trên vai Hầu Phi Hổ, cắn xé khớp vai anh ta.
Thảo nào cánh tay phải bị trật khớp, e rằng dù có nắn lại cũng sẽ bị nó cắn rớt. Nhưng Hứa Thần không cảm thấy có quá nhiều ác ý giết người từ luồng oán niệm này, nên tình huống vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát.
Hứa Thần liếc Bính Cửu qua khóe mắt, thấy gã đang đứng cách đó không xa như có thể bước tới chấm dứt trò mèo này bất kỳ lúc nào, hắn mới yên tâm hơn.
“Xin lỗi sao?”
Triệu Hoành Đồ cười lạnh, cung tên vẫn chĩa vào chóp mũi của Úc Hòa An không hề lưu tình: “Cánh tay của anh Hầu vẫn chưa được nắn lại, chú xin lỗi cũng vô ích.”
“Tuệ Tuệ!”
Sắc mặt Úc Hòa An cực kỳ xấu, hắn ta vừa hoảng loạn vừa bồn chồn chộp bờ vai Úc Hòa Tuệ lắc mấy cái: “Mau, mau thu lại đi, Tuệ Tuệ!”
“Anh!”
Úc Hòa Tuệ đặt tay lên mu bàn tay Úc Hòa An, cảm nhận được sự lạnh lẽo từ lòng bàn tay của cậu ta khiến Úc Hòa An run lẩy bẩy, hắn ta lật tay lại nắm lấy tay Úc Hòa Tuệ rồi thì thầm gần như van xin: “Tuệ Tuệ, chúng ta phải giữ bổn phận của một con người. Tuệ Tuệ à.”
“Anh.”
Vẻ mặt của Úc Hòa Tuệ bình tĩnh lạ thường, rõ ràng cậu ta và Úc Hòa An là anh em ruột nhưng ngoại hình lại chẳng giống nhau. Khuôn mặt Úc Hòa An hình chữ điền, mày rậm mắt to, tuy lúc nào cũng rúm ró nhưng vẫn toát ra vẻ hiền lành tử tế. Trong khi mặt mũi của Úc Hòa Tuệ lại thon gọn, đường nét sắc sảo, đuôi mắt hơi xếch, đồng tử đen láy sâu hun hút, mới nhìn không có gì lạ nhưng nhìn kỹ mới thấy khuôn mặt này toát lên vẻ yêu dị mê hoặc lòng người.
“Dù sao thì con đò cũng sẽ quay lại.”
Úc Hòa Tuệ nói: “Tôi chỉ muốn đi trước với anh tôi thôi.”
“Hay là…” Cậu ta cười như không cười, ánh mắt rét lạnh: “Các người không tin sẽ có người chèo đò quay lại?”
“Thằng ranh cậu cuối cũng chịu lòi đuôi cáo rồi à?”
Vương Bành Phái liếm răng, tặc lưỡi: “Anh béo khuyên cậu một câu, người cõi âm thì hãy buông tha cho người cõi trần đi, hắn ta đi đường hắn ta còn cậu đi đường cậu. Kể từ lúc cậu chết hai anh em cậu đã đôi ngã âm dương rồi, hiểu không?”
“Quá cố chấp chỉ làm hại anh trai mình thôi, cậu bé, cậu nghĩ cho kỹ đi.”
Vương Bành Phái vừa dứt lời thì thân thể Úc Hòa An run rẩy dữ dội, sắc mặt tái mét, hắn ta vẫn duy trì tư thế gập đầu xin lỗi nhưng bờ vai rộng run bần bật. Tuy Úc Hòa Tuệ vẫn chắn trước người anh mình nhếch mép cười với Vương Bành Phái, nhìn chằm chằm vào thanh đao hẹp không biết đã được hắn ta lấy ra từ lúc nào, tiếng gầm nhẹ như thú hoang phát ra từ trong cổ họng, hai mắt lóe lên ánh sáng xanh dữ tợn.
“Tuệ Tuệ, anh Vương nói đúng đấy.”
Giọng Úc Hòa An đầy lo sợ, mồm miệng hắn ta vốn vụng về nên nói mấy câu cũng không xong, chỉ xoa đầu Úc Hòa Tuệ: “Anh Hầu phải đưa quỷ nhi sang kia, đúng chứ, làm sao anh có thể đi với em được?”
“Ngoan nào, đi đi, nghe lời anh.”
“Ha.”
Úc Hòa Tuệ cười lạnh nhưng chẳng hề nhượng bộ, nhất thời tình huống rơi vào thế giằng co.
“Hai anh em cậu có cần phải sinh ly tử biệt tới mức này không, lát nữa là gặp lại thôi mà.”
Vương Bành Phái nhướng mày, lấy ra một cuộn dây thừng màu vàng đen ném cho Hầu Phi Hổ: “Phi Hổ, cậu buộc sợi dây này vào đuôi đò giúp tôi.”
Hầu Phi Hổ bắt lấy sợi dây thừng bằng tay trái, thoáng sửng sốt trong giây lát. Sợi dây này cầm trong tay không những cực nhẹ như mây, mà sau khi sợi dây thừng chạm vào tay thì trong đầu anh ta vang lên âm thanh nhắc nhở quen thuộc của khách sạn:
[Vương Bành Phái cho bạn thuê thừng leo núi ]
[Thời gian thuê: phút.]
[Phí thuê: điểm.]
[Xác nhận thuê: Có/ Không.]
Đây là lần đầu tiên Hầu Phi Hổ biết đến nghiệp vụ cho thuê của khách sạn, trước đó lúc Úc Hòa An cho họ mượn tấm da bò già thì khách sạn cũng chỉ nhắc nhở mấy câu như [Bạn nhận được tấm da bò già], [Bởi vì bạn không có danh hiệu ‘con bò già báo ân’ nên tác dụng của da bò giảm một nửa],… nhưng không có hợp đồng thuê giống vầy.
Hầu Phi Hổ không ngốc nên đồng ý ngay. Sau khi trả điểm, anh ta đã thuê thành công và thấy được thuộc tính của dây thừng.
[Tên: Thừng leo núi ]
[Phẩm chất: Không xác định.]
[Công năng : Cứng cáp.]
[Công năng : Buộc chặt.]
[Công năng :???]
[Xin hãy giữ gìn cẩn thận các vật phẩm đã thuê và trả lại cho chủ sở hữu ban đầu đúng thời hạn, nếu không chủ sở hữu ban đầu sẽ có quyền lấy các đạo cụ trên người bạn có giá trị tương đương với vật phẩm đã thuê.]