“Thôn Thiết Bích đã ngập trong hận thù của Bình Bình!”
Oán niệm đỏ sậm bao trùm cả thôn, báo hiệu mọi thứ sắp bước vào hồi kết. Du khách không có danh hiệu đặc biệt cũng thấy được sự phẫn uất đáng sợ kia, cùng với nguồn cơn của mọi oán niệm – lệ quỷ.
“Không ra được rồi!”
Quỷ khí và oán niệm dày đặc đến mức hình thành kết giới quỷ che mắt, Bình Bình đã cố thủ ở thôn Thiết Bích trăm năm nay và gắn bó sâu sắc với vùng đất này, giờ đây cô ta không thể định đoạt tình thế được nữa. Cô ta có thể khống chế vùng đất này, sai khiến hồn người ở núi Ô Loa và thôn Thiết Bích nhưng lại bị kẹt ở đây.
Dưới lớp oán niệm, âm thanh ồn ào vô tận vang lên từ khắp các ngóc ngách, những ngôi nhà điêu tàn khi thì mang dáng vẻ cũ kỹ khi lại đổ nát, vừa giống ảo ảnh vừa giống thời gian đảo lộn. Đây là ảo giác do oán niệm gây ra, lệ quỷ Bình Bình đã mất kiểm soát khiến oán niệm của mình tự trói buộc mình, đồng thời trở thành nan đề cần các du khách giải quyết gấp!
“Quỷ che mắt khó thoát lắm!”
Hầu Phi Hổ nghiêm mặt bảo: “Phải giải quyết Bình Bình trước đã!”
Miêu Phương Phỉ bác bỏ ngay: “Chúng ta không đánh nổi lệ quỷ đâu.”
Sức bọn họ sao đấu lại lệ quỷ trăm năm chứ? Chưa kể Bình Bình đã mất kiểm soát đang tiến đến bờ vực suy sụp, nên chắc chắn phải có cách phá giải khác.
Lệ quỷ Bình Bình đã nhốt hồn người thôn Thiết Bích và cả chính mình, song thù hận quá mạnh khó lòng kiểm soát đã vây khốn cả những người cô ta không muốn. Chẳng hạn như các tướng sĩ ở điểm tham quan đầu tiên, hay quỷ nhi ở điểm tham quan thứ hai.
Miêu Phương Phỉ cân não, buột miệng nói: “Mộ A Thành, thử đưa hài cốt A Thành ra ngoài xem!”
Ba điểm tham quan ở Đắm say Tương Tây đều liên quan nhau, suốt cuộc đời Bình Bình đều tự tay giết chết kẻ thù nên nhiệm vụ của các du khách là phải giải thoát cho các linh hồn bị kẹt ngoài ý muốn vì oán niệm của cô ta. Bao gồm các tướng sĩ, quỷ nhi và hài cốt của A Thành, đây cũng là mối bận tâm cuối cùng của Bình Bình.
“Tiền bối, bọn tôi đưa A Thành ra ngoài đây!”
Miêu Phương Phỉ hét lớn, cơ thể run lên dưới sự đè nén của oán niệm, Ban Ban đã rúc vào túi cô run rẩy. Màn tự hủy của lệ quỷ giống như ngày tận thế, giờ đây Bình Bình không còn kiềm chế nữa mà tỏa thù hận khắp nơi, đứng sát mép thôi cũng đủ khiến người ta ngạt thở.
Ấy thế mà cả nhóm sắp phải quật ‘mộ’ A Thành lấy hài cốt, chuyện này sẽ vô cùng kích thích lệ quỷ Bình Bình. Dù trong lòng Miêu Phương Phỉ đã chắc cú đến %, nhưng vẫn lo đến mức tim muốn nhảy khỏi cuống họng.
Giờ mà chọc Bình Bình tức điên, cả đám chỉ có nước chết thôi!
“Khoan đã, sao A Thành vẫn, vẫn còn ở đây vậy?!”
Triệu Hoành Đồ hoảng sợ la lớn khiến ai nấy ngạc nhiên quay phắt lại, trông thấy giữa tàn tích thôn Thiết Bích có bóng người đang đứng, phía trên cao là lệ quỷ Bình Bình bị xiềng xích oán hận trói buộc.
“Đúng là gã!”
Miêu Phương Phỉ không tin nổi: “Sao gã, gã…”
Bình Bình lột bỏ lớp mặt nạ dối trá để mọi thứ trở về với sự thật, nỗi oán hận lơ lửng trên thôn Thiết Bích đã thu hút sự chú ý của phần lớn các du khách, đâu ai chú ý A Thành vẫn còn đó!
Đúng ra A Thành đã chết, hài cốt cũng nằm trong mộ cả rồi mà? Chẳng lẽ A Thành xuất hiện ở điểm tham quan trước, không phải là người giấy bị lệ quỷ Bình Bình sai khiến giống Phương Phương và người dân thôn Thiết Bích ư?
Miêu Phương Phỉ rối rắm: “Hay, hay gã là tàn hồn của A Thành?”
“Đưa gã ra ngoài trước đã!”
Triệu Hoành Đồ quyết luôn rồi vọt sang kia, nếu tàn hồn của A Thành vẫn còn đó thì chắc chắn cách phá giải ở điểm tham quan thứ ba là đưa tàn hồn A Thành ra ngoài!
“Sao vậy anh Vương?”
Triệu Hoành Đồ cùng những người khác vừa chạy mấy bước, đã bị Vương Bành Phái ngăn lại.
“Không được sang đó.”
Vương Bành Phái nghiêm mặt: “Đó là tâm oán niệm của lệ quỷ, mọi người sang đó sẽ bị oán khí biến thành kẻ ngốc mất hồn luôn đấy.”
“Nhưng…”
“Tiền bối, phải đưa tàn hồn của A Thành ra ngoài mới được.”
Triệu Hoành Đồ toan lên tiếng thì bị Miêu Phương Phỉ cắt ngang, cô khiêm tốn nhìn Vương Bành Phái, bình tĩnh đáp: “Nếu không sẽ khó mà rời khỏi thôn Thiết Bích.”
Vương Bành Phái nói: “Mọi người cứ lấy một mẩu hài cốt của A Thành, oán niệm lệ quỷ sẽ không còn ảnh hưởng đến chúng ta nữa.”
Màn ‘giằng co’ giữa Miêu Phương Phỉ và Vương Bành Phái khiến các du khách đực mặt ra, sao Miêu Phương Phỉ lại gọi Vương Bành Phái là tiền bối vậy? Hầu Phi Hổ kéo Triệu Hoành Đồ về, Thạch Đào do dự cõng Hứa Thần đứng sau Miêu Phương Phỉ, Úc Hòa An ngơ ngác ngó trái ngó phải cuối cùng nhìn A Thành. Lâm Hi nhíu mày, cáu kỉnh phá vỡ bầu không khí kỳ lạ:
“Tàn hồn của A Thành còn quan trọng hơn cả hài cốt, hai điểm tham quan trước toàn tiễn hồn, mắc gì giờ đưa mỗi hài cốt đi là được qua ải chứ?”
“Hồn phách A Thành tiêu tan hết rồi.”
Vương Bành Phái chỉ dồn sức chú ý Bính Cửu, thấy gã móc ra vật gì đó, trong khi lệ quỷ Bình Bình trên trời đang dần thấp xuống rút ngắn khoảng cách, Vương Bành Phái giật nảy mình, không muốn tốn thời gian nữa, bèn nói thẳng:
“Bé Đào, anh cậu bảo tối nay làm gà chiên ớt Trùng Khánh.”
Ủa là sao má?
Miêu Phương Phỉ nhìn sang Thạch Đào thấy hắn mới đầu sửng sốt, sau đó trố mắt không dám tin, lắp bắp: “Là, là anh à, được, được chứ.”
Vương Bành Phái cười to gật đầu, vẫy tay rồi phi thân béo đến tâm lốc xoáy oán niệm. Miêu Phương Phỉ cau mày, thấy bóng dáng Vương Bành Phái đột nhiên biến mất sau năm bước thì lòng thầm kinh hãi.
“Á, chuyện, chuyện gì thế??”
Triệu Hoành Đồ há hốc mồm, giương cung gọi trong lo lắng: “Anh Vương? Anh Vương đâu rồi?!”
“Đi cứu anh Vương lẹ lên!”
Hầu Phi Hổ đè vai Triệu Hoành Đồ, nghiêm túc lắc đầu, sau đó nhìn Miêu Phương Phỉ với ánh mắt suy tư: “Thân thế của Vương Bành Phái, không phải đơn giản.”
“Đội trưởng Miêu, anh Vương nói đúng đấy.”
Thạch Đào thở dốc, chưa kịp bình tâm, hai mắt sáng rỡ như fan thấy thần tượng, Lâm Hi nhìn là biết tỏng.
“Sang kia đưa hài cốt đi mau.”
“Mắc gì hắn ta nói đi là phải đi chứ?”
Lâm Hi bất mãn: “Đừng có úp mở nữa coi!”
“Tâm lốc xoáy oán niệm của lệ quỷ, không phải thứ mà chúng ta gánh được.”
Miêu Phương Phỉ nghĩ ngợi miên man, cuối cùng vẫn bình tĩnh nói: “Lui về mộ A Thành quan sát trước đã, nếu có chuyện gì lập tức đưa hài cốt đi ngay.”
Qua hành trình lần này lữ đội không còn rời rạc như trước, Miêu Phương Phỉ đã quyết định nên dù Lâm Hi bất mãn hay Triệu Hoành Đồ chưa hiểu thì cũng không có ai cự nự. Mọi người lui về mộ A Thành sát mép lớp oán niệm, từ đây nhìn về phía thôn Thiết Bích tít đằng xa mà vẫn cảm nhận được áp lực đáng sợ do oán niệm ngút trời gây ra.
Lâm Hi đã bình tĩnh lại, tuy gã không gánh nổi oán niệm của lệ quỷ trăm năm, nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ lời của Vương Bành Phái:
“Mọi người tin tàn hồn của A Thành đã biến mất thật á? Không lẽ cái thứ đang đứng giữa đống tàn tích kia, là hình nộm do Bình Bình tạo ra sao?”
“Tồn tại kiểu gì cũng lạ lùng hết, nhưng thân phận của gã nhất định rất đặc biệt.”
“Lâm Hi nói phải đấy.”
Chẳng mấy khi Triệu Hoành Đồ hùa theo gã: “Sao gã không phải là A Thành được nhỉ, tương tác giữa gã và Bình Bình suốt dọc đường không hề giả tạo chút nào. Nhất là bây giờ, dù Bình Bình mất kiểm soát gây náo loạn mà gã vẫn ở đấy, tôi dám chắc gã chính là mấu chốt của nhiệm vụ.”
“Nhưng chúng ta không tới gần được.”
Miêu Phương Phỉ nói rồi nhìn Thạch Đào. Cô và Thạch Đào từng đồng hành trong vài hành trình trước, quan hệ cũng được coi như bạn bè, anh trai của Thạch Đào ở trong lữ đội lớn mà Vương Bành Phái lại biết anh trai của Thạch Đào, không lẽ…
Miêu Phương Phỉ lắc đầu không nghĩ nữa, giờ phải hoàn thành nhiệm vụ cái đã. Thời khắc cuối cùng rồi, Miêu Phương Phỉ không muốn có thêm biến cố nào nữa
“Xem sao đã.”
Miêu Phương Phỉ đáp, cả bọn chăm chú nhìn lệ quỷ Bình Bình đáp xuống mặt đất đứng cạnh A Thành. Ánh máu kinh hoàng của sự căm phẫn sâu nặng thắp sáng bầu trời đêm, nhưng khi phản chiếu trên người A Thành và Bình Bình lại mang đến cảnh tượng đẹp đẽ thê lương, giống như Ngưu Lang Chức Nữ hò hẹn trên cầu Hỉ Thước, nhưng quá khứ của cô ta và A Thành lại khiến ai cũng thấy nuối tiếc tận đáy lòng.
Ngay cả người chín chắn như Hầu Phi Hổ cũng nói: “Xem chút cũng được, không phải vội.”
“A Thành.”
Lệ quỷ Bình Bình đứng đối diện A Thành cất tiếng gọi bằng giọng khàn khàn ma quái vang vọng khắp các ngóc ngách của oán niệm, dù đứng tít đằng xa nhưng đám Miêu Phương Phỉ vẫn nghe rõ mồn một.
“Giết em đi, A Thành.”
Lệ quỷ Bình Bình nhìn thật sâu người đàn ông trước mặt, oán hận màu máu bay xung quanh cô ta chiếu rọi khuôn mặt xanh xao xinh đẹp như ánh mặt trời rực rỡ, chẳng khác gì khi còn sống. Có điều, Vệ Tuân không hề bỏ qua áp lực khủng bố băng giá vô hạn kia.
Trên bờ vực suy sụp và không thể kiểm soát âm khí oán niệm, lệ quỷ Bình Bình đang ở vào thời khắc nguy cấp nhất. Cô ta mỉm cười dịu dàng nhìn Vệ Tuân bằng ánh mắt ầng ậng nước, nhưng giây tiếp theo như thể cô ta sẽ đột ngột bùng nổ, cướp đi mạng sống của cậu.
“Bình Bình, em đẹp quá.”
Vệ Tuân thật lòng ca ngợi, cậu che ngực cảm nhận tim đập nhanh như đánh trống, cảm giác nguy hiểm và phấn khích lan tỏa quả thật rất gây nghiện.
“Em muốn anh giết em ư?”
Vệ Tuân không định giấu con dao găm, mà cứ bày ra trước mặt Bình Bình. Giờ đây lệ quỷ Bình Bình đang trong trạng thái mạnh nhất, e rằng chỉ có con dao găm này mới giết được cô ta.
“Phải, bọn họ đã chết cả rồi, em cũng nên đi theo thôi.”
Bình Bình đến gần, nắm lấy cánh tay Vệ Tuân bằng bàn tay không xương mềm mại lạnh lẽo, cô ta nghiêng đầu với khuôn mặt tình tứ.
“Em chỉ muốn bị A Thành giết thôi.”
Vương Bành Phái nấp cách đó khoảng chục mét, chứng kiến cảnh này. Nhác thấy con dao găm đen thui trong tay Bính Cửu, Vương Bành Phái giàu kinh nghiệm hiểu ngay đó chắc là đạo cụ có thể giết chết lệ quỷ Bình Bình, mà Bính Cửu nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ khai phá điểm tham quan mới.
Vừa hay gã đang sắm vai A Thành, thêm vũ khí này thì đúng là thiên thời địa lợi nhân hoà, có lẽ gã sẽ nhảy cấp giết chết được lệ quỷ.
Có điều…
Vương Bành Phái nghe Bình Bình nói thế thì thầm trào phúng, không hổ là lệ quỷ trăm năm vất vưởng, cáo hơn cả cáo già, Bính Cửu mà bất cẩn sẽ chịu lỗ ngay lập tức. Hành trình sắp kết thúc rồi, giờ Vương Bành Phái chỉ còn chờ bắt Bính Cửu, đứng đây hóng chuyện chẳng qua vì sợ Bình Bình xé xác Bính Cửu thôi.
Thân phận của A Thành là con dao hai lưỡi.
[Nhiệm vụ cuối cùng: Giết chết lệ quỷ Bình Bình.]
[Mức độ nhiệm vụ: Tử vong.]
[Mô tả nhiệm vụ: Chỉ có dao găm máu oán hận, mới giết chết được lệ quỷ Bình Bình. Hãy chấm dứt cơn ác mộng kéo dài trăm năm của thôn Thiết Bích, để mọi thứ trở lại yên bình.]
[Phần thưởng (Vì thứ hạng của lệ quỷ Bình Bình quá cao nên bạn sẽ nhận được tiền thưởng!): . điểm.]
[Lệ máu của lệ quỷ Bình Bình.]
[Dao găm máu oán hận của Bình Bình.]
[Tinh thể quỷ khí của lệ quỷ Bình Bình.]
[Danh hiệu người giết quỷ màu tím.]
[Tên: Lệ máu của lệ quỷ Bình Bình.]
[Phẩm chất: Kinh ngạc.]
[Tác dụng: Bôi lệ máu, bạn sẽ tồn tại dưới dạng lệ quỷ trong thời gian ngắn, vì oán niệm trong lệ máu quá nặng nên đạo cụ chinh phục không có tác dụng với bạn.]
[Ghi chú: Ai dám mon men bắt lệ quỷ đang khóc thút thít chứ? Làm phiền lệ quỷ khóc sẽ bị sét đánh đó!]
[Tên: Dao găm máu oán hận của Bình Bình.]
[Phẩm chất: Kinh ngạc.]
[Tác dụng: Dao găm chứa oan hồn của lệ quỷ Bình Bình, nên có thể triệu hồi lệ quỷ Bình Bình nhập vào người trong lúc chiến đấu.]
[Ghi chú: Là loại vũ khí siêu nhiên cực kỳ lợi hại, chứa oan hồn của lệ quỷ và lấy máu oán cúng tế, khách sạn vừa thấy đã cảm động!]
[Tên: Tinh thể quỷ khí của lệ quỷ Bình Bình.]
[Phẩm chất: Đặc biệt.]
[Tác dụng: Có tác dụng phi thường trong việc chữa trị tàn hồn và tu luyện cơ thể quỷ!]
[Ghi chú: Đây là tinh thể quỷ khí của lệ quỷ trăm năm! Quỷ khí vĩnh viễn, một tinh thể sẽ được lưu truyền mãi mãi!]
[Người giết quỷ (danh hiệu màu tím): Bạn là người giết quỷ thực thụ, những cuộc tấn công đầy oán hận của ma quỷ siêu nhiên không còn ảnh hưởng đến bạn, bạn rất giỏi lấy nhu thắng cương, bùng nổ với sức mạnh đáng kinh ngạc khi vượt cấp đối đầu với ma quỷ. Có điều tính uy hiếp và tà khí quá nặng của bạn, rất dễ gây thù với ma quỷ cấp cao!]