Chỉ phủ
Một màu trắng tinh khôi của dải băng tang hiện ra trước mắt Chỉ Nhược Tiêu khiến trong lòng nàng bỗng đột nhiên co thắt lại, bất an vô cùng.
Chỉ Nhược Tiêu cùng Triệu Miệt từ từ bước vào bên trong phủ.
Trời tối không một ánh đuốc, nàng không nghe thấy tiếng cười đùa như mọi ngày của đám hạ nhân và nha hoàn nữa, thường ngày chẳng phải họ chính là nguyên nhân dẫn đến sự nhộn nhịp cho phủ Thừa tướng này sao. Hôm nay, bản tiểu thư trở về các người không đón tiếp ta nữa. Nhất định ta sẽ nói với phụ thân xử phạt các ngươi.
Phụ thân… Mẫu thân…
Chỉ Nhược Tiêu từ từ bước vào bên trong, cảm thấy bước chân nặng trĩu vô cùng, xung quanh hai bên hoa viên, nàng không tin vào mắt mình nữa, là thây người? Thây người sao lại chất đống nhiều ở hoa viên phủ Thừa tướng nhà ta như vậy…?
Máu…? Là máu thật sao? Tại sao nhà ta lại có nhiều nước màu đỏ như vậy, đám nô tài kia rốt cuộc là đang làm gì, đây chính là hoa viên trồng nhiều cây cảnh mà lão phu nhân thích nhất, các người…
Những câu nói vô thức cứ lần lượt xuất hiện trong dòng suy nghĩ của Chỉ Nhược Tiêu. Nàng cảm thấy trên da mặt có một dòng nước nóng hổi vô cùng mà không hề biết nó chảy ra từ hốc mắt từ bao giờ. Nàng thật sự không biết được chuyện gì đã xảy ra trong lúc nàng không ở đây.
Mưa bắt đầu rơi xuống và nặng hạt dần, nàng nhất thời không kiềm chế được bước chân của mình mà chạy thật nhanh đến sảnh chính tìm phụ mẫu.
“Phụ thân…”
Nhìn thấy trước mắt chính là một người trung niên đang nằm dưới đất, máu chảy ra từ cổ rất nhiều… rất nhiều… chảy đến chân nàng.
“Phụ thân, Nhược Tiêu về rồi… Tiểu Nhược của người chịu về nhà rồi này…”
Trong hốc mắt bỗng chảy ngày một nhiều dòng nước nóng hổi. Nàng bước đến quỳ xuống nhẹ nhàng ôm đầu của
Chỉ Vận Trường lên kề sát đầu nàng.
“Phụ thân, Tiểu Nhược nghịch ngợm của người về rồi. Sao người không la mắng Tiểu Nhược nữa… Phụ thân… phụ thân… Người đánh tiểu nữ đi…”
“Lão gia…”
Lúc này, Triệu Miệt cũng chạy đuổi kịp Chỉ Nhược Tiêu đến sảnh lớn, cảnh tượng trước mắt làm hắn kích động không kém tiểu thư.
Chỉ Vận Trường dường như vẫn còn hơi thở cuối cùng, đưa tay lên chạm mặt Chỉ Nhược Tiêu.
“Ti..êu n..h..a đ.ầ.u, là n.g.ư..ơ..i?”
“Là con, Tiểu Nhược về rồi…”
Chỉ Vận Trường xoa đầu Chỉ Nhược Tiêu, như sực nhớ ra điều gì đó vội đẩy tay nàng rồi lớn tiếng với vẻ hoảng loạn.
“Đi đi, trốn đi…”
Nhìn đến Triệu Miệt đang đứng đó thất thần, ông phất tay kêu hắn đến gần rồi nói bên tai.
“Thái…. Thái…. là Thái… t..ử… Bả..o vệ..Tiêu nha…. đầu …”
Triệu Miệt nghe xong liền cảm thấy vừa hận vừa không muốn tin được điều mà hắn nghe thấy. Trong ánh mắt dấy lên sự thù hận không nên lời, dưỡng phụ nuôi nấng hắn từ nhỏ, cứu sống hắn trong lúc hắn đang bị đe dọa tính mạng, một người hắn tôn trọng, xem như phụ thân ruột thịt bây giờ đang nằm trước mắt hắn chỉ còn hơi thở cuối cùng nhưng hắn lại không làm gì được.
Từ trong đôi phượng nhãn đẹp vô hồn ấy của hắn bỗng rơi một giọt lệ vô định hướng, hắn dùng tay vuốt mi của dưỡng phụ xuống, quay sang nhìn Chỉ Nhược Tiêu đang muốn hóa điên đến dở khóc dở cười, hắn ôm nha đầu vào lòng an ủi.
“Phụ thân, người đừng bỏ Tiểu Nhược, người tỉnh lại đi, Tiểu Nhược lập tức chịu ngồi đây để người phạt, không bỏ trốn nữa, phụ thân, người tỉnh dậy đi…”
Chỉ Nhược Tiêu không kìm được mà khóc thật to trong lòng Triệu Miệt, vừa nấc giọng vừa lay cánh tay Chỉ Vận Trường, nhìn nàng đau lòng đến vậy, không hiểu được tim Triệu Miệt hắn còn đau hơn, vội ôm chặt nàng vào lòng đứng dậy.
Bên ngoài, đám thị vệ đã quay trở lại để niêm phong Chỉ phủ, Triệu Miệt bất đắc dĩ kéo mạnh tay Chỉ Nhược Tiêu rồi rời đi.
Trở về bên thác suối, Chỉ Nhược Tiêu phóng xuống ngựa bỗng chạy đến nhảy xuống dòng suối, tự vùi dập bản thân đến ướt cả người, nàng chỉ khóc và đứng đó khóc, vun tay lên đập mạnh xuống mặt nước trong veo văng lên tứ tung, nàng như hóa điên lên với những chuyện đã xảy ra chỉ sau một đêm. Triệu Miệt nhìn thấy như vậy vội chạy xuống ngăn nàng, sợ nàng sẽ nghĩ quẩn, hắn dùng lực ôm nàng thật chặt vào lòng.
“Nhược Tiêu, muội dừng lại, đừng tự hành hạ bản thân, muội không có lỗi…”
“Triệu Miệt, tại sao, tại sao…”
Triệu Miệt không giải thích thêm chỉ im lặng đứng đó ôm Chỉ Nhược Tiêu.
Chỉ Nhược Tiêu sau đó dường như mệt mỏi cuối cùng cũng chịu ngủ, nàng đã rơi nhiều nước mắt, khóc đến kiệt sức rồi.
Triệu Miệt ngồi tựa lưng gốc cây nhìn Chỉ Nhược Tiêu đang ngoan ngoãn nằm gối đầu lên người hắn, rồi dời ánh mắt đến một nơi xa xăm vô định trên bầu trời đầy sao, bên cạnh đống củi lửa như làm ấm thêm phần nào cơ thể nàng.
Chỉ chậm trễ nửa canh giờ, rất may… nếu không có lẽ giờ đám người nằm trong Chỉ phủ cũng có cả tiểu nha đầu này và hắn. Hắn không sợ chết, nhưng dưỡng phụ đã giao cho hắn phải bảo vệ được Chỉ Nhược Tiêu, hắn không thể bỏ rơi nàng. Chỉ Vận Trường, cả Chỉ phủ chính là ân nhân của hắn, giờ đây chỉ còn lại một dòng máu cuối cùng của dòng tộc họ Chỉ là nha đầu nghịch ngợm này, hắn thề sẽ có trách nhiệm bảo vệ được nàng, nhất định không để ai đụng đến một sợi tóc của nàng, nàng vô tội, hắn cũng thế… nhưng vì phụ thân nàng có ơn với hắn, hắn nhất định phải trả ơn.
“Nhược Tiêu, đêm nay, chỉ cần qua đêm nay, tất cả sẽ qua nhanh thôi, mọi thứ sẽ thay đổi, ta sẽ không bỏ rơi muội, không bao giờ…”
Triệu Miệt vừa xoa đầu Chỉ Nhược Tiêu vừa thầm nói, hắn nở một nụ cười lãnh đạm, không lâu bị rơi vào trầm tư, mệt mỏi khép mi.
Chỉ Nhược Tiêu mở mắt, trời đã sáng, nàng ngồi dậy mới phát hiện lúc này chỉ có mình nàng nằm bên cạnh thác suối, không nhìn thấy Triệu Miệt cùng tiểu mã, cảm giác bất an bắt đầu vay quanh.
Chỉ Nhược Tiêu chạy khắp khu rừng gọi tên Triệu Miệt, nàng sợ, thật sự đang rất sợ, cả Chỉ phủ cùng người thân đã bỏ rơi nàng, ngay cả đến Triệu Miệt cũng bỏ đi. Lúc này hơn hết nàng cần hắn, nàng chỉ còn duy nhất một mình hắn…
Triệu Miệt cưỡi tiểu mã trở lại bên thác suối, đã không nhìn thấy nha đầu Chỉ Nhược Tiêu, tâm hắn hoảng loạn, nàng rốt cuộc đã chạy lung tung ở đâu?
“Nhược Tiêu, muội ở đâu, Nhược Tiêu, muội ở đâu, ra đây cho ta?"
Hắn cũng như thế, chạy khắp nơi tìm nàng nhưng không thấy, trong lúc trấn tỉnh lại, mới nhận ra hắn lạc nàng…
Hai năm sau
Đình Quyến thành
Hoàng triều Tiền Giải quốc hai năm sau đó vẫn thịnh trị, càng ngày hùng mạnh hơn trước rất nhiều. Thái tử là Trác Tiệp Niên, Đại hoàng tử là Trác Kế Điềm, còn có Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngũ và Bát hoàng tử, tất cả đều vô cùng anh tuấn và tài giỏi, đã góp không ít công sức xây dựng bảo vệ Tiền Giải. Hoàng đế Trác Nghiệp còn tìm được đứa con thất lạc là Tam hoàng tử Trác Mộ Phong dung mạo tuyệt thế, thanh cao trông như một nữ nhân, rất được sủng. Tuy nhiên, hắn không những tuấn mỹ mà tính tình điềm tĩnh thêm cả không quan tâm đến việc triều chính và giang sơn Hoàng triều. Đối với hắn, danh vọng chỉ là hư vô.
Một thân nữ tữ mảnh khảnh nhưng lại biết võ công, đuổi theo một tên trộm với tốc độ nhanh như sóc làm hắn không kịp trở tay, chỉ còn cách đứng yên để nàng bắt có lẽ sẽ tốt hơn.
Tên trộm chạy trên phố va phải một bạch y công tử thanh tú nên ngã xuống đường, nữ tữ kia vừa hay ngừng lại đúng chỗ của hắn, làm tên trộm kia chỉ biết đầu hàng buông tay chịu trói.
“Ngươi, to gan lắm dám trộm đồ của bản cô nương, có phải muốn chết rồi không.” - Một giọng nói êm dịu phát ra từ vị nữ tử đó.
“Tiểu thư tha mạng cho tiểu nhân, công tử xin hãy giúp ta.” - Tên trộm biết không đường lui liền giả hối cải van xin nam nhân bạch y kia.
“Điện hạ, người không sao chứ?” - Một nam nhân khác bên cạnh hắn lo lắng nhìn chủ tử của mình do tên kia va phải suýt ngã.
“Ta không sao, vị cô nương này, hà tất gì phải làm khó tên này chứ?”
“Làm khó, là hắn đã trộm đồ của bản cô nương, mà không phải chính là của tiểu thư nhà ta thì đúng hơn?”
Nhìn thấy thái độ vô lễ phép của nữ tử kia với chủ tử nhà mình, tên nam nhân bên cạnh lớn tiếng với cô.
“Cô ăn nói cho cẩn thận một chút, cô biết công tử nhà ta là ai không?”
Nam nhân bạch y thanh tú phất tay ra hiệu cho tên nam nhân bên cạnh ý không được mở lời.
“Tiểu thư nhà cô?”
“Nguyện nhi, ngươi đi đâu nãy giờ vậy?”
Bỗng đằng sau nữ tữ Nguyện nhi, tên thật là Vân Nguyện này xuất hiện một nữ nhân khác dung mạo thanh tú, vẻ đẹp tuy không phải đệ nhất mỹ nhân Đình Quyến thành nhưng có thể nói chính là đệ nhị, uyển chuyển nhẹ nhàng hơn vang lên thanh giọng như âm nước chảy, trong veo, dễ lọt vào tai làm công tử bạch y có phần chú ý tới.
“Tiểu thư!”
“Tiểu thư? Vị này là tiểu thư nhà cô?”
“Phải, công tử, Nguyện nhi đã đắc tội huynh sao?”
“Không có.”
“Tiểu thư, nô tì đã lấy lại đồ bị cướp từ tay tên trộm xảo quyệt này, để nô tì xử hắn.”
Vân Nguyện định ra tay với tên trộm đang sợ hãi quỳ dưới đất thì nữ nhân đằng sau ngăn lại.
“Nguyện nhi, lấy được đồ không có gì thì thả hắn đi đi.”
“Tiểu thư…”
“Còn không mau.”
Tên trộm kia nghe được tha mạng đi liền đứng lên cảm tạ nữ nhân kia rồi nhanh chóng chuồn đi.
Nam nhân bạch y có dung nhan họa thủy kia nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi nàng, bởi, hắn cảm thấy dường như khuôn mặt này thật sự quen thuộc, đã gặp ở đâu rồi cũng nên.
“Vị tiểu thư này là?”
“Tiểu nữ là Doãn Mạn, nha hoàn nhà ta dạy không tốt đã để công tử chê cười rồi.”
“Không sao. Tự giới thiệu, tại hạ là Trác Kế Điềm. Đây là Phù Tế, người tín nhiệm bên cạnh ta.”
Trác Kế Điềm? Doãn Mạn nàng vừa nghe qua cái tên này liền không giấu được nở một nụ cười thục nữ. Nàng đoán không sai, Đại hoàng tử Hoàng triều Tiền Giải quốc Trác Kế Điềm đúng là có duyên thật, hai năm rồi kể từ ngày đầu tiên gặp mặt hắn vẫn như thế, dung mạo anh tuấn ngày nào khiến nàng từng có chút kinh ngạc. Nhưng nàng không hiểu, nàng với hắn gặp nhau chỉ là tình cờ tại sao thúc thúc nàng lại bắt nàng tiếp cận hắn?
“Doãn cô nương, tuy đây là lần đầu gặp mặt nhưng ta lại cảm thấy dường như chúng ta có chút thân thiết, hình như đã từng chạm mặt.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy. A, ta có việc phải đi trước, hẹn huynh lần khác cùng uống trà.”
“Được.”
Lúc này, một nam nhân khác cùng người tín nhiệm bên cạnh tiến lại chỗ Trác Kế Điềm. Khoảng cách xa nàng không thể nhìn rõ hắn nhưng lúc cả hai bước ngang qua nhau, không nhìn mặt nhưng nàng và hắn đều cảm thấy có cảm giác quen thuộc đâu đó quanh đây, gần gũi vô cùng.
Nàng bước thẳng, nghe được sau lưng Trác Kế Điềm gọi hắn là Tam hoàng đệ, Phù Tế gọi hắn là Tam điện hạ. Nàng đoán được phần nào đây là Trác Mộ Phong.