Đoản Mệnh Lão Đại Cố Chấp Yêu Tôi

chương 3: 3: hiểu biết về anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trì Thâm yên lặng như vậy nhìn cô rất nhiều năm, tuy rằng không phải lần đầu tiên bị nhìn lén, nhưng lại là lần đầu tiên bị dùng phương thức nhìn lén này, mặc dù tính cách bình lặng như nước, lông mi cũng không tránh khỏi khẽ nhúc nhích.

Kiều Trăn Trăn đáng lẽ ra muốn giết thời gian, cũng thuận tiện nhìn xem tiểu biến thái luôn luôn nhìn lén mình, ai biết liền nhìn đến bộ dáng lông mi run rẩy của anh, tuy rằng thời gian run rẩy hơi ngắn , một giây sau liền trở về bình lặng,ít nói nhưng cô vẫn là nhịn không được bật cười.

Sau đó liền nhìn đến Trì Thâm nhấp nổi lên môi mỏng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Kiều Trăn Trăn: “……”Cô dọa đến anh?

Cô nhanh chóng buông gương xuống, đầu ngẩng lên làm bộ nghiêm túc nghe giảng bài, chỉ là một lát sau, vẫn là nhịn không được trộm đưa gương lên.

Cô vốn dĩ chỉ là muốn nhìn anhmột chút, kết quả lại không cẩn thận thông qua gương nhìn nhau, không khỏi một trận cảm thán.

…… Anh cứ nhìn chằm chằm mình như thế cả ngày, rốt cuộc là làm thế nào bảo vệ xếp hạng đứng thứ nhất ba năm liền?

Cô cảm thấy mình có nghĩa vụ giám sát anh học tập thật tốt, vì thế lại lần nữa đưa gương lên.

Quả nhiên, anh vẫn còn nhìn chằm chằm cô.

“học tập thật tốt vào.” Cô vẻ mặt nghiêm túc,thông qua gương không một tiếng động làm khẩu hình.

Trì Thâm yên lặng cùng cô đối diện, đối diện thời gian càng lâu thì càng trở nên cứng đờ, Kiều Trăn Trăn tinh tường nhìn thấy,cánh tay anh ở phía dưới, bởi vì dần dần khẩn trương thế nhưng banh ra cơ bắp, tuy rằng không đủ cường tráng, nhưng đường cong xinh đẹp hiện ra, là cô thực thích cái loại này.

Trì Thâm ốm vậy màcó cơ bắp.

Lông mi cô giơ giơ lên, ít nhiều vẫn có chút kinh ngạc.

“Kiều Trăn Trăn,đừng dùng gương trong giờ học.”

Tiếng của chủ nhiệm lớp đột nhiên vang lên lên đỉnh đầu, Kiều Trăn Trăn hoảng sợ, nhanh chóngđem thu hồi gương vào hộc bàn, cùng quyển truyện mà Triệu Luyến Kiều đưa đặt ở cùng nhau.

Thời gian trong tiết học lại trôi qua thật chậm thật chậm, Kiều Trăn Trăn buông tiếng thở dài, một bên nghe thiên thư, một bên tìm phương thức học tập phù hợp cho mình.

Thật vất vả để trải qua phút dài dằng dẳng,khi nghe được tiếng chuông tan học, Kiều Trăn Trăn cảm thấy được giải thoát.

Tuy rằng cô học trường cấp ba Thừa Đức có đầy lớp thực hành lớn nhỏ, nhà trường vẫn luôn kéo dài lớp đến giữa trưa chủ nhật mới nghỉ ngơi được nửa ngày, nhưng thứ sáu đến chủ nhật sẽ không có tiết tự học buổi tối, nói cách khác, hôm nay chuông tan học vang lên thì cô có thể rời đi rồi

Kiều Trăn Trăn vui vui vẻ vẻ thu thập cặp sách, nhưng mà còn chưa đứng lên, liền nghe tiếng của thầy chủ nhiệm: “Kiều Trăn Trăn, hôm nay em trực nhật, nhớ rõ quét tước vệ sinh.”

“…… Nga.” Kiều Trăn Trăn chỉ phải đáp ứng.

Trong lớp các bạn lục tục rời đi, lớp học rất mau trở nên trống trải, Kiều Trăn Trăn đem cặp sách để trên bàn, quay đầu thấy Trì Thâm vẫn còn trong lớp, khóe môi cô nổi lên nụ cười nhẹ

“Trăn Trăn, chúng ta đi thôi.” Triệu Luyến Kiều kêu cô.

Kiều Trăn Trăn nhíu mày, quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh: “Thầy bảo mình làm trực nhật.”

“Trực nhật gì mà trực nhật, phòng học luôn sạch sẽ, có gì bẩn đâu, không cần trực nhật cũng được, ngoài ra……” Triệu Luyến Kiều ám chỉ mà nhìn Trì Thâm liếc mắt một cái, “Càng tối thì trong trường càng ít người,không an toàn đâu.”

Nghe thấy cô ta lại lấy việc Trì Thâm ra nói, Kiều Trăn Trăn cười lạnh m: “Hiện tại là xã hội pháp trị, không có gì là không an toàn ở đây cả, nếu cậu sợ có thể đi sớm.”

“Sao mình có thể làm thế? Mình không yên tâm để cậu lại một mình.” Triệu Luyến Kiều nhíu mày,thể hiện cực kì quan tâm cô.

Trên thực tế là bởi vì chỉ có thứ sáu đến chủ nhật buổi tối cômới không có học bù, mỗi ngày trong những ngày này đều phải đi nữa giờ mới về tới nhà

Vì tiết kiệm được tiền thuê xe,cô mỗi ngày đều ké xe Kiều Trăn Trăn về nhà, hiện tại Kiều Trăn Trăn muốn kéo dài thời gian, cô sẽ đến muộn.

“Mau đi, cậu xem ánh mắt của hắn kìa, thật sự không an toàn tí nào.” Thấy cô cầm cây chổi không chịu bỏ, Triệu Luyến Kiều lập tức hạ giọng đe dọa.

Kiều Trăn Trăn dừng một chút, theo tầm mắt cô xem qua, Trì Thâm còn ngồi ở trong góc lớp, trầm mặc mà nhìn chằm chằm cô, giống như một nấm nhỏ âm u.

Cô đáy mắt hiện lên ý cười, lại nhìn về phía Triệu Luyến Kiều,biểu hiện trở nên lạnh lùng:”Phiền cậu một chút, cậu chắn đường mình.”

Triệu Luyến Kiều trở nên khiếp sợ mà trợn to mắt.

Kiều Trăn Trăn uống lộn thuốc? Trước kia mỗi lần cô ta lấy Trì Thâm ra dọa cô, cô đều hận không thể chạy nhanh chạy, kết quả hôm nay thế nhưng không sợ?

Nhìn thấy thời gian học bù rất nhanh sẽ đến, Kiều Trăn Trăn còn đang chậm rì rì quét rác,cô không rảnh lo nghĩ nhiều, một lòng đoạt lấy cây chổi của Kiều Trăn Trăn: “được được, thật không có biện pháp với cậu,mình giúp cậu làm, Thiên kim đại tiểu thư như cậu làm sao có thể trực nhật được.”

Đáy mắt cô ta hiện lên một tia chán ghét.

Tất cả những gì hiện tại Kiều Trăn Trăn có, sớm muộn gì cô cũng lấy đi toàn bộ.

Kiều Trăn Trăn buông chổi trong tay ra: “Vậy cảm ơn.”

Nói xong trở lại trên chỗ ngồi thu thập cặp sách,trong lúc cô ta vùi đầu quét rác, yên lặng đi ra ngoài.

Triệu Luyến Kiều trong lòng nghĩ đến lớp học bù, phòng học ở mùa hè đóng điều hòa, cô đổ mồ hôi đầm đìa, chờ quét xong lớp học, vừa ngẩng đầu phát hiện trong phòng học lại không có một bóng người, không chỉ không thấy Kiều Trăn không thấy,Trì Thâm cũng không có ở đây luôn.

“…… Trăn Trăn?” cô ta chần chờ mà kêu lên một tiếng.

Không người trả lời.

Cô ta sắc mặt biến đổi,ném cây chổi đang cầm trong tay xuống đất: “Kiều Trăn Trăn!”

Cô ta kêu lớn giữ phòng học lớn xuất hiện phản âm, như là trào phúng cô ta.

Khi Kiều Trăn Trăn chạy ra khỏi phòng học, liền nghĩ tới Triệu Luyến Kiều, trái tim nghẹn ngào mười năm cuối cùng trở nên thoải mái chút, vừa quay đầu lại, thấy Trì Thâm cũng đang đi tới, đi theo cô một đoạn không xa không gần, khóe môi cô dâng lên

“Cậu có muốn mình đưa cậu về không?” Cô cao giọng hỏi.

Trì Thâm đứng yên, ý thức cô nói chuyện cùng mình, dừng một chút, muốn nói gì đó nhưng lại lùi một bước.

Kiều Trăn Trăn thấy thế, không dám tiếp tục chọc anh.

Vẫn biết rằng anh vẫn luôn đi sau lưng cô, bỗng nhiên cô đối tốt với anh thì anh sẽ có bản năng là né tránh, nhưng nếu anh vẫn né tránh không trả lời cô,vẫn nên không nên miễn cưỡng anh.

Vừa nghĩ như thế, Kiều Trăn Trăn không nói lời nào với anh, một mình đi về hướng cổng trường.

Ở vườn trường, hoàng hôn hạ xuống sau lưng, chiếu dáng người cô thành một đường dài.

Cô nhìn cái bóng chính mình mà chậm rãi đi, cho đến khi xuất hiện thêm một cái bóng khác chậm rãi đi theo cô.

Cô duỗi châm dẫm cái.

【Chỉ số hảo cảm +, hiện có điểm 】

“……Bóng của mình bị đạp mà vẫn có thể vui vẻ?” Tiểu Bát thiệt tình thực lòng cảm thấy không hiểu ra sao.

Đáy mắt Kiều Trăn Trăn hiện lên một tia ý cười, Đi vào chiếc xe quen thuộc, chưa kịp ngồi vững đã nhìn về phía kính chiếu hậu, nhìn Trì Thâm đứng yên một góc nhìn về phía xe cô, khóe môi cô nở nụ cười nhẹ, đang muốn bảo tài xế có thể xuất phát, tài xế đột nhiên chủ động quay đầu hỏi: “Triệu tiểu thư đâu?”

“Hỏi cậu ta làm cái gì?” Kiều Trăn Trăn lạnh lùng hỏi.

Tài xế cười cười: “Ngày thường cô ấy đều cùng tiểu thư đi về cùng nhau, hôm nay sao lại không thấy cô ấy, nếu có việc cần làm, chúng ta thật sự có thể chờ một chút.”

“Bác sao lại quan tâm cậu ấy như thế?” Kiều Trăn Trăn hỏi lại.

Tài xế dừng một chút: “…… Đó là bạn bè của đại tiểu thư.”

“Bạn bè của tôi thì có liên quan gì tới bác? Về sau cần biết được mình nên hỏi cái gì.” Kiều Trăn Trănn nhìn tài xế đã làm việc ở Kiều gia năm, nói chuyện không chút lưu tình.

Nếu cô nhớ không lầm,mẹ cô vẫn luôn quyết định việc của lái xe, mẹ cô cũng là người phát tiền lương.

Nhưng mà người này không những không biết vì có ân huệ mà báo đáp, còn giúp Kiều Kiến giấu diếm mẹ cô chuyện ông ta có tình nhân, rất nhiều lần cô phát hiện manh mối, đều là ông ta tìm cách giúp đỡ tình nhân của Kiều Kiến, hoàn toàn đứng về phía hai mẹ con tiểu tam Triệu Luyến Kiều

Một con người vong ân bội nghĩa

Tài xế nhìn cô tâm tình không tốt, không dám nhiều chuyện nữa, khởi động xe đi về phía trước.

Kiều Trăn Trănim lặng nhìn Trì Thâm ngày càng xa, khi đi qua ngã rẽ, bóng dáng của Trì Thâm bỗng nhiên biến mất.

Kiều Trăn Trăn đột nhiên nói.

“Dừng xe.”

Tài xế vội vàng dừng xe lại.

Kiều Trăn Trăn từ trong xe đi xuống, ở ngoài xe nói với ông: “Tôi còn có việc, bác về trước đi “

“Tốt!” Mắt tài xế sáng ngời.

Kiều Trăn Trăn liếc mắt nhìn ông: “Đối diện có tiệm trà sữa, bác tới đó mua ly trà sữa đem về cho mẹ ta, từ trường học về đến nhà là phút, vị của nó chắc sẽ không bị thay đổi.”

“…… Mua trà sữa?” Tài xế ngẩn người.

Kiều Trăn Trăn cười như không cười: “Có vấn đề?”

“Không có không có.” Tài xế vội cười nói.

Kiều Trăn Trăn nghe thấy ông tađáp ứng, lúc này mới đóng cửa xe, đến khi cô đi tới cổng trường, nấm nhỏ âm u mới vừa qua khỏi đường cái,đang đi bộ ở một con đường khác.

Nhiều năm như thế cô luôn bị anh đi theo, đây là lần đầu tiên để ý đến anh,khi nhìn anh đứng thẳng lưng,mới ngạc nhiên phát hiện rằng anh thực sự rất cao.

Cũng cao, cũng gầy, nhưng cô chưa bao giờ thấy anh cô độc như vậy.Vòng eo thon chắc nịch, Một đôi chân dài bị che khuất bởi chiếc quần hơi rộng thùng thình, nhưng cũng không thể che nổi sự thon dài.

Kiều Trăn Trăn nhìn chằm chằm, nhìn rất nhiều thứ, mãi đến phát hiện anh đã đi rất xa, mới phục hồi tinh thần lại, chạy chậm đuổi theo.

Biết tính anh cảnh giác cao, cô không có dám đến gần anh quá, có thể xa xa nhìn anh rồi chầm chậm đi theo anh.

“Ký chủ, ngài đi theo hắn làm cái gì?” Tiểu Bát tò mò hỏi.

Kiều Trăn Trăn mím môi: “Ta muốn giúp hắn, nhưng hắn lại được miêu tả quá ít.”

Trong thế giới truyện, một nhân vật không quan trọng sẽ được tóm tắt cuộc đời một cách rất ngắn, đời trước cô đối với anh tránh còn không kịp, chưa bao giờ chủ động hỏi thăm chuyện của anh, kết hợp miêu tra trong sách cùng với ký ức đời trước của cô, cũng chỉ biết anh tên Trì Thâm, giọng nói ồm ồm, từ cấp một luôn thích đi theo cô, nếu không có vụ án bắt cóc kia, thì cuối cùng anh cũng sẽ chết vào một ngày trước khi sinh nhật hai mươi tuổi.

Anh tựa như mỗi không quan trọng nhân vật trong một quyển tiểu thuyết, duy nhất tác dụng chính là chứng minh mị lực của nữ chính, đến nỗi anh từ đâu đến, đi khi nào, vì cái gì sẽ chết, tựa hồ một chút cũng không quan trọng.

Kiều Trăn Trăn sống lại một đời, muốn đem lại cho anh một cuộc đời khác

Hoàng hôn dần dần hạ xuống, tảng lớn đám mây bị nhiễm hồng ở chân trời, ánh sáng ấm áp dừng ở đường phố, xuyên qua lá cây hình thành những hình loang lổ.

Kiều Trăn Trăn đi theo Trì Thâm xuyên qua đường đi bộ, xuyên qua thương trường cùng hẻm nhỏ, cuối cùng đi vào một cái đường được coi như là phố ăn vặt.

Ven đường trải đầy hình ảnh xe ba bánh bị ánh trăng chiếu xuống, trong một góc,dầu trong nồi bánh quẩy đã trở thành màu đen, rác thải cùng cặn dầu trộn với nhau, đem toàn bộ mặt đất đường phố đều trở nên nhão dính dính.

Kiều Trăn Trăn đi theo một đoạn,đôi giày chơi bóng màu trắng liền bẩn một nửa.

Cô tránh đi trong đám người ồn ào, lẳng lặng đi theo sau Trì Thâm, đi đến cuối phố ăn vặt, chung quanh cửa hàng từ bán ăn vặt biến thành khu bán cá sống, mùi cũng càng trở nên khó ngửi.

Trì Thâm tiếp tục đi về phía trước, đi tới trước cửa một nhà bán cá cửa hàng, làm lơ ở cửa một nam trung niên đầu trọc béo tròn đang hút thuốc, mặc vào tạp dềm kéo ống quần liền bắt đầu những người khách kêu cá giết cá.

Tàn nhẫn đập đùi gỗ chính xác vào đầu ca,con cá vừa rồi còn tung tăng nhảy nhót lập tức chết lặng.

“Ai nha mày trực tiếp làm cá luôn, cá còn sống làm mới ngon!” Khách nhân không thõa mãn.

Trì Thâm không nói, trầm mặc mà bắt đầu làm cá.

Đầu trọc nam cười lạnh một tiếng: “ Mặc kệ nó, tính tình xấu thực sự!”

Lưỡi dao sắc bén lưu loát rạch bụng cá, ngón tay thon dài luồn vào, dò tìm đem toàn bộ nội tạng đem ra ngoài, cầm lấy đao băm thịt cắt thành các đoạn đều đều, trực tiếp dùng túi đen bỏ vào đưa cho người khách.

Thuần thục như đã là thợ làm cá mười mấy năm.

Kiều Trăn Trăn ngơ ngẩn mà nhìn thiếu niên luôn trầm mặc, đột nhiên hiểu được mùi vị quái dị trên người anh là từ đâu ——

Sinh hoạt ở hoàn cảnh như vậy, mặc dù rất yêu sạch sẽ,cũng rất khó làm cho quần áo chỉ có mùi của bột giặt.

Mặc dù nguyên nhân đơn giản như thế, bởi vì anh chưa bao giờ giải thích, bị người người khách truyền thành cả trăm ngàn nguyên nhân, mỗi người đều sẽ vô cùng nổ lực tìm một loại nguyên nhân, vô cùng muốn chứng minh một người ưu tú nhưng lại không hòa hợp với mọi người, là một con người cổ quái, quái thai

Cô hít sâu một hơi, vừa mới tự điều chỉnh được cảm xúc, đột nhiên từ trong tiệm một người phụ nữ trung niên đi ra, dùng một tràng từ ngữ thô tục mà nói với Trì Thâm, nhưng mà chàng trai chỉ trầm mặt, không phản ứng bà ta, không có biểu tình mà xử lý con cá tiếp theo.

Anh càng im lặng thì càng chọc giận người phụ nữ, người phụ nữ cầm bất cứ cái gì trong tầm tay ném về hướng tới đầu của chàng trai, Kiều Trăn Trăn trong lòng sợ hãi, theo bản năng lặng lẽ nói một tiếng: “Dừng!”

Thời gian nháy mắt bị đình chỉ, cả thế giới bị dừng lại như chụp một bức ảnh, đám người như biến thành pho tượng, chim đang bay bỗng dừng trong khong trung,nước chảy cùng gió thổi đều dừng lại, giọt nước đang bắn ngưng động giữa không trung,hình ảnh cả toàn bộ phố như một hư ảnh

“Ký chủ, điểm hảo cảm chỉ có thể dừng thời gian trong giây, người phải nắm chặt thời gian nha”

Lời của Tiểu Bát còn chưa dứt, Kiều Trăn Trăn đã xông ra ngoài, cắn răng dùng sức nâng chân phải của người phụ nữ, đặt trên chân trái của người phụ nữ.

“Mười, chín, tám……”

Kiều Trăn Trăn luống cuống tay chân, rút đùi gỗ trong tay người phụ nữ, đùi gỗ liền treo lơ lững giữa không khí.

“Năm, bốn, ba……”

Sau khi cô làm xong lại quay đầu chạy thục mạng, vừa mới bước chân đến lề đường thì thế giới khôi phục sự ồn ào, những người lúc trước đứng im cũng bắt đầu đi lại, từ phía sau truyền tới tiếng bùm một tiếng, ngay sau đó là tiếng vang của cái gì rơi xuống đất cùng với tiếng hô đau của người phụ nữ.

“Đường cũng không thể đi cho tốt, người còn có tác dụng gì!” Ông chú đầy vẻ dữ tợn mà tới đỡ người.

Kiều Trăn Trăn thở dài nhẹ nhõm một hơi, im lặng một lát lại nhịn không được quay lại nhìn lén, Ở bên trong đám đông, đột nhiên không cẩn thận đối diện với một đôi mắt đen nhánh.

Vẫn biết rằng anh sẽ không biết được tất cả mọi chuyện là do cô làm, nhưng cô vẫn là cảm thấy giật mình lo sợ, đang suy nghĩ nên giải thích với anh vì sao mình lại ở chỗ này, lại thấy tầm mắt của anh dần dần hạ xuống,dừng lại ở đôi giày chơi bóng màu trắng của cô.

Không khí xung quanh cô bỗng nhiên giảm bất thường..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio