Đưa một bữa sáng rồi còn bị mắng mà còn nhận được điểm.
Kiều Trăn Trăn đã dành điểm để đổi thời gian sống của Trì Thâm thêm tháng, để lại điểm cho việc dự phòng.
“Chỉ hai ngày đã giúp anh ấy kéo dài tuổi thọ thêm nửa năm., chắc không cần đến tốt nghiệp cũng có thể tích lỹ để anh ấy sống lâu trăm tuổi.” Kiều Trăn Trăn hài lòng.
Tiểu Bát cũng rất hào hứng: “Ký chủ thật lợi hại, và ký chủ là người lợi hại nhất mà tôi từng gặp!”
“Không phải tôi lợi hại, mà Trì Thâm mới lợi hại”, Kiều Trăn Trăn nói, dựng thẳng gương lên rồi nhìn Trì Thâm một lát, thời điểm mình và anh ấy đối diện với nhau, thấy cánh tay anh ấy siết chặt, không khỏi thở dài, “Tôi phải nói chuyện với anh ấy thật tốt, sao anh ấy luôn sợ tôi như vậy.”
Cô luôn nghĩ rằng Trì Thâm theo đuổi mình nhiều năm như vậy, cho nên khi cô quay lại tìm anh, khi đó anh nhất định sẽ rất vui vẻ tiếp nhận cô,bây giờ cô thấy chuyện xem ra không như mình nghĩ.
Cảm giác hoảng sợ còn chưa nói, mà có một chút chống lại sự tiếp cận của cô, có cảm giác như Diệp Công thích rồng.
Điển tích “Diệp Công thích rồng” kể rằng Diệp Công từ nhỏ luôn nói rất thích rồng và mọi đồ đạc đều khắc hình rồng; rồng thật trên trời biết chuyện cảm động, bèn từ trên trời giáng hạ xuống nhà Diệp Công; Diệp Công nhìn thấy rồng thật liền sợ hãi quay người bỏ chạy, giống như đánh rơi mất hồn vậy, sắc mặt tái mét, không tự chủ được nữa.
Đúng vậy, giống như Diệp Công thích rồng.
Anh ấy nóng lòng muốn có thể theo dõi cô ấy giờ một ngày, có vẻ như anh ấy có một ý nhiệm cố chấp sâu sắc với cô, nhưng khi cô xuất hiện trước mặt mình, anh ấy lại mong muốn mình chạy thật nhanh để bỏ chạy.
Biết bao nhiêu lần anh đã chạy thoát được.
“…cuối cùng là anh ấy nghĩ cái quái gì vậy?” Kiều Trăn Trăn vô tình lẩm bẩm ra tiếng, sau khi bị giáo viên chủ nhiệm liếc nhìn, cô lập tức ngồi thẳng người, sững sờ nhìn sách trời trên bảng đen mà cô không thể hiểu được.
Buổi sáng trôi qua một cách nhanh chóng, khi tiếng chuông tan học vang lên, học sinh toàn khu dạy học ùa ra nhà ăn, hành lang rộn rã đầy tiếng hò reo vui sướng, giờ học buồn tẻ, nặng nề cũng không còn nữa.
Triệu Luyến Kiều ngồi vào chỗ, lúc dọn bàn cố ý chậm lại, lỗ tai chú ý lắng nghe động tĩnh ở hàng ghế sau.
Sau cả một buổi sáng, cô ấy đã bình tĩnh lại rất nhiều, mặc dù không biết Kiều Trăn Trăn bị chạm phải thần kinh gì, nhưng cô ta đột ngột yêu cầu cô đừng liên lạc nữa trước mặt mọi người, nhưng chỉ cần cô ta nghiêm túc xin lỗi cô, cô sẽ chọn cách tha thứ.
Kiều Kiến vẫn chưa ly hôn, và mình cũng chưa thể trở thành con gái riêng được pháp luật công nhận, vì vậy cô chỉ có thể vì công cuộc to lớn mà tạm thời chịu đựng cô ta.Một ngày nào đó cô có thể thay thế vị trí cô chủ của Kiều Trăn Trăn,cô sẽ không còn phải nuốt cái cục tức như thế này nữa.
Triệu Luyến Kiều từ từ thở ra một hơi, đặt đồ trong tay xuống kiên nhẫn chờ đợi, mặc dù trong lớp càng ngày càng ít người và hành lang cũng trở nên yên tĩnh hơn, nhưng cô vẫn rất tự tin.
Bởi vì những lời ám chỉ rõ ràng hằng ngày của cô, mọi người sẽ đều cho rằng Kiều Trăn Trăn không dễ ở chung mà Kiều Trăn Trăn chưa bao giờ quan tâm về điều này, và cũng chưa bao giờ giải thích cả, vì vậytừ khi vừa mới vào trường cấp không ai muốn chơi thân với Kiều Trăn Trăn.
Cô là người bạn duy nhất của Kiều Trăn Trăn.
Một khi cả hai cảm thấy giận dỗi nhau, Kiều Trăn Trăn sẽ phải ăn một mình, một mình đi học và đối mặt với Trì Thâm một mình.
Nhưng cô thì khác,sẽ luôn có nhiều người vây quanh cô, ngay cả khi cô bất hòa với Kiều Trăn Trăn, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, vì vậy sau mỗi lần cãi nhau, Kiều Trăn Trăn đều là người chủ động xin lỗi.
Cô tin rằng đợi cãi nhau này cũng không ngoại lệ.
Triệu Luyến Kiều khóe môi nở một nụ cười đắc thắng, tiếp tục ngồi vào chỗ của mình chờ đợi, nhưng mà một phút đồng hồ trôi qua,đã năm phút trôi qua, không thấy Kiều Trăn Trăn đến xin lỗi cô, rốt cuộc ngồi không được.
Cô cau mày và nhìn lại, hóa ra không còn ai trong lớp học rộng lớn.
Cô tức giận đến mức xanh mét cả mặt.
Mặt khác, Kiều Trăn Trăn hoàn toàn quên chuyện cãi nhau với Triệu Luyến Kiều vào buổi sáng, và không ngờ Triệu Luyến Kiều vẫn đang đợi cô đến xin lỗi.
Lần đầu tiên sau khi tan học, cô một mình đi theo đám đông đến nhà ăn, cô không quên nhìn lại trong khi đi theo, chắc chắn rằng Trì Thâm vẫn đi theo cô mới tiếp tục đi về phía trước.
Chẳng mấy chốc, cô đã đến nhà ăn, ngửi thấy mùi hương lâu rồi không ngửi được, một dấu vết của nỗi nhớ hiện lên trong mắt cô.
Năm mười bảy mười tám là thời điểm thích kết bạn, việc khó chịu nhất chính là đến nhà ăn một mình, mỗi lần bị Triệu Luyến Kiều bỏ rơi, thà chịu đói còn hơn chịu ở một mình, bây giờ nghĩ lại thì thật sự nhàm chán
Ăn một mình sướng biết bao, sướng hơn hai người.
Kiều Trăn Trăn đang có tâm trạng rất tốt, cô lấy thẻ ăn và quẹt cho mình một chiếc bánh nhỏ,cánh gà với bột khoai tây, cô nhìn xung quanh với một một mâm tràn đầy đồ ăn và chọn một bàn không người rồi thản nhiên ngồi xuống.
W????b đọc nhanh tại — T????ÙMT????????????Ệ????.???????? —
Nhà ăn của trường cấp ba Thừa Đức được ký hợp đồng trực tiếp với nhiều chuỗi nhà hàng khác nhau, thức ăn ở mỗi cửa sổ đều có vị rất ngon, không phải là một bữa ăn tập thể theo kiểu truyền thống.
Ngay khi Kiều Trăn Trăn ngồi xuống, cô không thể nhịn mà gắp một miếng bánh trước và cắn đứt hai phần ba chiếc bánh.
[giá trị hảo cảm +,hiện tại điểm]
Hả?
Trên khóe miệng cô còn dính bánh kem ngơ ngác nhìn lên, trong nháy mắt cô đã nhìn thấy Trì Thâm, lúc này vẫn đang đứng ở giữa nhà ăn.
Trì Thâm không ngờ rằng cô đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt khẽ nhúc nhích rồi xoay người đi về phía cửa sổ căn tin.
Kiều Trăn Trăn lặng lẽ đuổi theo bóng dáng của anh, chờ khi anh ăn cơm xong, cô duỗi đầu nhìn mâm cơm, sau đó cau mày.
Canh miễn phí và suất ăn theo set năm đồng tiền, một suất ăn chay hơn cả các nhà sư, bảo sao không gầy như vậy.
Cô sao có thể quên rằng bữa ăn ở trường cấp ba Thừa Đức tuy ngon nhưng giá cả cũng cao, dựa theo tính tình cả cặp cha mẹ không có lương tâm ấy, chắc cũng tiếc cho anh quá nhiều tiền sinh hoạt phí.
Nhìn thấy Trì Thâm đang ngồi ở một góc khuất, cô lập tức cầm mâm ăn đi tới.
Ánh mắt Trì Thâm vẫn luôn ở trên người cô, thấy cô sau khi đi về phía anh liền mím môi mỏng, bàn tay đang cầm đũa cũng dần dần siết chặt.
Vừa định đứng dậy, Kiều Trăn Trăn đã đi tới trước mặt cách còn hai ba bước: “Nếu anh còn dám chạy, tem sẽ dùng dây trói chặt anh.”
“… Ký chủ, chúng ta còn phải dựa vào hắn để lấy giá trị hảo cảm, ngài có thể đừng hung dữ hắn như vậy được không?” Tiểu Ba yếu ớt nhắc nhở.
Kiều Trăn Trăn nhướng mày, đặt đĩa ăn xuống và ngồi đối diện với Trì Thâm.
Trì Thâm thân thể liền trở nên căng thẳng, con ngươi đen lặng lẽ nhìn chằm chằm cô.
Kiều Trăn Trăn liếc nhìn anh rồi đưa cánh gà trên mâm ăn của mình cho anh: “Ăn đi.”
Cổ họng Trì Thâm khẽ nhúc nhích, anh nhìn xuống cánh gà rồi trầm mặc.
“Nó không có độc.” Kiều Trăn Trăn giải thích một cách bất lục, thấy cậu vẫn không nhúc nhích, dứt khoát gắp cánh gà lại, cắn một miếng rồi đặt lại vào mâm của anh.
Trì Thâm nhìn cánh gà đã cắn một miếng cuối cùng cũng động đũa.
[giá trị hảo cảm +, hiện tại có điểm] “hắn rứa thích ăn đồ thừa!” Tiểu Bát ngạc nhiên.
Kiều Trăn Trăn không nói nên lời: “Sao mi lại có đầu óc như vậy chứ? Anh ấy thích ăn đồ thừa sao? Anh ấy cho rằng tôi không trúng độc, vui vẻ.”
Tiểu Bát cảm thấy rất có lý.
Trì Thâm ăn cơm rất chậm, nhưng lại rất uyển chuyển và lịch sự, như thể anh đã được giáo dục về phép xã giao chuyên nghiệp, hoàn toàn khác với cha mẹ anh.
Kiều Trăn Trăn nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc, và một cảm giác không tốt toát ra.
Khi trở nên thân quen Trì Thâm, cô nhất phải kiểm tra hoàn cảnh gia đình của anh.
Kiều Trăn Trăn nở một nụ cười trên khóe môi, Kiều Trăn Trăn ngay lập tức đưa cho anh một nửa phần thịt heo kho khi Trì Thâm ăn xong cánh gà.
“Mình lấy nhiều quá, ăn không hết, cậu giúp mình với.” Cô nói chậm lại.
Trì Thâm không còn phản kháng nữa, nghe lời bắt đầu ngoan ngoãn ăn.
Kiều Trăn Trăn đang có tâm trạng rất tốt, bắt đầu cầm đũa, sau khi ăn hai miếng thịt lợn kho, cô cảm thấy hơi ngấy mỡ, cô liếc nhìn quả bí ngòi trên mâm của Trì Thâm và lập tức cầm đũa lên một cách không khách khí.
Trì Thâm dừng lại, chiếc đũa đang định kẹp bí ngòi dừng lại, chuyển sang xuống cần tây xào.
Hai người im lặng ăn, không ai nói thêm câu nào, bên cạnh chiếc bàn là một cột chịu lực trong nhà ăn, nó trực tiếp cách ly chiếc bàn này với những nơi khác, tạo thành một không gian nửa kín nhỏ.
Khi Triệu Luyến Kiều đi đến căn tin, cô không để ý đến bọn họ ở trong góc, nhưng cô gái bên cạnh đã kêu lên: “Luyến Kiều, nhìn này! Tôi bị ảo giác à? Kiều Trăn Trăn thực sự đi ăn cùng Trì Thâm!”
“Không thể nào … … ” Triệu Luyến Kiều không một chút suy nghĩ phủ nhận, giây tiếp theo nhìn thấy hai người ngồi trong góc đối diện nhau, cô ta trợn tròn mắt vì kinh ngạc.
“Không phải Kiều Trăn Trăn thường tránh cậu ấy sao? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Cô ấy ngồi vào bàn ăn tối với cậu ấy”, cô gái che miệng hứng thú nói chuyện phiếm, “Không phải là biến thái sao?”
Triệu Luyến Kiều vẻ mặt xấu xa., cau mày nhìn hai người trong góc, tâm trạng khó tả.
Kiều Trăn Trăn thực sự bị phát điên rồi, cô ta dám gần gũi với Trì Thâm như vậy, cô ta không biết là cô không muốn ăn một mình, hay cô đang cố tình chọc giận cô ta nữa.
“Ai biết cô ấy có chuyện gì, đừng quan tâm cô ấy nữa.” Triệu Luyến Kiều xấu xa nói.
Làm bạn được hai năm, cô sao không thể hiểu rõ Kiều Trăn Trăn, cô ấy sợ hãi và ghê tởm Trì Thâm đến mức sắp phải chuyển trường, nếu không phải cô ta thuyết phục cô ở lại thì có lẽ cô đã ra nước ngoài trốn từ lâu.
Một người như vậy sao có thể đột nhiên chấp nhận Trì Thâm, cô nhất định cố ý làm như vậy, để chứng tỏ rằng cô không sợ Trì Thâm chút nào, cũng không cần cô ta bảo vệ.
trẻ trâu.
Triệu Luyến Kiều cười lạnh một tiếng: “thôi, đi siêu thị đi, mình cùng cậu đi ăn đồ ăn vặt.”
“Chà Luyến Kiều, cậu thật hào phóng! mình thật may mắn khi có được người bạn như cậu.” Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên.
Triệu Luyến Kiều thích kiểu nịnh nọt này nhất.
Trong góc, Trì Thâm lặng lẽ nhìn cô rời đi, trong đôi mắt u ám không có một tia cảm xúc.
“Cậu đang nhìn cái gì vậy?” Kiều Trăn Trăn quơ quơ bàn tay trước mặt anh một cách tò mò.
Trì Thâm phục hồi tinh thần lại, ánh mắt lại rơi vào trên người cô.
Kiều Trăn Trăn chớp mắt ăn miếng cơm cuối cùng trong mầm, vừa định đặt đũa xuống thì thấy trên mâm Trì Thâm đã gần hết, chỉ có bầu như là chưa được động qua
“Cậu là người kén ăn à?” Kiều Trăn Trăn nghi ngờ, “Tại sao không thích lại chọn món này?”
Có hơn một chục loại món ăn chay trong thực đơn đượclập sẵn.
Tại sao lại chọn những món mình không thích? Cô không hiểu anh nghĩ gì nên đơn giản giúp anh giải quyết, nhưng tiếc là cô cũng ăn no rồi, bỏ đũa xuống sau khi ăn vài miếng.
“Không, mình không thể ăn được nữa.” Cô thở dài.
Trì Thâm chưa kịp nghe nói xong đã cầm đũa lên, ăn nốt phần bầu còn lại.
Kiều Trăn Trăn hơi giật mình: “không phải không thích ăn à?”
Trì Thâm im lặng nhìn cô chằm chằm.
Trái tim Kiều Trăn Trăn rung động, cô mơ hồ cảm thấy có lẽ mình đã hiểu lầm, khi cô định tìm hiểu thì bỗng nhiên có tiếng động trong nhà ăn, cô lập tức bị thu hút sự chú ý của mình.
Tôi thấy nhiều người trong căng tin bỏ dở bữa ăn rồi chạy ra ngoài, háo hức đi ra ngoài xem náo nhiệt, còn những người vừa vào căng tin chuẩn bị cho bữa ăn thì đang bàn tán sôi nổi với những người bên cạnh, vừa đúng lúc mấy người đó ngồi ở bàn bên kia.Ở phía bên kia của cột chịu lực, khi cô nghiêng đầu Kiều Trăn Trăn có thể nghe thấy họ nói chuyện –
“Tiền Du đó,cũng quá thảm đi.
Tôi không biết hắn đã xúc phạm ai.Cậu ấy bị nhốt trong nhà vệ sinh đến trưa hôm nay mới tìm được.
”
Ánh mắt Trì Thâm khẽ nhúc nhích, phía sau lưng hơi thẳng.
Toàn bộ sự chú ý của Kiều Trăn Trăn đều ở phía bên kia của cây cột chịu lực, nên cô không nhận thấy màu tối trong đáy đôi mắt của anh.
Những lời bát quái vẫn đang diễn ra.
“Nghe nói suy sụp tinh thần.
Chỉ là một đêm ngủ trong nhà vệ sinh, có đến nổi gì đâu.”
“Hắn bị gãy chân.
Ngươi nói sẽ không đến nổi như vậy, nhưng hắn thật sự xứng đáng nhận xui xẻo.” nhà vệ sinh kia của trường từ lâu đã lâu không sử dụng.
Hắn cả ngày đều đi vào trong đó,kết quả bị đóng cửa cũng không biết mà cứu,nếu không phải người vệ sinh đi lấy các chất tẩy rửa,nhiều khi chết ở trong đó cũng không có ai biết.”
“Nhà trường đã gọi cảnh sát rồi, không biết khi nào mới có kết quả.
“
Kiều Trăn Trăn khóe môi giật giật, muốn nói toilet không giám sát, ước chừng cũng giống như ở trong kiếp trước của anh ta, cho dù có gọi cảnh sát, họ cũng không thể phát hiện ra bất cứ điều gì.
Cô không biết ai đã động tay động chân,chu đáo và hoàn mỹ, không để lại chút manh mối nào, cô rùng mình khi nghĩ đến việc học trong cũng một trường với người như vậy.
Nghĩ đến dáng vẻ của Tiền Du được đưa vào xe cấp cứu ở kiếp trước, lông tơ đều dựng cả lên.
Ánh mắt của Trì Thâm trước sau vẫn ở trên người cô, anh không bỏ sót bất kì nỗi sợ hãi thoáng qua trong mắt cô.
Anh cụp mắt xuống,khuôn mặt Trì Thâm tái nhợt đến mức không còn chút máu..