Đây không phải là đoản nước hoa mình nhắc hôm qua, đoản này hơi xàm tý, không liên quan lắm nha =)))
Đoản tâm sự
-------------
Như mọi người đã biết mình là sinh viên rồi, không còn quãng thời gian cấp ba tươi đẹp nữa.
Nói tươi đẹp thì mình chỉ cảm nhận được chưa tới một nửa cái sự tươi đẹp đó thôi. =))
Đối với người ta, những người sau này luôn muốn trở về quãng đời học sinh cấp ba để khỏi lo nghĩ gì về công ăn việc làm thì mình lại khác. Mình dù sau này có khó xin việc đến đâu đi nữa, bị đồng nghiệp áp bức đến đâu đi nữa mình cũng sẽ không chọn trở về cái thời gian ấy.
Mình thích quãng đời sinh viên như thế này, mặc dù nó khác với những gì mình hoài bão: "Vào đại học rồi sẽ không lo gì nữa, muốn học thì học, nghỉ thì nghỉ, sẽ đi làm, tham gia câu lạc bộ đội nhóm,..."
Tuy trên đại học cách học khác, thầy cô dạy khác, mỗi người mỗi vẻ, không biết đâu mà lường nhưng chí ít không cần phải đi học thêm, không cần mỗi tuần là một bài kiểm tra, không cần phải sáng dậy sớm đi học, tối trở về ôn thi đến sml...
Cứ nghĩ tới môn lý môn hóa là muốn chóng mặt bất tỉnh ngay tại chổ rồi, giờ nghĩ lại không hiểu sao vẫn đủ điểm đạt loại giỏi mới ghê =)) lại còn chọn tổ hợp "lý hóa sinh" để thi đại học vừa rồi nữa - vi diệu thật!
Có thể các bạn sẽ nói ai biểu không chơi cho đã cái thời tuổi trẻ đi rồi than mệt, nãn... Thử hỏi nếu không lo học sau này lấy gì ăn???
Có người nói muốn ngồi lại được thấy thầy cô mỗi ngày, ngồi nghe những bài giảng của họ, còn mình thì chỉ nhớ những lúc ăn vụng, chép phao, đọc phao cho bạn chép thôi...
Đi làm thì mình sẽ có tiền, có tiền mua nhũng thứ ta thích, nuôi ba mẹ, anh em, đi chơi overnight mà không ai nhắc nhở vì ta lớn rồi, biết suy nghĩ hơn rồi,.. chứ cứ muốn quay về cấp ba để chịu khổ với mấy núi đề cương làm gì??
Nói nhớ thì có nhớ đấy! Như lúc xem mấy cụm khoa của trường đại học thi văn nghệ thì sẽ thấy lại bóng dáng của những người bạn cũng "khổ lao" tập luyện, lúc phát giải thưởng cũng sẽ nhớ lại cảnh lớp mình được vinh danh đạt giải nhất top ca của trường... [ Tui là đang khoe đấy hehe ]
Đời không như ngôn tình, không như thanh xuân của nam nữ chính đâu!
Bản thân Văn không đi học thêm sml như các bạn khác, mình chỉ học có một môn toán thôi. Nhưng các bạn khác thì buổi sáng ra khỏi cửa lúc h về nhà lúc h, đó là nói mấy bạn nhà gần ây, nhà xa thì không có cửa đâu nha.
Dù các bạn không muốn nhưng đến năm cũng sẽ trải qua thôi, về nhà sau khi học thêm chưa là kết thúc một ngày đâu, sẽ còn phải ngồi vào bàn học bài chuẩn bị kiểm tra nếu mai có tiết nữa.
Như trường mình năm nào mấy em lớp mười cũng đăng confess muốn tự tử vì áp lực và mệt mỏi. Đó là mới lớp mười thôi đấy, tuy nhiên sau nhiều năm tháng rèn giũa với sự đi sớm về khuya ấy thì tụi nó cũng quen =)) lên mười hai cái hết than luôn!
Nói chung mình than là than vậy chứ thôi. Để kể cho nghe mới nãy thôi à, [ h ngày // ] má mình soạn đồ trong tủ ra, tại sắp tới Tết mà, coi thử còn đồ nào câbf may sửa gì đó.
Cái má lôi ra mấy bộ đồng phục cũ cấp ba, định đem đi bỏ rồi cái mình la lên:
"Đừng bỏ cứ giữ lại đi mà!"
Má hỏi sao vậy thì mình cũng không trả lời, tại cũng có biết đâu!
Cảm xúc con người thật kì lạ, tuy trong đầu không bao giờ muốn trở về quãng thời gian "cay nghiệt" ấy, nhưng lại không muốn vứt bỏ những thứ đã từng thuộc về nó....
---------
Viết xong đọc lại tự thấy nhảm shit dùm luôn =)), chỉ tại sự kiện soạn tủ của má nên mới đâm ra có hứng viết cái này đấy.
Mình phải lên đây giải bày tâm sự chứ kể với lũ bạn mình là nó sẽ chửi: "Tao nghe mày nói mấy vụ này trăm lần rồi, nín dùm đi" [ Thiệt chứ cái lũ khốn nạn =)) ]
Rất cám ơn các bạn đã đọc đến cuối cái đoản nhảm shit này, nó không theo một cái quy tắc đường lối nào hết, đến mình còn thấy nó bay lung tung quá mà!
THÂN!