"Tối nay đến nhà tôi ăn cơm" Hắn nhàn nhạt nói.
"Dạ chi vậy ạ?" Mặt tôi bơ ra, hơi sờ sợ.
"Mẹ tôi muốn xin lỗi cô về việc của Nana. Cấm cô từ chối!" Hắn hung hăng ra lệnh
Trời địu! Sao hắn biết mình định từ chối chứ.
Vậy là bạn Tiểu Vũ nào đó đang trên con đường bị áp bức mà không hay biết. Từ hôm đó hắn thường sai bảo tôi này nọ, còn em hắn nữa, đúng là anh nào em nấy mà, ngày nào cũng lẽo đẽo theo tôi như thần tượng vậy, bộ nó không đi học hả trời?
Cứ thế dần dần tôi phát hiện ra, hình như ngày nào tôi cũng gặp tên tổng tài mặt lạnh hết. Đi làm thì không nói, ngày nghỉ cũng gặp nữa. Khi thì lúc đang đi với em hắn, khi thì đang đi dạo. Ai nói gặp trai đẹp là sướng, tôi mỗi lần thấy hắn thì chỉ ước hôm nay không ra đường. Mà như tôi quan sát thì hình như hắn không còn luyến muội muội nữa thì phải, lâu lâu còn thấy hắn mắng Nana, đặc biệt là khi tâm trạng tôi đang mệt mỏi tột độ do con bé cứ đi theo lãi nhãi.
Một ngày kia - Ngày thành lập trường đại học của tôi. Các thầy cô khuyến khích cựu sinh viên về trường tri ân, tôi về trường. Lại ma xui quỷ khiến gặp cậu nhóc thích tôi. Cậu cầm bó hoa hồng tiến đến chỗ tôi
"Chị Tiểu Vũ! Em tặng chị" vừa định nói là cậu đúng ra phải tặng thầy cô chứ thì một giọng đanh đá vang lên.
"Lại là chị à. Chị về đây để cua trai chứ tri ân nỗi gì" Cô nàng ghét cay ghét đắng tôi đây mà. Chưa kịp phản bác thì cô ả đã vung tay cho tôi một bạt tai.
Ủa? Sao không đau? nhìn lên thì thấy vị boss mặt lạnh đang siết chặt tay cô ả. Mặt hắn ta còn hung ác hơn khi mà tôi làm em hắn khóc nữa.
"Dám đụng đến người của tôi, chán sống?" nói xong còn nhìn cậu học đệ bằng ánh mặt "trìu mến" rồi lôi tôi đi xềnh xệch bảo:
"Ai cho phép em đi gặp tình cũ hả. Em chết chắc rồi"
Tôi hóa đá, tôi là gì của anh đâu chứ huhu tình cũ gì chứ????