Thế nhưng ý thức luân hồi của Phương Bạch Vũ thật sự quá mạnh. Trong khi phù văn của pháp tắc luân hồi bắt đầu vặn vẹo, hồn thể đã bắt đầu có dấu hiệu bị thay thế.
“Sứ mệnh của ngươi đã kết thúc, sau này ta sẽ phụ trách thân thể này.”
Khi bóng tối bao trùm phần lớn ý thức của Lâm Lăng, thanh âm lãnh đạm vang lên.
Vào khoảnh khắc giọng nói vang lên, những ảo cảnh Luân hồi liên tục xuất hiện trong đầu Lâm Lăng. Đó là từng nhân vật luân hồi chuyển thế của Phương Bạch Vũ ở các thời đại khác nhau. Mỗi nhân vật đều có số phận khác nhau. Lúc thì giàu sang phú quý, lúc lại nghèo khó khốn cùng hoặc có lúc lại là một vị tướng và có khi lại là một võ giả với kiếm thuật cao siêu… Cho đến kiếp cuối cùng, tức là lúc Lâm Lăng sinh ra ở thế giới trái đất văn minh và mang theo trí nhớ của mình xuyên qua Đại lục Thương Khung.
“Võ ý luân hồi, dung hợp!”
Sau đó, thanh âm lãnh đạm kia tiếp tục vang lên, vô số cảnh tượng nhanh chóng hòa vào nhau.
“Chết tiệt, đây là thân thể của ta!”
Trông thấy ảo giác luân hồi trong kiếp sống của mình sắp bị dung hợp, Lâm Lăng lo lắng tới mức chửi thề nhưng giờ phút này, ý thức của hắn đã bị áp chế nên hắn không thể ngăn cản được.
“Bing, phát hiện ý thức của ký chủ đang gặp nguy hiểm, khả năng cao sẽ bị biến mất. Để tránh gián đoạn trò chơi hệ thống tiến hóa, hãy khởi động chế độ tự bảo vệ.”
Đúng vào thời khắc mấu chốt, thanh âm máy móc đột nhiên vang lên.
Vù!
Ngay sau đó, một luồng năng lượng vượt qua trời đất xông thẳng vào trong đầu của Lâm Lăng và trực tiếp kéo ý thức của Lâm Lăng đang bị bóng đêm bao phủ ra. Ngay lập tức, sức mạnh của hệ thống lập tức bao phủ linh hồn của hắn và ánh sáng của pháp tắc luân hồi cũng nhanh chóng tan đi.
“Hửm?”
Cảnh tượng đột ngột xảy ra khiến cho ý thức luân hồi của Phương Bạch Vũ không khỏi có chút kinh ngạc.
Dưới sự áp chế của sức mạnh hệ thống, hắn ta lập tức chìm vào bóng tối và bị phong ấn vào bên trong Phần Thiên Hỏa Lô giống như Thần hồn nên không thể phản kháng được.
Ngay sau đó, ý thức của Lâm Lăng đã nắm được quyền kiểm soát linh hồn và thân thể.
“Nguy hiểm thật…”
Lâm Lăng thử cử động ngón tay, sự sợ hãi trong lòng cũng giảm bớt.
Mà lúc này, rốt cuộc hắn cũng biết được hệ thống hiện tại mà hắn có được chắc chắn không phải do Phương Bạch Vũ tạo ra. Bằng không làm sao lại trợ giúp cho một ký chủ như hắn, chủ động áp chế ý thức luân hồi.
Dù sao hệ thống cũng đã bị buộc chặt với ý thức của ký chủ cho nên nếu như ý thức của hắn biến mất thì hệ thống cũng sẽ tiêu tán. Có thể nói đôi bên như bị buộc trên cùng một sợi dây, sống chết có nhau.
“Hệ thống, cảm ơn.”
Trong lòng Lâm Lăng thầm cảm ơn.
Nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, giờ phút này hắn vẫn còn sợ hãi.
“Không có gì, ta được lập trình để bảo vệ ký chủ, chỉ cần ngài bình an là tốt rồi.”
Thanh âm lạnh lùng của hệ thống lập tức vang lên mà không có chút cảm xúc nào.
“Được lập trình? Ai lập trình cho ngươi?”
Nghe vậy, Lâm Lăng không khỏi tò mò.