Trên quảng trường, thi thể Đại hoàng tử ngã xuống vũng máu, hoàn toàn không còn hơi thở của sự sống.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tuy rằng mọi người đều kinh ngạc nhưng cũng không quá lâu.
Bởi vì, từ xưa đến nay tình cảm gia đình đế vương là điều lạnh lẽo nhất.
Cái gọi là máu mủ và tình thân, dưới sự hấp dẫn của hoàng quyền tối cao, tất cả đều là một trò cười.
Đối với những chuyện này, lúc này Lâm Lăng cũng không quan tâm mấy, ngược lại ánh mắt khẽ chuyển, nhìn về phía Tam hoàng tử cách đó không xa.
Hình như từ nãy đến giờ, tên này đều mang vẻ mặt thong dong mà ngồi ở vị trí ban đầu.
Cho dù lão Viêm Vương mặc kệ mọi chuyện mà rời đi, cùng với cảnh Đại hoàng tử bị gϊếŧ, hắn ta đều lạnh nhạt nhìn chăm chú.
Tựa như tất cả những chuyện này, hắn đã sớm đoán trước.
Hoặc nói cách khác.
Tất cả đều nằm trong tính toán của Tam hoàng tử!
Tên này, rất kì lạ.
Ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống, đối với suy đoán trước kia, càng cảm thấy tam hoàng tử này, cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Mà lúc này, Viêm Hoằng Nghị dường như nhận ra Lâm Lăng đang nhìn hắn.
Hắn ta bỗng nhiên ngẩng đầu, mỉm cười với Lâm Lăng.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, Lâm Lăng cũng không hề né tránh, trực tiếp đi tới.
Mà đối với thích khách Minh Các như hắn, đột nhiên đi về phía Tam hoàng tử, mà các thị vệ hoàng cung trên đài cao, lại đồng loạt thờ ơ.
Bọn họ cũng không có hành động ngăn cản, hay là tiến lên bảo hộ Viêm Hoằng Nghị gì cả.
Đến gần, Lâm Lăng tùy ý kéo một cái ghế riêng của hoàng tử, trực tiếp ngồi bên cạnh.
Viêm Hoằng Nghị vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Hình như ngươi ngồi nhầm vị trí rồi."
Lâm Lăng cười nhạt nói: "Còn hơn một số người có được vị trí ngồi này rồi, lại đang nghĩ đến vị trí khác.”
Nói xong, Lâm Lăng nhìn thoáng qua ngai vàng phía trên, ẩn ý, đã vô cùng rõ ràng.
Nghe được lời này, sắc mặt Viêm Hoằng Nghị hơi động, không khỏi đánh giá tên thích khách Minh Các thêm vài lần này.
Lâm Lăng tự biết đôi mắt xám trắng của hắn, rất đặc thù, dù có đeo mặt nạ, cũng nhanh chóng bại lộ thân phận.
Cho nên hắn dùng hai mảnh lưu ly màu tối, cố ý chế tạo một bộ kính râm.
Lúc này đối mặt với Tam hoàng tử, dưới sự đánh giá của hắn, cũng không hề lộ sơ hở.
"Ta đã gặp qua không ít thích khách, nhưng ngươi, lại là người khác biệt nhất mà ta từng gặp qua." Viêm Hoằng Nghị thu hồi ánh mắt, khóe miệng nhếch lên một tia cười nhạt.
"Ngươi cũng là một trong những hoàng tử ta từng gặp qua, giấu mình sâu nhất." Lâm Lăng cũng nở nụ cười.
"Ồ? Tại sao ngươi nói vậy?” Viêm Hoằng Nghị nửa đùa nửa thật, lơ đễnh hỏi.
Lâm Lăng khẽ nhún vai:"Không biết nói thế nào, chắc là dựa vào trực giác đi.”
Nghe vậy, Viêm Hoằng Nghị lại lắc đầu, thản nhiên nói: "Nếu nói mấy thứ như trực giác này, hư vô mờ nhạt, ta cũng không thích dùng lắm.”
"Cũng giống như chơi cờ, chỉ có suy tính từng bước, thao túng hướng đi và sinh tử của mỗi quân cờ trên bàn cờ, mới có mười phần nắm chắc."
Nói đến đây, Viêm Hoằng Nghị lại nhìn Lâm Lăng một cái, nói: "Về phần dựa vào trực giác, chỉ sợ thua như thế nào cũng không biết, ngươi nói đúng không?"
Lâm Lăng từ chối cho ý kiến nói: "Quả thật là thế, nhưng hiện tại, ta càng tin tưởng trực giác của mình.” Nói xong, Lâm Lăng quay đầu, lần thứ hai nhìn thẳng mắt Tam hoàng tử.
Ánh mắt hai bên đều có vẻ bình tĩnh.
Nhưng tâm tư của mỗi người, dường như đã bị đối phương nhìn thấu.
Tuy hai người giao lưu không nhiều lắm, nhưng mà Lâm Lăng có thể chắc chắn, tên này tuyệt đối không phải là hoàng tử phế vật như lời đồn truyền ra bên ngoài.
"Nếu ngươi đã tin tưởng trực giác của mình như vậy, như vậy..." Viêm Hoằng Nghị lạnh nhạt cười, ánh mắt theo đó chuyển hướng xuống đài cao, quân đội hai bên đang ở trạng thái giằng co, hỏi: "Ngươi cảm thấy trận tranh đấu hôm nay, bên nào nắm chắc phần thắng lớn hơn?"
Lâm Lăng buông tay, nói: "Cái này còn cần hỏi sao, bất luận thắng hay thua, người thắng cuối cùng, cũng sẽ không phải là bọn họ.”
"Ngươi nói đúng không, Tam hoàng tử điện hạ tôn kính."
Nói đến đây, Lâm Lăng bắt chéo chân, dường như đã biết hướng đi của ván cờ hôm nay.
Nghe được lời này, trong mắt Viêm Hoằng Nghị hiện lên một tia kinh ngạc.
Đối với việc Lâm Lăng có thể phân tích như thế, rõ ràng là hắn cũng không ngờ tới, ván cờ mình tỉ mỉ bố trí lại bị người khác nhìn ra.
Hơn nữa người này còn là một thích khách của Minh Các!
"Ta rất tán thưởng ngươi, rất có thiên phú nói dối không chớp mắt." Nét sắc lạnh trong mắt Viêm Hoằng Nghị bắt đầu khởi động, nói xong cũng không nhiều lời nữa.
"Quá khen." Lâm Lăng cười nhạt, cũng không nói chuyện với nhau nữa, ánh mắt chuyển hướng tới quảng trường trung tâm dưới đài cao.
Chỉ thấy lúc này Viêm Phong Tuấn, sau khi gϊếŧ chết Đại hoàng tử, đã cướp lấy nhẫn trữ vật, cùng với bảo kiếm trong tay, nhất thời có loại cảm giác nắm được quyền lực trong tay.
"Tứ đệ, nếu không muốn chịu nhiều khổ sở, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, có lẽ Nhị ca ta còn có thể cho ngươi một con đường sống."
Ánh mắt Viêm Phong Tuấn âm u, nhìn Viêm Thần và Ngự Lâm quân đang bị bao vây, nhe răng cười nói.
"Đầu hàng? Ngươi không xứng đáng!"
Vẻ mặt Viêm Thần lạnh lùng, trường kiếm trong tay, dưới sự rót vào của linh khí, nở rộ ra quang toàn màu đỏ rực rỡ.
"Nếu ngươi muốn chết, thì ta sẽ chiều theo ý ngươi muốn." Trong tiếng cười của Viêm Phong, tràn ngập ý tàn bạo.
Dưới sự hấp dẫn mãnh liệt của ngôi vị hoàng đế, cái huyết mạch tình thân gì gì đó, ở trong mắt hắn ta, chẳng qua chỉ là chướng ngại vật mà thôi.
Chỉ cần diệt trừ những chướng ngại vật này, toàn bộ Vương triều Đại Viêm đều là vật trong túi của hắn.
Trong đầu Viêm Phong Tuấn lúc này, thậm chí đã hiện ra cảnh hắn mặc long bào, được bá quan bái lạy.
“Đem nhóm phản quân này gϊếŧ sạch toàn bộ đi!”
Viêm Phong Tuấn chợt thu hồi lại nụ cười trên mặt, trong giọng nói tràn ngập sát ý lạnh thấu xương!
“Gϊếŧ!”
Trong chốc lát, ba chi quân đội xung quanh bộc phát ra tiếng gào đinh tai nhức óc.
“Ta ngược lại muốn nhìn xem, ai dám động thủ!”
Nhưng mà lúc này, tiếng hét như sấm đột nhiên nổ tung.
Ngay sau đó, liền nhìn thấy Tần Hùng tướng quân, thân thể khôi ngô kia từ trên đài cao nhảy mạnh xuống.
Theo ông ta đáp đất, chỉ nghe một tiếng "Ầm" nặng nề.
Gạch đá dưới chân ông cũng nứt ra trong nháy mắt, phạm vi mấy thước, hiện ra hình dạng lõm xuống.
Khí tràng cường hãn như vậy, cùng với uy lực thiết huyết, nhất thời làm cho những phản quân kia lập tức bị chấn nhϊếp, không dám tiến lên! (ý chí kiên cường)
Đối mặt với vị đại tướng quân tồn tại như chiến thần này, bất kể là binh lính Thành phòng quân, Cận vệ quân, hay là Trị An quân, Thì trên mặt mỗi người, đều dâng lên vẻ sợ hãi.
Sau đó, bốn vị phó tướng Trấn biên quân trên hoàng thành, dẫn theo đông đảo hộ vệ tinh nhuệ Tần gia, cùng với mấy ngàn Ngự Lâm quân, từ cửa lớn tuôn ra, theo sát phía sau Tần Hùng.
So sánh với phản quân của Nhị hoàng tử, thì nhân số hai bên có phần chênh lệch rất lớn.
Nhưng đội ngũ của Tần Hùng lại khí thế mười phần!
“Gϊếŧ!”
Không có lời nói nhảm dư thừa, Tần Hùng quát mạnh một tiếng, mang theo đông đảo thủ hạ, giống như một thanh kiếm sắc bén, hung hăng cắm vào trong đám phản quân đông đảo kia.
"Gϊếŧ ——!"
Tần Vũ thấy cha gia nhập chiến đấu, hắn cũng dấy lên chiến ý nồng đậm trong nháy mắt.
Lập tức, hắn cũng mang theo Ngự Lâm quân, bắt đầu dũng cảm gϊếŧ địch.
Mà cùng lúc trận chiến lần nữa nổ ra, một gã phó tướng trong đó, lấy ra một ống sắt, trực tiếp kéo dây thừng ra.
Chíu chíu!
Thoáng chốc, một đạo hỏa quang màu đỏ, mạnh mẽ phóng lên.
Sau đó nổ tung trên bầu trời, phát ra tín hiệu pháo hoa rực rỡ.
Ầm ——!
Dưới ánh mặt trời, pháo hoa nở rộ, hào quang rực rỡ kia vẫn chói mắt như cũ.
Mà lúc này, Trấn biên quân đóng quân ở ngoài thành nhìn thấy tín hiệu, đột nhiên truyền ra một trận tiếng kèn to lớn.
“Toàn bộ nghe lệnh, công thành!” Phó tướng lãnh đạo, nhìn tín hiệu pháo hoa bay lên từ bầu trời đế đô xa xa, khuôn mặt ngăm đen của hắn, bỗng dưng dâng lên một tia sát khí.
Trong lúc nhất thời, mười vạn Trấn biên quân giống như bầy sói, nhanh chóng tiến vào hướng đế đô thành.
Các loại xe chiến giáp dùng để công thành, cũng vang lên tiếng ầm ầm khiến người tim người ta đập liên hồi, như hồi trống thúc đẩy lòng người.
Không khó để nhận ra, một chi Trấn biên quân mà lần này Tần Hùng mang theo hồi kinh, tuyệt đối là có chiến lực siêu cường.