Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

chương 163: 163: sự bất đắc dĩ của lôi mông

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi mặt nạ kim loại tan vỡ, lớp vảy trên người Lâm Lăng cũng tiêu tán, bỏ đi trạng thái Long Hóa.

Hiện giờ dù thân phận đã bị phơi bày, nhưng Lâm Lăng không còn cảm thấy quan trọng nữa.

Quan trọng nhất chính là, bọn họ phải chiến thắng trong chiến cuộc này.

Nếu không dù có thân phận gì thì hắn cũng không còn chỗ dung thân ở lãnh thổ của vương triều Đại Viêm!

Tần Vũ và Cổ Vân Nhạc lập tức không màng tất cả mà chạy như điên lại đây.

Khi đến gần, bọn họ đột nhiên ngừng lại cách đó hai mét, sau đó cẩn thận đưa mắt quan sát Lâm Lăng, vẻ mặt cảnh giác đó như thể lão đại trước mắt có khả năng là hàng giả.

“Đừng nhìn nữa, chính là ta.” Lâm Lăng cười khẽ lắc đầu, giọng nói cũng khôi phục âm điệu trước kia.

Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của bọn Tần Vũ là sửng sốt, sau đó trực tiếp đi nhanh đến, ôm chầm lấy Lâm Lăng.

“Cừ thật, lão đại ẩn giấu sâu như vậy!” Tần Vũ kích động mà vỗ sau lưng Lâm Lăng.

Từ trước tới nay, hắn luôn cố gắng không để Lâm Lăng bị cuốn vào trận phân tranh hoàng quyền này.

Không ngờ thật ra Lâm Lăng đã sớm thành thạo trong chuyện này, hơn nữa còn là sát thủ của Minh Các, thật sự quá thần bí!

“Lão đại, huynh quá không nghĩa khí, giấu giếm cả chúng ta luôn.” Cổ Vân Nhạc nhếch miệng cười, hình như nhìn thấy Lâm Lăng ở đây cũng khiến trong lòng hắn ta có kɦoáı ƈảʍ khác thường.

Dù sao trong bốn huynh đệ thì Lâm Lăng là lão đại, trong tiềm thức, bọn Cổ Vân Nhạc đã coi hắn là người tâm phúc.

“Vì thân phận nên phải làm như vậy, hy vọng các ngươi có thể thông cảm.” Lâm Lăng thản nhiên cười nói, cũng không giải thích quá nhiều.

“Thôi, cũng may huynh đứng chung phe với chúng ta.” Khóe miệng Tần Vũ nhếch lên một ý cười thoải mái, cũng không truy cứu.

Bởi vì trong tình thế phức tạp hiện giờ, quan trọng nhất là huynh đệ bọn họ sẽ không gặp nhau bằng đao kiếm.

Nghe thấy lời này, Lâm Lăng lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lôi Mông cách đó không xa.

Mà trùng hợp là Lôi Mông cũng đang chú ý bên này.

Hắn ta phát hiện Lâm Lăng đột nhiên nhìn qua thì hơi giật mình, sau đó mất tự nhiên vội vàng chuyển mắt sang chỗ khác.

Thấy thế, Lâm Lăng thầm than một tiếng trong lòng.

Tuy rằng hai bên đứng ở hai phe khác nhau, nhưng Lâm Lăng biết, Lôi Mông không phải cố ý giấu giếm thân phận.

Trong đó nhất định có bí ẩn hoặc là bất đắc dĩ nào đó.

Mà nguyên nhân chủ yếu gây nên bất đắc dĩ này nhất định có liên quan đến Tam hoàng tử kia!

Trong lúc ngờ vực, trong mắt Lâm Lăng tỏa ra một tia lạnh lẽo, chuyển mắt về hướng Viêm Hoằng Nghị.

Vừa rồi khi tên này bị la bàn Luân Hồi công kích linh hồn, Lâm Lăng cũng có thể thu được những hình ảnh trong ảo giác.

Tuy Lâm Lăng thông cảm với những chuyện hắn gặp phải thời thơ ấu, nhưng sau khi trưởng thành, tâm lý của Tam hoàng tử này đã trở nên vặn vẹo cực độ, thậm chí phát triển thành tính cách bệnh hoạn cực đoan này.

Hơi cãi lời một chút thì muốn lấy mạng người ta, loại người này rất nguy hiểm và đáng sợ.

Nếu Lôi Mông tiếp tục đi theo hắn thì kết cục sẽ không tốt đẹp gì.

“Thì ra ngươi là Lâm Lăng, khó trách la bàn Luân Hồi lại bị ngươi thu phục.” Lúc này Viêm Hoằng Nghị cũng đang nhìn Lâm Lăng, trong giọng nói mang theo chút kinh ngạc.

Tuy hắn chưa từng gặp mặt Lâm Lăng, nhưng cũng có thể nhận ra cặp mắt Luân Hồi màu xám trắng hình xoáy nước kia.

“Vậy xem ra đôi mắt Luân Hồi của ngươi đã thức tỉnh!” Viêm Hoằng Nghị híp mắt lại, âm u mà nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, lạnh lùng nói: “Không ngờ người vẫn luôn âm thầm phá hư kế hoạch của ta lại là ngươi!”

Lâm Lăng vẫn rất thong dong, thản nhiên nói: “Ta cũng không ngờ chủ mưu vẫn luôn phái người ám sát ta là ngươi.”

Nghe vậy, Viêm Hoằng Nghị lạnh lùng cười: “Không phục vụ ta thì chỉ có chết mới không tạo nên uy hϊếp.”

“Muốn trách thì trách ngươi đứng sai đội.”

Lâm Lăng nhún vai và nói: “Đạo bất đồng, khó lòng hợp tác.”

“Hay cho câu đạo bất đồng, khó lòng hợp tác!” Nghe thấy lời này, trong mắt Viêm Hoằng Nghị lan tỏa sự lạnh lẽo.

“Nếu đã vậy, hôm nay giải quyết các ngươi một lần luôn để tránh tăng thêm phiền phức sau này!”

Giọng nói lạnh như băng kia tràn ngập sát ý lạnh thấu xương không hề che giấu!

Hắn tuyệt đối không cho phép mình bị ai cản trở trong thế cục này.

Hơn nữa đủ loại biểu hiện của Lâm Lăng đều khiến hắn cảm thấy kiêng kỵ, phải nhanh chóng diệt trừ ngay.

Nếu để Lâm Lăng trưởng thành thì ngày sau sẽ là một phiền phức lớn.

Cho nên hôm nay, dù thế nào thì hắn cũng phải gϊếŧ Lâm Lăng!

Ngay khi giọng nói vừa dứt, từng luồng linh lực màu đen tràn ngập ra từ cơ thể Viêm Hoằng Nghị, tỏa ra hàn khí âm u hung ác.

Thấy thế, vẻ mặt Lôi Mông hơi lạnh đi, đột nhiên lao thẳng đến.

“Ngươi đã hứa với ta sẽ không gϊếŧ Lâm Lăng.” Hắn ta đứng trước mặt Viêm Hoằng Nghị, giọng nói trầm thấp chỉ có hai người họ nghe thấy được.

Khóe miệng Viêm Hoằng Nghị nhếch lên một nụ cười khinh miệt: “Ngươi cảm thấy hiện tại mình có tư cách nói điều kiện với ta sao?”

Nghe vậy, ánh mắt Lôi Mông hơi trầm xuống.

“Ta không phải nói điều kiện với ngươi, đây là chuyện ngươi đã hứa hẹn!”

Mắt hắn ta sáng như đuốc, nhìn trực diện vào mắt Viêm Hoằng Nghị, hiển nhiên rất bất mãn vì người này không tuân theo hứa hẹn.

“Muội muội của ngươi trời sinh đã có thân thể âm hàn, mỗi tháng cần số lượng lớn đá Linh Dương từ chỗ ta thì mới giữ mạng được.” Viêm Hoằng Nghị lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lôi Mông, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói.

“Còn ngươi đã trúng Phệ Huyết độc, mỗi tháng phải lấy thuốc giải từ ta.” Nói đến này, ý cười trên khóe miệng Viêm Hoằng Nghị càng lạnh lẽo âm u: “Cho nên hiện tại, ta ra lệnh cho ngươi bắn chết Lâm Lăng,”

“Ta không làm được!” Nghe thấy lời này, Lôi Mông nhíu chặt đôi mày rậm, không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp từ chối.

“Ngươi dám cãi lệnh của ta.” Viêm Hoằng Nghị híp hai mắt lại, chợt cười lạnh và nói: “Một khi đã vậy, dựa theo hiệp nghị trước kia.”

“Từ nay về sau, ta sẽ không cung cấp đá Linh Dương cho muội muội ngươi, để ả đau đớn chết đi dưới sự ăn mòn của hàn độc!”

“Nhớ kỹ, mạng của ngươi và cả muội muội ngươi đều không trốn thoát được lòng bàn tay của ta!”

Nói xong, Viêm Hoằng Nghị tùy ý nở nụ cười, trên mặt hiện đầy sự tàn bạo độc ác, vẻ mặt này như thể đang đùa bỡn Lôi Mông trong lòng bàn tay.

“Ngươi...” Trong mắt Lôi Mông dâng trào lửa giận, bàn tay nắm chặt cây cung nổi lên gân xanh, có thể đoán ra được lửa giận trong lòng hắn ta lúc này mãnh liệt đến mức nào!

“Chọn một trong hai, ngươi muốn giữ hắn hay là muội muội ngươi, tự ngươi chọn đi.”

Nhìn ánh mắt phẫn nộ của Lôi Mông, Viêm Hoằng Nghị lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm vào hắn ta, trong mắt ánh lên sự châm biếm như mèo vờn chuột.

Từ trước tới nay, hắn luôn dùng chiêu này để uy hϊếp và khống chế Lôi Mông.

Hắn tin chắc lần này Lôi Mông vẫn sẽ cam chịu chấp nhận.

Nói cách khác, nếu muội muội duy nhất của Lôi Mông không có đá Linh Dương ẩn chứa linh lực Hỏa hệ điều hòa thì khí âm hàn trong cơ thể sẽ cắn ngược lên thân thể, sống không lâu nổi.

Dù sao giá cả của đá Linh Dương cực kỳ đắt, tiêu xài như vậy thì quý tộc bình thường còn khó mà chịu nổi, huống chi là gia tộc cổ võ gia đạo sa sút, hiện giờ chỉ có thể sống tạm trong thâm sơn cùng cốc như nhà của Lôi Mông.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio