*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tất nhiên là cũng không nghĩ ra, Lâm Lăng còn có kỹ năng y thuật cao siêu như vậy.
Tới giờ phút này, hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao bộ lạc Cuồng tộc vì sao lại cam tâm tình nguyện đi theo Lâm Lăng, hơn nữa sau khi cuồng hóa vẫn có thể giữ được ý thức!
“Không cần làm phiền vị kia lãnh chủ đại nhân kia, ta làm trước cho.”
Tiếng cười nhạt vang lên, Lâm Lăng bước chân ra, lập tức đi về phía thanh niên đang cuồng hóa kia.
Trong đám đông giữa cổng thành.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú đầy tò mò của mọi người, Lâm Lăng bình tĩnh đi tới đứng trước mặt người thanh niên đang điên cuồng kia.
"Buông tôi ra! Ông đây muốn giết hết các ngươi!" Vẻ mặt thanh niên cuồng hóa đầy vẻ tức giận, điên cuồng giãy dụa.
Bởi vì hắn giãy dụa quá mạnh, hai gã chiến sĩ cuồng tộc đang đè hắn ta lại, xém chút đã để xổng hắn, vội vàng dẫn động trạng thái cuồng hóa.
Bàn tay Lâm Lăng đưa ra, trực tiếp đặt lên trán thanh niên cuồng hóa.
"Hệ thống, mở ra trị liệu." Mệnh lệnh vừa phát ra đã được hệ thống thực hiện ngay lập tức.
"Bing, đang khóa chặt đối tượng..."
"Chúc mừng kí chủ, đã hoàn thành quá trình trị liệu đối với mục tiêu, phí trị liệu là mười vạn đá Linh Dương."
Khi tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên, ánh mắt Lâm Lăng khẽ nâng lên. Thấy thanh niên cuồng hóa ở trước mắt đang dần dần lấy lại sự tỉnh táo.
"Hai người các ngươi đè ta lại làm gì?!" Thanh niên cuồng hóa vừa có lại ý thức lại thì phát giác mình bị hai chiến sĩ cuồng tộc đè chặt, nhất thời có chút nghi ngờ hỏi.
Nhưng rất nhanh hắn ta đã phản ứng lại, nhớ tới nhiệm vụ vừa rồi thủ lĩnh Đạt Vũ giao cho hắn.
"Ta... Di chứng cuồng hóa của ta, đã chữa khỏi rồi sao!" Cảm nhận được sự thay đổi trên người, thanh niên Cuồng tộc vô cùng vui mừng.
Cái này... Vậy là được rồi sao?
Thấy một màn này, đám người vây quanh xem không khỏi trợn to hai mắt, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Ánh mắt Viêm Hoằng Nghị hơi trầm xuống, hắn hoàn toàn nhìn không ra phương pháp trị liệu mà Lâm Lăng đã dùng. Cho dù là sư phụ thần bí bên cạnh hắn cũng nhìn không ra, trong đôi mắt lạnh lùng của ông ta cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
"Quả nhiên ta và Bạch Lân đoán không sai, lĩnh chủ đang ở trong thành là kẻ giả mạo!" Ánh mắt Đạt Vũ lấp lánh lên, cả khuôn mặt nghiêm nghị cũng hiện ra vẻ vui mừng.
"Cung nghênh lĩnh chủ đại nhân!" Lúc này, thân thể khôi ngô của Đạt Vũ cong xuống, không một chút do dự khom lương hành lễ với Lâm Lăng.
"Cung nghênh lĩnh chủ đại nhân đã trở về!"
Theo sát phía sau là các chiến sĩ cuồng tộc, toàn bộ khom lưng hành lễ, tiếng chào hỏi vang dội đồng loạt vang lên.
Nhìn một màn này làm La Hán sợ ngây cả người.