*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Bởi vì theo bọn họ, Chấp Sự Đường giống như dạng quân trị an tuần tra trong đế đô, một loại quần thể giữ gìn trật tự mà thôi.
“Lâm Lăng, ngươi có được thiên phú tu luyện chung cực, lấy tuổi tác hiện tại thì tiền đồ võ đạo là không lường trước được, đừng tự hủy tương lai.” Vi Nguyên của Hắc Ám Điện Tông nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, chậm rãi nhăn mày lại, trầm giọng mà nói.
“Không sai, thiên phú của ngươi không yếu, đến Chấp Sự Đường phát triển không thích hợp với ngươi.”
“Chỉ khi nào lựa chọn Điện Tông mới có thể phát triển tốt hơn!”
Tám trưởng lão các đại Điện Tông còn lại cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Các thanh niên kiệt xuất xung quanh đều tán thành lời này. Đáng tiếc bọn họ không có tư cách chọn lựa như vậy, nếu không họ nhất định sẽ ôm trọn hết tư cách đệ tử của Cửu Đại Điện Tông.
Bởi vì làm vậy sẽ đạt được tài nguyên tu luyện nhiều hơn người khác chín lần!
Chỉ sợ không ai có thể có đãi ngộ như vậy cả!!
Nghĩ như vậy, những người trẻ tuổi đó vừa hâm mộ, lại ghen ghét tình cảnh lúc này của Lâm Lăng. Thậm chí kẻ lòng dạ hẹp hòi còn ước gì Lâm Lăng mắc thêm lỗi lầm, như vậy sẽ biến thành một người tầm thường không có gì nổi bật.
“Nghe ý các vị hình như là xem thường Chấp Sự Đường chúng ta?” Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên trên quảng trường.
Ngay sau đó, một chấp sự áo tím tóc bạc bỗng xuất hiện trước mắt mọi người.
Lâm Lăng tập trung nhìn lại, người đàn ông tóc bạc này chính là cường giả lúc ấy phụ trách cuộc thi Bách Viện, Vệ Bình!
“Ai có thành kiến gì với Chấp Sự Đường đều có thể nói ra.” Hai mắt Vệ Bình sắc bén như chim ưng, quét về phía các trưởng lão của Cửu Đại Điện Tông, lạnh lùng nói.
Nghe thấy lời này, chín vị trưởng lão hơi nghiêm mặt, ánh mắt trốn tránh, không dám đối diện.
Trong Chấp Sự Đường, trừ vị ‘Huyết Bào’ thần bí trong truyền thuyết kia ra thì có tất cả năm đời chấp sự, áo tím là chấp sự cao cấp đời thứ ba, có thực lực mạnh mẽ.
Những trưởng lão phụ trách ra ngoài tiếp đón như bọn họ cũng chỉ là xưng hô trên danh nghĩa, tu vi đều không cao cường mấy, dù chín người liên thủ thì cũng không đánh lại nổi một chấp sự áo tím.
“Vệ chấp sự, ngươi hiểu lầm, chúng ta cũng không có ý khinh thường Chấp Sự Đường.” Ông lão tóc xám của Phong Cương Tông vội vàng cười làm lành và nói: “Ta chỉ muốn cho Lâm Lăng thêm một lựa chọn võ đạo càng rộng mở mà thôi.”
“Đúng đúng.” Các trưởng lão còn lại cũng vội vàng gật đầu, thái độ khách sáo.
Vệ Bình thản nhiên liếc nhìn bọn họ một cái, cũng không để ý tới. Sau đó ánh mắt hắn ta lại chuyển về hướng Lâm Lăng.
“Lâm Lăng, nếu ngươi có ý gia nhập Chấp Sự Đường, vậy đi theo ta một chuyến.”
Nói xong, Vệ Bình lướt lên trên, bay thẳng lên về phía bên ngoài khu vực đảo nhỏ.
“Lão nhị, lão tam, lão tứ, khi nào rảnh chúng ta lại tụ họp.”