Sau khi dùng dịch cân tẩy tủy và bồi bổ bằng Khí Huyết Đan tu vi của Lâm Lăng tuy rằng cũng không có tăng lên rõ ràng, nhưng thể chất của cơ thể hắn cũng đã vượt xa những chiến sĩ cấp ba cùng trình độ.
Xét về thực lực, coi như là đã tăng thêm một khoảng lớn.
Con đường tu luyện võ, giống như khi xây dựng một kiến trúc nào đó, xây một tòa nhà cao vạn trượng (Trượng là một đơn vị đo chiều dài cổ của Việt Nam và Trung Hoa.
Nó nằm trong các đơn vị đo độ dài cổ theo hệ thập phân dựa trên một cây thước cơ bản.
Một trượng bằng thước) trên mặt đất bằng phẳng.
Trong đó, quan trọng nhất chính là nền tảng.
Chỉ có nền tảng được củng cố vững chắc, mới có thể xây được một tòa nhà cao vạn trượng.
Nếu không, tất cả chỉ là phù phiếm, cuối cùng sẽ đình trệ không phát triển hơn được, hoặc là sụp đổ tại một thời gian nào đó.
Bởi vậy, có thể thấy, nền tảng của tu luyện võ thuật nằm ở chính thân thể của người tu võ.
Chỉ có rèn luyện ra một thân thể và tinh thần cường tráng, mới có thể cất chứa càng nhiều năng lượng, mới có thể phát huy được các loại pháp thuật và kỹ năng chiến đấu cường đại.
Thân thể của Lâm Lăng bây giờ, so sánh với những người tu võ ngang cấp, có thể xem như là nền tảng tương đối ổn định.
Đây là lợi ích mà tài nguyên tốt mang lại.
Ngay cả khi có tài năng trời cho mạnh mẽ hơn, không có tài nguyên cuồn cuộn không ngừng chống đỡ, chỉ dựa vào bản thân mày mò, thì tất nhiên phải tiêu tốn nhiều sức lực và thời gian hơn.
Đây cũng là vì sao, rất nhiều người tu võ trẻ tuổi cho dù tranh nhau tới đầu rơi máu chảy, cũng phải ngàn dặm xa xôi đến học phủ Thiên Diễn, tham gia khảo hạch để thi tuyển vào học phủ.
“Học phủ Thiên Diễn, quả thực là một nơi rất tốt.”
Lâm Lăng đứng lên, cảm nhận được khí huyết, tinh thần và sức lực đang sôi trào trong cơ thể, có chút vui sướng lẩm bẩm nói.
“Cốc cốc cốc ~!!!”
Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa.
Ngay sau đó, vang lên giọng nói của Tần Vũ hỏi thăm: “Lâm Lăng, đến giờ ăn cơm rồi.”
Nghe vậy, Lâm Lăng giật mình, nhớ tới ban ngày có giao hẹn với bọn Tần Vũ cùng nhau liên hoan.
Mở cửa phòng ra, Lâm Lăng nhìn Tần Vũ và Lôi Mông trước mặt, cười nhạt nói: “Đi, ta mời.”
Bây giờ trên người của hắn cũng không còn lại bao nhiêu tiền, nhưng hơn mười vạn lượng cũng hẳn là dư dả để giải quyết một bữa ăn tối.
Giờ phút này, đã là thời điểm nhá nhem tối.
Ba người bọn Lâm Lăng đi ra khỏi cửa lớn của ký túc xá học viên mới.
Ba người bọn họ có thiên phú tu luyện tương ứng là siêu cấp, cấp Thiên và cấp Địa.
Trong lứa học viên nam mới vào, ba người xem như là thiên phú cao nhất.
Bây giờ lại đi cùng một chỗ, nên đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Học viện Thiên Diễn mặc dù là một nơi truyền thụ võ học, nhưng trên con đường tu võ dài lâu, phải có học có chơi, cho nên ở trong đó cũng có một số địa điểm kinh doanh có tính chất giải trí.
Để cung cấp một môi trường thuận tiện cho các học viên, tất cả các loại cửa hàng trang sức quần áo, cửa hàng vũ khí, luyện khí phường và tiệm rượu tiệm cơm, tất cả đều đầy đủ.
Tần Vũ hình như đối với kiến trúc cấu tạo của học phủ cũng không xa lạ gì.
Sau khi quẹo hai vòng, rất nhanh liền dẫn bọn Lâm Lăng đến một tiệm rượu.
Tiệm rượu tên là “Phủ Tỉnh Hiên”
Phong cách kiến trúc của nó vô cùng thanh lịch và tao nhã, được xây dựng xung quanh một hồ nước, phong cảnh xung quanh tuyệt đẹp.
Có thể thưởng thức các món ngon, còn có thể ngắm nhìn phong cảnh đẹp.
Với bố cục như vậy, đây được coi như là một tiệm rượu tương đối cao cấp, được rất nhiều con cháu dòng dõi quý tộc yêu thích.
Khi màn đêm buông xuống, những học viên giàu có đều sẽ đến nơi này thư giãn và hưởng thụ.
Đông như trẩy hội, kinh doanh vô cùng tốt.
Lôi Mông hình như là lần đầu tiên đến một nơi cao cấp như vậy, thần sắc có chút mất tự nhiên.
“Tiểu Lôi, thoải mái thả lỏng một chút.”
Tần Vũ vươn tay vỗ bờ vai của hắn, như một lão đại ca chăm sóc cho tiểu đệ.
Ngược lại phía Lâm Lăng ở bên này lại vẫn luôn lạnh nhạt.
Bởi vì hắn phát hiện, số tiền trong thẻ vạn kim, đột nhiên có thêm hơn một ngàn vạn lượng.
Không nghi ngờ gì nữa, Minh Các vừa mới chuyển tiền lương cho hắn.
Một ngàn vạn lượng, đối với những nơi như này, ngay cả khi thức ăn là thịt của ma thú, cũng hoàn toàn có thể ứng phó được.
“Đi, chúng ta đi vào.”
Đột nhiên, Tần Vũ vung tay lên, ngẩng đầu nhấc chân đi vào.
Tư thế kiêu ngạo như vậy khiến cho có cảm giác như coi thường hết thảy, cử chỉ không khác gì ăn chơi trác táng.
Trong lòng Lâm Lăng cười thầm, cũng xem như hiểu được vì sao Tần Vũ có ít bằng hữu.
Trên sàn của tiệm rượu được lát bằng đá cẩm thạch màu đen, bóng loáng như gương.
Bây giờ đã tới giờ ăn, hầu hết những người đang ngồi bên trong đều là nam nữ trẻ tuổi đang mặc đồng phục của từng viện sinh.
Những người có thể tới đây tiêu xài thì bình thường đều có thực lực kinh tế tương đối cao, chỉ cần đặt một bàn thức ăn bất kỳ ở đây cũng cần phải có mấy vạn thậm chí còn hơn mười vạn.
Học viên bình thường không thể đủ khả năng để tiêu xài.
Phủ Tỉnh Hiên có ba tầng.
Bọn Lâm Lăng muốn thưởng thức phong cảnh đẹp, nên trực tiếp đi lên tầng ba, chọn một bàn có cửa sổ gần hồ nước.
Bên cạnh bàn, có một phục vụ nữ cung kính đứng ở đó, luôn luôn sẵn sàng chờ đợi sai bảo.
Sau đó Tần Vũ tự chủ trương gọi một bàn lớn tràn đầy thức ăn.
Tất cả các loại sơn hào hải vị, chỉ nhìn đã có cảm giác được mở rộng tầm mắt.
Bữa tiệc này, ít nhất cũng phải hơn mười vạn!
Khóe mắt của Lâm Lăng hơi giật giật một chút.
Thằng nhãi này, quả thật không khách khí chút nào cả.
Mà lúc này, sự phong phú trên bàn của bọn Lâm Lăng không thể nghi ngờ đã làm không ít người chú ý tới.
“Các ngươi nhìn xem, người kia không phải là học viên mới hôm nay tham gia khảo hạch tuyển sinh đã kiểm tra ra thiên phú tu luyện là siêu cấp sao.”
“Nghe nói hắn tên là Lâm Lăng, đến từ thành Thiên Vũ, là một người mù từ khi sinh ra.”
“Chậc chậc, thì ra là một người mù, thảo nào nhìn qua đã thấy đôi mắt kia không bình thường.”
“Một người mù thì có thể làm gì, tự nhiên lại chà đạp thiên phú tu luyện lợi hại như vậy.”
“Còn không phải sao, đều đã tới tuổi này rồi, đến bây giờ tu vi mới chỉ tới chiến sĩ cấp ba, ngay cả ta cũng không bằng.”
Khi nhìn thấy bộ dạng của Lâm Lăng, một số học viên lớn hơn, đều có vẻ mặt kì quái, cũng bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.
Nhưng mà loại thảo luận này, không phải khen ngợi, mà là một loại châm chọc và ghen tỵ, than thở ông trời bất công.
Sao lại đưa thiên phú tu luyện siêu cấp cho một tên người mù vô dụng như vậy.
“Đây là nơi ăn cơm uống rượu, nếu có một số người miệng ăn phải phân, tốt nhất nên đi tẩy rửa sạch sẽ, đừng ở chỗ này nói bậy lung tung.”
Những lời nói trào phúng, nói xấu Lâm Lăng khiến cho tâm trạng của Tần Vũ vốn đang sảng khoái, bây giờ lại có chút khó chịu nên hắn nói.
Âm thanh của hắn không lớn, nhưng tất cả những người đang ngồi ở đây đều là chiến sĩ và pháp sư có tu vi nhất định.
Cho nên lời nói của Tần Vũ, cũng rất rõ ràng rơi vào trong tai của mọi người.
“Hỗn láo, một học viên nhỏ bé mới vào….”
Ngay lập tức, một người ở khối trung cấp vỗ bàn đứng lên, vẻ mặt tức giận.
“Đừng xúc động, thân phận của tên kia không đơn giản đâu, hắn là thiếu gia của phủ tướng quân, Tần Vũ.”
Tuy nhiên, khi biết được gia thế của Tần Vũ, sự kiêu ngạo của nhóm học viên trung cấp kia suy yếu hơn nửa, sắc mặt có phần kiêng kị.
Mọi người đều biết, Tần phủ nắm trong tay gần như một nửa quyền lực quân đội của Vương triều Đại Viêm, cho dù là Viêm vương cũng phải nhường ba phần.
Còn Tần Vũ là con trai độc nhất của dòng chính Tần gia, giống như hòn ngọc quý trên tay, ai dám đắc tội với hắn?
“Hừ, thật là mất hứng, vốn định tìm chút việc vui vẻ, cuối cùng tất cả đều nhát gan.”
Nhìn thấy những người này lại im lặng ngồi lại ghế, khóe miệng của Tần Vũ nhếch lên, khinh thường hừ nói.
Thấy vậy, trong lòng Lâm Lăng cười thầm, có thể kết bạn với một vị có bối cảnh quyền thế như vậy, ngược lại rất có cảm giác được nhờ cậy.
Ít nhất sau này, sẽ không có bất kỳ con chó con mèo nào đến tìm rắc rối, đề phòng để lộ át chủ bài đang cất giấu.
“Ôi, ta còn tưởng rằng giọng nói của ai mà lớn lối như vậy, hóa ra là tên phá gia chi tử của Tần phủ.”
Đúng lúc này, một tiếng cười trêu tức vang lên.
Ngay sau đó có sáu thanh niên xuất hiện ở đầu cầu thang lên tầng ba.
Nhìn huy chương học phủ trên người bọn họ, hiển nhiên là học viên trung cấp như tên vừa nãy.