*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Hiển nhiên, vừa rồi khi Cơ Thanh Vũ đến thì hắn đã phát hiện.
Nghe Lâm Lăng nói thế, rốt cuộc Cơ Thanh Vũ cũng tỉnh táo lại. Nàng hít sâu một hơi, hình như đang đè nén kích động khó hiểu trong lòng xuống.
Sau đó thân thể di chuyển, bóng người yểu điệu với vạt áo màu trắng phiêu diêu kia giống như tiên nữ hạ phàm mà đáp xuống đỉnh núi.
“Tiếng đàn của ngươi thật êm tai, xin hỏi gọi là gì?” Cơ Thanh Vũ đi đến gần đó, tò mò dò hỏi.
“Tinh Nguyệt Thần Thoại.” Lâm Lăng thản nhiên cười, sau đó hỏi ngược lại: “Có rượu không?”
Nghe vậy, Cơ Thanh Vũ hơi giật mình, sau đó bật cười và gật đầu: “Có.”
Nàng lấy ra hai bình rượu tinh xảo: “Đàn ông các ngươi có tửu lượng rất cao, hẳn một bình không đủ đúng không.”
Nói xong, Cơ Thanh Vũ bước chậm đi đến gần đó, đặt hai bầu rượu đến bên cạnh Lâm Lăng.
Mà lúc này, khóe mắt nàng lơ đãng liếc nhìn vào phía bên phải cây đàn, nơi đó có khắc một chữ ‘Cơ’.
Trong tình huống bình thường, người yêu thích cầm thuật đều sẽ khắc dòng họ của mình hoặc là ký hiệu đặc thù lên cầm khí chuyên dụng. Lúc này, nhìn thấy trên cầm khí của Lâm Lăng lại có chữ ‘Cơ’ tương tự như dòng họ của nàng, Cơ Thanh Vũ cảm thấy hơi kinh ngạc.
Lâm Lăng lại hoàn toàn không biết về chuyện này, hắn nâng bầu rượu lên, lại bắt đầu say sưa cạn chén.
“Nhìn ngươi có vẻ mang tâm sự nặng nề.” Cơ Thanh Vũ nhìn ánh mắt tang thương của Lâm Lăng, nhịn không được mà hỏi.
“Xem như vậy đi.” Lâm Lăng không tỏ ý kiến mà thản nhiên nói.
Khi nói chuyện, dòng rượu trong suốt chậm rãi chảy xuống từ khóe miệng hắn, vẻ mặt tiêu sái không gì trói buộc này không lúc nào là không tác động vào trái tim Cơ Thanh Vũ.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ sinh ra cảm xúc tò mò như vậy với một người đàn ông, huống chi còn là một người xa lạ chưa từng gặp mặt.
Sau đó, Cơ Sương Nhi cũng rất hào phóng mà ngồi xuống mặt đất, học theo dáng vẻ của Lâm Lăng, ngửa đầu nhìn ánh sao trên bầu trời đêm.
Hai người im lặng thật lâu.
Trong rừng cây nơi xa, một bóng người đứng lặng ở đó, nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng và Cơ Thanh Vũ trên đỉnh núi, ánh mắt dần dần trở nên âm u lạnh lẽo.
Người này chính là Hoàng Tinh Nghị.
Vừa rồi hắn ta cũng muốn về tông, đúng lúc nghe thấy phương hướng này truyền ra tiếng đàn, vốn tưởng rằng vì thanh tĩnh nên Cơ Thanh Vũ cố tình tới đây luyện tập cầm thuật.
Không ngờ tới nơi này thì nhìn thấy được tình cảnh trước mắt, hắn ta không khỏi sinh lòng ghen ghét.
“Đúng rồi, ngươi đến từ nơi nào?” Sau một lúc im lặng, Cơ Thanh Vũ dẫn đầu đánh vỡ bầu không khí này, lên tiếng hỏi.
Lâm Lăng hơi trầm ngâm một hồi, sau đó nói: “Nếu ta nói mình đến từ thế giới vạn năm sau, ngươi có tin không?”
“Vạn năm sau?” Nghe thấy lời này, trên dung nhan tuyệt đẹp của Cơ Thanh Vũ lộ ra chút sửng sốt.