*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Không có chứng cứ, tin không tùy ngươi.” Lâm Lăng thản nhiên nói.
Nếu không phải người này là tổ tiên Cổ gia của lão tứ thì hắn sẽ không giải thích nhiều như vậy.
Nếu là lão tổ của huynh đệ mình thì cũng coi như người trong nhà. Mượn sức hắn ta làm đồng bọn, tổ kiến một thế lực đoàn thể thì cũng không thành vấn đề.
Cổ Hướng Dương trầm mặc đánh giá Lâm Lăng một lát, sau đó mới thở sâu và nói: “Tuy nghe có chút hoang đường, nhưng ta bằng lòng tin tưởng ngươi.”
Dù sao võ học hắn ta tự nghĩ ra mà Lâm Lăng có thể sử dụng rành rẽ như vậy. Chỉ dựa vào điểm này, Cổ Hướng Dương cũng không thể không tin.
“Nơi này không tiện nói chuyện phiếm, chúng ta tìm một quán rượu, vừa uống vừa nói.” Cổ Hướng Dương nhìn quét mọi nơi, sau đó nói: “Thuận tiện giới thiệu đồng bọn của ta cho ngươi.”
Hiển nhiên hắn ta cũng có ý mượn sức Lâm Lăng. Nếu có Thánh Tử tông môn này gia nhập, tất nhiên tổ chức thích khách hắn ta sáng tạo có thể phát triển lớn mạnh.
“Được.” Lâm Lăng thản nhiên cười, cũng cởi bỏ cách ăn mặc thích khách trên người.
Sau đó hai người lại đi vào nội thành bên ngoài thế lực Phong Linh Các lần nữa. Cổ Hướng Dương vừa thu hoạch lợi nhuận ngàn vạn cũng rất hào phóng trong vấn đề mời khách. Hắn ta trực tiếp bao luôn cả lầu hai của quán rượu, cũng gọi lên một bàn món ngon thật lớn.
Trong lúc nói chuyện, hoài nghi trong lòng Cổ Hướng Dương càng ngày càng ít.
Mà nghe thấy vào tương lai không lâu nữa, đại lục Thương Khung sẽ bùng nổ đại chiến chủng tộc, hắn ta cũng kinh ngạc không thôi.
Nhưng biết được ngày sau nhất mạch Cổ thị vẫn truyền thừa được vạn năm, hắn ta cũng cảm thấy thật vui mừng.
Ít nhất trong thời gian đó, lão tổ Cổ gia này còn sẽ cưới vợ sinh con.
“Tiết lộ với ta chút đi, thê tử tương lai của ta là ai?” Cổ Hướng Dương nhếch miệng cười, tò mò dò hỏi: “Quan trọng nhất là, có xinh đẹp không?”
“Không biết.” Lâm Lăng lắc đầu và cười nói.
Hắn cảm thấy ở phương diện đam mê mỹ nữ, tổ tôn hai người Cổ Hướng Dương và Cổ Vân Nhạc cũng cực kỳ tương tự.
“Lão Cổ, tiểu tử ngươi thật sự phát tài à? Dám bao hết cả hai tầng tửu lầu.” Lúc này, một tiếng cười sang sảng đột nhiên vang lên từ cửa cầu thang.
Ngay sau đó, chỉ thấy một người đàn ông thân thể cường tráng sải bước đi đến trước bàn ăn, chú ý thấy sự tồn tại của Lâm Lăng, tươi cười trên mặt hắn ta hơi tàn đi, không khỏi đưa mắt đánh giá vài cái.
“Đây là huynh đệ của ta, Lôi Bằng.”
“Hắn là người bạn mà ta vừa kết giao, Lâm Thiên.”
Cổ Hướng Dương lập tức đứng dậy, giới thiệu hai bên với nhau.
Họ Lôi?
Ánh mắt Lâm Lăng lập tức có chút cổ quái.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Ánh mắt Lâm Lăng liếc về hướng vai lưng của Lôi Bằng, chỉ thấy sau phần lưng người này có cột lấy một Huyền Cung đỏ đậm như lửa.
Kích cỡ và tạo hình đó giống Huyền Cung của lão tam Lôi Mông y như đúc, điểm khác nhau duy nhất là Huyền Cung trước mắt nhìn tương đối mới, hình như mới được luyện đúc thành Bảo Khí, tỏa ra ánh sáng lập loè.
“Lôi Bằng, ta biết cung khí này của ngươi không tầm thường, nhưng đừng ngày nào cũng cột trên lưng khoe khoang như thế.” Cổ Hướng Dương trêu chọc: “Tiền tài không thể lộ ra ngoài, cẩn thận sau này bị người khác đoạt đi.”
Nghe vậy, Lôi Bằng cười mắng: “Đừng miệng quạ đen.”
“Ngươi nghĩ ta muốn sao.” Sau đó hắn ta bất đắc dĩ nói: “Sư phụ bảo ta mang theo bên người, cảm nhận trọng lượng của Huyền Cung vào mọi thời khắc, nói có thể giúp đạt tới cảnh giới người cung hợp nhất.”