*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tuy làm thích khách chỉ là hứng thú, nhưng cũng không thể làm sinh hoạt của mình trở nên túng quẫn như vậy.
Ban đầu Lâm Lăng còn tính toán đón nhận tổ chức thích khách này, nhưng hiện tại có vẻ hoàn toàn không cần.
Bởi vì những thành viên đó đã bị bồi dưỡng đến cực kỳ xảo quyệt. Nếu như bóc lột đãi ngộ hậu hĩnh trước kia của bọn họ thì nhất định họ không làm nữa.
“Lâm Thiên, trước kia ở phòng đấu giá, nghe nói năm ngày sau ngươi muốn đánh một trận với thằng rùa đen Lữ Tá kia, có phải là thật không?”
Nhắc tới phương thức kinh doanh của mình, Cổ Hướng Dương vội vàng dời đề tài đi.
“Đúng vậy, hắn không phục ta lên làm Thánh Tử của tông môn, đến lúc đó sẽ do chưởng giáo tự mình chủ trì.” Lâm Lăng thản nhiên gật đầu, cũng không gấp gáp chút nào.
“Yên tâm, ngươi đã là huynh đệ của hậu tôn của chúng ta, mọi người đều là người một nhà.” Cổ Hướng Dương vỗ ngực một cái, nghiêm nghị nói: “Về sau có khó khăn gì thì có thể tới Võ Học Điện tìm ta và Lôi Bằng bất cứ lúc nào, đừng khách sáo.”
“Được.” Lâm Lăng mỉm cười gật đầu.
Có thể gặp được lão tổ của hai huynh đệ ở thời không này, trong lòng hắn ít nhiều gì cũng không cô đơn vô vị như trước nữa.
Bên trong tửu lâu, tầng hai.
Lâm Lăng, Lôi Bằng, Cổ Hướng Dương ba người nói chuyện rất vui vẻ. Từng ly rượu mạnh không ngừng được uống cạn.
Tửu lượng của Lôi Bằng tương đối tốt, cho dù có uống trăm chén vào bụng sắc mặt vẫn không đổi. Tuy nhiên, Cổ Hướng Dương không chỉ có tửu lượng thấp, uống rượu thôi cũng khiến người ta lo lắng.
Toàn bộ quá trình, hắn ta đều nói lung tung.
"Lâm Lăng, ta cảm giác chúng ta rất có duyên với nhau, nếu như ngươi không để ý tới những đứa cháu kia, vậy cùng ta kết bái huynh đệ đi." "Sau này nếu may mắn trở về, mấy tiểu tử kia phải gọi ngươi một tiếng tổ gia gia..."
Rượu vào cơ thể làm hắn ta hứng khởi, thậm chí còn muốn xưng huynh gọi đệ với Lâm Lăng.
Tổ gia gia?
Nghe đến đây, khóe miệng Lâm Lăng hơi giật giật, có chút buồn cười.
"Lâm Lăng, ngươi đừng để ý tới hắn, tên này chính là như vậy mỗi lần uống say đều dong dài không ngừng."
Lôi Bằng lắc đầu cảm thán.
Bởi vì quan hệ trước kia của hai người, khi uống rượu đều làm hắn không có hứng thú.
Nhưng hiện tại, đối với tửu lượng của Lâm Lăng ngược lại làm Lôi Bằng an ủi thật lớn. Cuối cùng cũng có một người bạn rượu có thể uống đến nghiện.
Cho đến đêm khuya.
Ba người rời khỏi quán rượu khi còn chưa thỏa mãn, bọn họ tự động tản đi.
Cuối con đường tối tăm, một bóng người màu đen trầm tĩnh đứng ở nơi đó.