Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

chương 143: ngộ đạo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc dù U U đã nhận biết rất nhiều mặt chữ nhưng bé hoàn toàn không thể hiểu được nội dung của cuốn giáo trình này.

Ngôn ngữ ống kính?

Đặc điểm thẩm mỹ?

Sao ống kính có thể nói chuyện được?

Bố bé toàn quay mấy bộ phim có những chú hung dữ, mặt mày xám tro, như thế thì có gì đẹp đâu nhỉ?

U U thẫn thờ nhìn chằm chằm dòng chữ kia, bé chỉ cảm thấy sao mà thế giới của học sinh cấp ba lại cao thâm thế, cao thâm đến nỗi nếu đem so sánh với học sinh tiểu học thì dường như hai bên cách nhau cả dải Ngân Hà.

Mà Cố Khải Châu thấy vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi của con gái nhỏ thì vừa lòng nở nụ cười.

"Sao nào? Đề này ngay cả anh trai con cũng không giải được, chỉ có ba làm được thôi đúng không nào!"

Cuối cùng cũng có cơ hội để thể hiện sự thông minh, Cố Khải Châu ung dung nhấp một ngụm trà nóng, trong lòng còn hí hửng ngâm nga câu hát "Chúng ta đều là dân chúng, tôi thật vui vẻ, vui vẻ."

Nhưng thật ra, điều khiến U U chấn động không phải là chuyện này, mà là bé vừa mới phát hiện...

Thì ra ông bố ngốc nhà bọn họ cũng vô cùng lợi hại.

Có lẽ là bởi vì từ nhỏ đã chứng kiến cảnh bố bị mẹ giáo huấn tới mức không nói nên lời, cho nên trong lòng U U luôn cảm thấy, bố bé có thể kiếm được nhiều tiền như vậy hoàn toàn là dựa vào may mắn chứ không hề liên quan gì đến chỉ số thông minh của ông cả.

Mãi cho đến lúc này, khi U U nhìn thấy cái tên được in trên giáo trình, bé mới giật mình nhận ra: Vậy là trong cái nhà này bé mới là người ngốc nhất!

Lúc U U đang chìm vào trạng thái hoài nghi nhân sinh thì bên kia, Đinh Nghiêu và Cố Khải Châu cũng cùng nhau bắt đầu phân tích đề thi.

Đinh Nghiêu: "Trong phần đáp án để tham khảo này có ghi, dựa vào những phân tích từ các cảnh quay đã được dàn dựng, có thể thấy trong vòng ba giây mà chú đã dùng gần một trăm góc máy khác nhau để đặc tả quá trình giết người. Đây là vì muốn tăng tính k.ích th.ích và sự kịch liệt trong hành động của hung thủ, nhưng mà cháu lại cho rằng, chú đang muốn ám chỉ điều gì đó, ví dụ như trạng thái tinh thần của hung thủ không được bình thường chẳng hạn..."

Trong lúc Cố Khải Châu đang chăm chú lắng nghe Đinh Nghiêu phân tích thì khán giả trong phòng livestream cũng sôi nổi thảo luận về bộ phim này, dù sao thì đây cũng là tác phẩm giúp Cố Khải Châu thành danh, cũng là bộ phim đứng đầu doanh thu phòng vé năm đó, đến bây giờ vẫn nhận được rất nhiều sự quan tâm từ cộng đồng mạng.

【Tôi cũng cảm thấy cảnh quay này là muốn ám chỉ nội tâm giãy giụa của hung thủ. 】

【CMN. Một cảnh quay có ba giây mà thay đổi hơn một trăm góc máy, hèn gì lúc xem đến cảnh đó tôi khẩn trương tới nỗi ngón chân cũng co quắp luôn. 】

【Đúng là Cố đạo có khác, kỹ xảo này thật sự quá tuyệt vời! 】

Tuy bản thân Cố Khải Châu không có nhiều fans lắm nhưng tác phẩm của ông lại được mọi người đón nhận rất nhiệt tình, cũng có được một lượng fans vô cùng đông đảo. Yêu ai yêu cả đường đi, sau khi khán giả khen tác phẩm xong cũng nhân tiện khen ông vài câu.

Nhưng mà rõ ràng Cố Khải Châu có chút nuốt không trôi khi bản thân được mọi người tranh nhau khen lấy khen để như vậy.

Bởi vì ngay giây tiếp theo ông đã nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: "Ầy, cảnh quay kia được tua nhanh là để thông qua quá trình kiểm duyệt đó."

Đinh Nghiêu và khán giả:???

Cố Khải Châu vẫn hồn nhiên không hay biết gì, tiếp tục nói:

"Vốn dĩ bọn chú dự định sẽ quay cảnh giết người trong mười phút, nhưng khi nhà sản xuất nhìn thấy thì nói rằng cảnh quay đó quá mức thô bạo máu me, không thể qua được khâu kiểm duyệt, yêu cầu chú tinh tế, hàm súc hơn một chút, chú lập tức nghĩ rằng có thể sử dụng nhiều góc máy để thể hiện quá trình gây án của hung thủ ở những khía cạnh khác nhau, chỉ là cắt giảm thời lượng cảnh quay một chút thôi mà, chuyện này quá đơn giản."

Cố Khải Châu: Chỉ cần dùng thật nhiều góc máy, tốc độ quay cũng đủ nhanh thì chắc chắn mấy nhân viên kiểm duyệt kia không thể gây khó dễ nữa.

Đinh Nghiêu nghĩ tới mỗi lần mấy nhà phê bình phim trên Douban đề cập đến bộ phim này hầu như đều phải dùng mấy ngàn chữ để phân tích cảnh quay ba giây kia có bao nhiêu tuyệt diệu, các kỹ xảo được sử dụng trong đó có bao nhiêu cao siêu, thậm chí còn nói cảnh quay đó xứng đáng được đưa vào lịch sử ngành điện ảnh.

Douban.com (豆瓣) là một trang web dịch vụ mạng xã hội Trung Quốc, nội dung đăng tải thường liên quan đến phim, sách, âm nhạc cũng như các sự kiện và hoạt động đang diễn ra ở các thành phố của Trung Quốc.

Nhưng mà bọn họ lại không ngờ rằng Cố Khải Châu thật sự là một thiên tài nghệ thuật, các tác phẩm do ông ấy đạo diễn hoàn toàn dựa vào thiên phú nghệ thuật nhạy bén mà tự do phát huy, căn bản Cố Khải Châu chưa bao giờ cố ý nghiên cứu và ứng dụng các kỹ xảo làm phim vào tác phẩm của mình.

Không biết khi bọn họ nghe được những suy nghĩ thật sự của đạo diễn thì có khóc thút thít vì đau lòng cho tấm chân tình của bản thân không nhỉ?

Cố Khải Châu còn nói thêm: "Có phải câu trả lời của chú còn chính xác hơn cả đáp án tham khảo trong giáo trình không? Lúc thi cháu cứ dựa theo đó mà trả lời, chắc chắn sẽ đạt điểm tuyệt đối cho xem."

Đinh Nghiêu mỉm cười phụ họa, nhưng trong lòng lại lặng lẽ đánh một dấu X thật lớn lên đáp án của Cố Khải Châu.

Nếu như trong lúc thi anh thật sự trả lời như vậy, thì đời này anh cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể bước chân vào Học viện điện ảnh nữa.

"Vậy vì sao cuối cùng bộ phim đó lại trở thành một tác phẩm điện ảnh nhiều phần vậy ạ?"

"Đột nhiên có ý tưởng cho phim mới, vừa hay mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, nên tiện tay quay luôn."

"Vậy vai phụ chỉ có hai câu thoại, xuất hiện không quá ba lần thôi hả chú?"

"Vấn đề mấu chốt à? Cháu làm văn mà không nêu ý chính ra à? Trời ạ, sao mà cái đáp án tham khảo này có thể viết đến năm trăm từ luôn vậy?"

Đạo diễn Chu đang ngồi quan sát nghẹn đến mức trên trán nổi đầy gân xanh.

Hay lắm, kịch bản "Màn đối thoại học thuật giữa đạo diễn gạo cội và người mới tài năng" của ông thật sự đã trở thành một cuộc đàm luận giáo trình.

Trong lúc Cố Khải Châu và Đinh Nghiêu đang thảo luận đến khí thế ngất trời, có một cái bánh bao nhỏ thất hồn lạc phách rời khỏi thư phòng.

Người ta thường nói, con người sẽ trưởng thành trong nháy mắt.

Trong Phật giáo cũng dùng cụm từ "ngộ đạo" để nói về vấn đề này.

U U cảm thấy, lúc này dường như bé đang đứng bên ranh giới của sự ngộ đạo.

Bé bỗng nhiên hiểu ra, trong cái nhà này bé chính là một con cá mặn không có kế hoạch, không có mục tiêu cho tương lai.

Mẹ bé đóng phim, càng đóng càng nổi tiếng, bố làm đạo diễn cũng càng làm càng thành công, anh trai là thiên tài trong giới học thuật, chị gái là một nghệ sĩ vĩ cầm tương lai.

Có thể nói cả nhà bọn họ đều được định sẵn là những người chiến thắng nhân sinh.

Nhưng mà...

Hình như bé không có bất kỳ sở thích hay mục tiêu đặc biệt nào cả.

Nếu như không tính tới chuyện ăn và ngủ.

Chú quay phim thấy U U ngồi thẫn thờ trên bậc thang không nói một lời, tò mò tiến lên hỏi thăm: "U U đang suy nghĩ chuyện gì à?"

Cô bạn nhỏ sầu muộn thở ra một hơi rõ dài.

"Cháu đang suy nghĩ xem cháu là ai, cháu từ đâu tới đây, tiếp theo cháu muốn đi đâu và cả ý nghĩa sinh tồn của cháu là cái gì?"

Chú quay phim và khán giả:???

Bỗng dưng một ngày con vịt nhỏ ngốc nghếch, không có tâm nhãn lại nói ra một câu uyên bác cao thâm như vậy, thật là làm cho mọi người giật mình hoảng sợ.

Khán giả không rõ vì sao vừa rồi cô bé vẫn còn tung tăng nhảy nhót, mà bây giờ lại trở nên suy sụp như vậy.

【Đây là làm sao vậy? Tại sao tiểu bảo bối của tôi lại đột nhiên khổ sở như thế rồi?? 】

【Mới năm tuổi thôi mà suy nghĩ vấn đề này làm gì, bảo bối cứ vui vui vẻ vẻ hết ăn rồi ngủ thì đó là ý nghĩa tồn tại lớn nhất rồi. 】

【U U đừng nghĩ nữa, chị đây hai mươi lăm tuổi còn chưa suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, em mới năm tuổi thì không cần xoắn xuýt về nó đâu. 】

【Trời ạ, sao tiểu bảo bối U U của chúng ta lúc nên thông minh thì lại ngốc nghếch, lúc cần ngốc nghếch lại trở nên thông minh là sao vậy nhỉ?】

Mặc dù phần lớn người xem đều cảm thấy rằng bạn nhỏ mới năm tuổi thì vui vẻ mới là quan trọng nhất, nhưng cũng có không ít ý kiến trái chiều.

【Năm tuổi cũng không còn nhỏ nữa mà? Giống như khi học chơi các loại nhạc cụ, ba tuổi bắt đầu luyện tập cũng không phải là sớm. 】

【 Xã hội bây giờ cạnh tranh kịch liệt như thế, muốn thành công thì phải cố gắng, nỗ lực ngay từ khi còn nhỏ. 】

【Nói đi cũng phải nói lại, có lẽ vì anh chị U U đều rất tài giỏi cho nên bé mới cảm thấy áp lực như thế. 】

Thậm chí còn có một vài bình luận vô cùng ác ý, lúc đạo diễn Chu nhìn thấy còn phải há mồm kinh ngạc, trên đời này sao lại có loại người chanh chua độc ác đến vậy?

【Tôi đã muốn nói từ lâu rồi, mỗi lần vào xem comment đều thấy mọi người spam bảo đáng yêu dễ thương các thứ, bây giờ sự thật chứng minh đứa nhỏ này ngoài cái vỏ đáng yêu ra thì không được chút tích sự nào cả! 】

【Cái gì cũng không làm được, hoàn toàn không bằng nửa đầu móng tay của anh chị mình, tôi nói câu này có lẽ hơi khó nghe, nhưng đứa nhỏ này thật sự là phế vật! 】

Tất nhiên, cái loại bình luận ác ý này vừa xuất hiện trong một chuỗi comment thân thiện thì lập tức bị mọi người đuổi theo mắng chửi đến nửa giờ đồng hồ.

【Cô thì hay rồi! Cô không phải phế vật! Cô một tuổi đã biết chữ, ba tuổi lên cấp ba, bảy tuổi học Harvard đúng không? 】

【Thực tế có một số người lúc năm tuổi vẫn còn đang nghịch đất, hai mươi, ba mươi tuổi thì ăn không ngồi rồi làm anh hùng bàn phím, thế mà lại đi mở miệng công kích đứa bé năm tuổi, người nhà của mấy người có biết khi ở trên mạng mấy người lại xấu tính như vậy hay không? 】

【Ý của cô là ngoại trừ khuôn mặt siêu cấp đáng yêu, gia tài bạc triệu, ba mẹ đều là người nổi tiếng trong giới giải trí, còn anh chị lại là thiên tài chạm tay là bỏng thì U U chỉ có hai bàn tay trắng đúng không? Theo tôi thấy nếu đem hai bàn tay trắng này cho cô chắc là cô sẽ mừng rỡ tới mức nhảy ầm lên luôn ấy chứ. 】

Đạo diễn Chu nhìn phòng phát sóng trực tiếp đã bị đám người đó làm cho chướng khí mù mịt, cùng với chủ đề của chương trình đang leo lên hot search thì nhíu mày.

Ông cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.

"Mọi người tập trung tinh thần, xoá hết mấy bình luận đó đi."

Nếu chỉ có một vài anh hùng bàn phím đầu óc bị cửa kẹp thì không sao, nhưng nhiều bình luận công kích ác ý cùng nhau xuất hiện như vậy, hơn nữa còn kéo cả tiết mục lên hot search, đạo diễn Chu hoàn toàn không nghĩ rằng chuyện này chỉ là trùng hợp.

Đợi sau khi tập này phát sóng xong thì phải điều tra rõ ràng mới được.

Nhưng mà...

Đạo diễn Chu nhìn cô gái nhỏ đang ôm mặt ngồi phát ngốc ở cầu thang, trong lòng có chút áy náy.

Dù sao ông cũng đã nhìn U U lớn lên, cô bé mềm mại, vui vẻ và đáng yêu, bây giờ lại bị nhiều người trên mạng công kích như thế, tự nhận mình cũng được xem là một nửa trưởng bối của U U, ông cảm thấy có chút đau lòng, khổ sở.

May là con bé không hay biết gì cả.

Hơn nữa, lúc này U U căn bản không có thời gian để quan tâm đến chuyện mình bị người ta bôi đen, cái đầu nhỏ của bé đã bị mấy vấn đề triết lý nhân sinh khó nhằn làm cho tắc nghẽn rồi.

Mạch suy nghĩ của trẻ con vô cùng kỳ diệu, có đôi khi thiên chân vô tà đến ngây ngốc, nhưng đôi khi lại suy nghĩ những câu hỏi mà ngay cả người lớn cũng không thể trả lời được.

Ví dụ như lúc này, bé đang giang tay giang chân nằm ườn trên bãi cỏ, tay nhỏ vuốt ve Miên Miên đang nằm bên cạnh.

Bé nghiêng đầu, đột nhiên lại thốt lên một câu không đầu không đuôi: "Mình với cậu cùng nhau làm cừu nhỏ có được không?"

Miên Miên nghi ngờ lắc lư cái đầu.

Cô gái nhỏ ra vẻ thành thục thở dài một hơi: "Làm người quá mệt mỏi, nếu như mình là một con cừu, một đoá hoa, hay một áng mây tự do bay trên bầu trời thì tốt rồi."

Trong miệng Miên Miên vẫn còn đang nhai cỏ, nó vừa ăn vừa nghĩ, suy nghĩ của đứa bé loài người thật là kỳ lạ.

Bé cũng có phải là con người đâu.

Bé là nửa người nửa yêu mà.

"U U?"

Ung Trạch vừa mới xử lý xong công việc nên hôm nay mới quay về biệt thự bên này, không ngờ vừa mới tới nơi đã thấy U U nằm dài trên bãi cỏ... bị một loạt camera chĩa vào.

Hơn nữa, hình như lúc trước U U gọi điện cho cậu cũng có nhắc qua, gần đây cả nhà bọn họ đang tham gia một chương trình thực tế nào đó.

Nhưng mà trực tiếp ghi hình tại nhà họ Cố lại khiến cậu có hơi bất ngờ.

Ung Trạch vốn dĩ không có ý định quấy rầy bọn họ, muốn về nhà mình trước, chờ sau khi U U ghi hình xong thì sang thăm bé sau, nhưng mà thính lực của U U lại quá mức nhạy bén, vừa nghe tiếng cậu lập tức bật người ngồi dậy.

Ung Trạch đang định rời đi thì dừng bước.

Bé không cười.

Mặc dù thường ngày Ung Trạch cũng không để ý xem mỗi lúc thấy cậu thì vẻ mặt U U sẽ như thế nào, nhưng một khi bé có gì đó khác thường, cậu liếc mắt một cái là đã nhận ra ngay.

Cô gái nhỏ mỗi lần gặp cậu đều sẽ cười đến mức lộ ra cả hàm răng trắng bóng, lúc này đuôi mắt lại hơi hơi rủ xuống, trên mặt không có một chút ý cười, trong đôi mắt to tròn đều là cảm xúc mờ mịt không vui.

"Anh Ung Trạch..."

U U bẹp miệng, mặt nhỏ nhăn lại, giống như sắp khóc tới nơi.

Ung Trạch sửng sốt, lập tức thay đổi ý định muốn về nhà, giơ tay đẩy cánh cửa nhỏ bên hông hoa viên nhà họ Cố ra.

"Tôi có thể vào không?"

Cậu lễ phép dò hỏi nhân viên công tác xung quanh.

Nhân viên công tác vừa định từ chối thì trong tai nghe truyền tới giọng nói hồn hậu của đạo diễn Chu: "Để cậu ấy vào."

Mặc dù ông hoàn toàn không có ấn tượng với chàng trai kia nhưng trực giác của đạo diễn Chu nói rằng, nếu người này đã là bạn của U U thì chắc chắn có thể trấn an cảm xúc lúc này của bé.

Sau khi được cho phép Ung Trạch lập tức lướt qua nhóm nhân viên công tác, đi tới trước mặt U U.

"Có chuyện gì..."

Cậu vừa mới cúi người ngồi xuống, lời còn chưa nói hết đã thấy cô gái nhỏ nhào vào lòng cậu, khóc tức tưởi: "Hu hu hu hu...! Anh Ung Trạch ơi có phải em rất ngốc hay không! Chuyện gì em cũng không làm được! Có phải em rất vô dụng hay không hu hu hu..."

Ung Trạch bị nước mắt ào ạt của bé doạ cho hốt hoảng.

"Làm sao vậy? Có người nào nói gì em sao?"

U U khóc tới nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, dính hết vào quần áo Ung Trạch, dáng vẻ vô cùng đau lòng: "Em thật sự không làm được gì cả! Em thật sự không hề giỏi giang như ba mẹ và anh chị! Hu hu hu em thật sự quá ngu ngốc..."

Cô bé khóc cực kỳ lớn tiếng, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Ung Trạch nhẹ nhàng vỗ về lưng bé, giọng nói trong trẻo chứa đầy ý cười: "Không phải em luôn nói bản thân là một bạn nhỏ thông minh sao?"

Nghe vậy U U đang sụt sà sụt sịt ngẩn ngơ một lúc, ngay sau đó tiếng khóc lại càng thêm thảm thiết.

"Em không thông minh, bây giờ em chính là một đứa ngốc..."

Rất rõ ràng, lần này cô bạn nhỏ đã triệt để ngộ đạo rồi, bắt đầu điên cuồng phủ định bản thân.

Ung Trạch ôm U U, dáng vẻ y hệt như một người mẹ đang dỗ dành con mình, mềm mại ôn nhu đến mức dường như cả người cậu đang phát sáng.

"Ai nói vậy? Anh cảm thấy U U rất thông minh."

"Hu hu hu anh lừa em!"

"Thật mà." Ung Trạch nghĩ nghĩ: "Có rất nhiều chuyện mà anh không làm được nhưng em lại có thể làm đấy."

"Anh lợi hại như thế mà vẫn có chuyện không làm được ạ?"

U U khóc đến nổi liên tục nấc cụt, đôi mắt đỏ quạch nhìn chằm chằm cậu.

Mặc dù Ung Trạch chưa từng thể hiện ra khả năng thiên phú hơn người nào cả, nhưng chỉ riêng việc cậu có thể biến thành sư tử cũng đã đủ để khiến U U cảm thấy cậu cực kỳ, cực kỳ lợi hại.

Quả thật suy nghĩ của bé không hề sai, đối với Ung Trạch mà nói, hầu hết các loại vận động trên cạn đều không làm khó được cậu, trên phương diện học tập cũng vô cùng xuất sắc, mặc dù cậu rất ít tiếp xúc với những loại vận động dưới nước, nhưng cậu cảm thấy nó cũng không khó lắm.

Chuyện duy nhất mà cậu chưa từng làm, cũng là chuyện duy nhất mà cậu không nắm rõ...

"Trượt băng!"

Ung Trạch linh quang chợt lóe, bỗng nhiên nhớ tới trò này.

Vốn dĩ U U đang rất chờ mong, vừa nghe thế lại héo: "Cái này em cũng không giỏi, lúc trước em đi học trượt patin, chỉ học có một lần, thậm chí lúc té ngã còn vô tình túm lấy ống quần Đàm Duệ kéo xuống luôn."

Chuyện này nói ra thật sự rất ngượng ngùng.

Nhưng Ung Trạch vẫn cứ tiếp tục nói: "Mặc dù té ngã, nhưng mà em vẫn biết cách trượt đúng không? Còn anh từ đó tới giờ hoàn toàn không biết chơi trò này."

Vành tai U U khẽ giật giật.

"Hơn nữa trò anh nói không phải là trượt patin, anh đang nói tới trượt trên sân băng."

Hai cái tai nhỏ của U U dựng đứng thêm một chút.

"Ít nhất em còn có thể đứng lên rồi trượt một đoạn đường, còn anh chưa thử lần nào hết, ngay cả việc đứng vững trên giày trượt anh cũng không làm được."

Nghe đến đây U U có chút động tâm.

Ung Trạch cũng cảm nhận được chút tâm tư nhỏ này của bé, ôn nhu nở nụ cười: "U U, em có đồng ý dạy anh trượt băng không?"

Lần này U U được cậu dỗ dành đến nỗi toàn thân đều sảng khoái.

Dạy!

Bé thật sự có thể dạy cho người khác sao?

Đối phương còn là anh Ung Trạch nữa chứ!!

U U hoàn toàn quên mất vài phút trước bé còn rất tủi thân, khóc lóc nói rằng mình là một bạn nhỏ ngốc, chuyện gì cũng không biết làm.

"Em! Đồng! Ý!"

Mọi người nhìn cô gái nhỏ tươi cười sáng lạn, khuôn mặt ửng hồng vì phấn khởi:【 Cô bé thật là dễ bị dụ dỗ quá đi!? 】

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio