Chương : Định hôn sự
Edit by Thiên Bách Nguyệt
------------------
Khán giả cười thành một đám:
【 Vì con gái quá độc lập nên cha già không vui kkk】
【 Cảm xúc của nhân loại không có liên kết, ta chỉ cảm thấy bọn họ thật ồn.jpg】
【 Cố đạo ấp ủ rất nhiều tình cảm nhưng không có ai phối hợp hắn, này cũng quá thảm ha ha ha ha 】
Đinh Nghiêu ở phía sau nhìn, cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Kỳ này anh làm thực tập ca ca cùng nhà với U U nên tất nhiên cũng cùng đi với hai chị em làm nhiệm vụ hái dương mai đi bán.
U U xách cái rổ lớn hơn cả bé, kiêu ngạo nện bước chân tiến đều, rất có khí thế sắp làm việc lớn, còn khoác lác nói với Đinh Nghiêu:
"Đinh Nghiêu ca ca có thích ăn dương mai không ạ? Em hái cho anh trái lớn nhất, lớn--- cỡ này!"
Bé giang hai tay, khua tay mô tả một hình tròn siêu lớn.
Đinh Nghiêu cạn lời nói: "Chúng ta hái dương mai là để đi bán kiếm tiền."
U U nói rất đương nhiên:
"Trái lớn nhất cho anh và chị, còn dư lại thì đi bán ạ."
Bé cũng không ngốc, bé rất thông minh đó!
Nói xong bé trưng ra vẻ mặt cầu khen ngợi, trông mong chờ đợi ai đó khen bé một chút.
Nhưng mà không có.
Cố Diệu Diệu chỉ trừng mắt bé, thầm nói người ta còn không phản ứng em, em vội lấy lòng cái gì, liếm cẩu cuối cùng sẽ liếm đến trắng tay luôn có biết không hả?
(Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ đi lấy lòng)
Nhưng cô lại không biết rằng Đinh Nghiêu không lên tiếng không phải vì không muốn phản ứng lại U U.
Mà là sợ khi anh mở miệng, sẽ làm ra hành động cổ vũ đáng sợ nào đó.
Đáng sợ hơn ở chỗ, hình như trong thâm tâm anh cảm thấy U U có chút đáng yêu.
....Chuyện này quá kinh khủng.
U U không thể đoán được suy nghĩ của hai kẻ lớn người đội lốt trẻ con, bé chỉ biết rõ ràng bé thông minh như vậy nhưng lại không ai khen bé, khuôn mặt nhỏ tức thì suy sụp.
Bọn họ hái được một lát thì bốn đứa nhỏ khác mới chậm chạp đi tới.
"U U, sao rổ của em vẫn trống không vậy?"
Đinh Nghiêu nhìn Chu Chu vươn đầu xem thoáng qua rổ U U, sau đó liền vỗ vỗ ngực, ra vẻ rất đáng tin khoe khoang:
"Không sao! Anh giúp em hái!"
U U khuôn mặt nhỏ mờ mịt.
Khi nãy bé túm được một đống, chẳng qua là cho vào rổ của chị và Đinh Nghiêu rồi, do bé thật sự vác không nổi.
Nhưng hình như tự Chu Chu ngầm hiểu em gái mềm mại này sẽ không hái quả nên rất có khí phách nam nhi muốn thể hiện trước mặt U U một phen.
Không lâu sau, Chu Chu thở hổn hển cầm một rổ dương mai lại đây, đắc ý đưa cho U U:
"Cho em!"
Kiêu ngạo ra vẻ 'Ta là Lôi Phong () làm việc tốt không lưu danh'.
U U lễ phép cảm ơn, tuy chính bé không thể hái được nhiều như vậy, cũng không hiểu vì sao Chu Chu lại muốn hái giúp bé, nhưng bé nhận được dương mai xong liền quay đầu vui sướng chạy đến chỗ Đinh Nghiêu, học bộ dáng của Chu Chu nói:
"Cho anh!"
Lòng bàn tay của cô bé thật ấm, trái dương mai to như quả bóng bàn cũng có chút ấm áp.
U U cũng đưa đưa cho Cố Diệu Diệu một trái dương mai khác lớn cỡ đó, vì vậy Cố Diệu Diệu ngồi trên gò đất bên cạnh nhìn em gái cô như tên si tình dùng ánh mắt lấp lánh hỏi người ta:
"Quả này rất lớn, chắc chắn sẽ thật ngọt! Anh ăn đi!"
Thật ra bé cho trái dương mai này không có thành ý lắm, cũng không phải tự thân bé hái, nhưng vẻ mặt kia thật dễ làm người khác sinh ra ảo giác 'Dù bé chỉ tự mình chuyển lại nhưng cũng rất quý giá'.
Cố Diệu Diệu lạnh mặt nhìn, cắn một ngụm dương mai U U cho, tức thì khuôn mặt cứng đờ, sau vài giây, vẻ mặt đau khổ nhổ một miếng kia ra.
Chu Chu bên kia thấy U U không chút do dự mượn hoa hiến Phật thì vô cùng bi thương tỏ vẻ:
"Em không thể cho người khác, cái này là của anh cho em!"
U U nghiêng đầu: "Em biết ạ."
"Là anh! Cho em!"
"....Em thật sự biết mà."
Hai bạn nhỏ bắt đầu ông nói gà bà nói vịt biện luận với nhau, U U hoàn toàn không get được điểm không vui của hắn, nhưng hắn thật sự tức giận nên U U đành ôm hắn một cái, có điều ôm cũng không có tác dụng làm U U gấp đến độ mờ mịt đau đầu.
【 ha ha ha ha ha ha đây là tình tay ba của trẻ con à? 】
【 Chu Chu thích U U, U U thích em trai Đinh Nghiêu ha ha ha làm bạn nhỏ cũng không dễ 】
【 không phải Chu Chu thích U U, mà là tất cả bạn nhỏ đều thích U U đi 】
【 Chu Chu mau đi tìm ba ba để ba nhóc định cái hôn sự, chậm chễ sẽ không còn cơ hội đâu! 】
Đinh Nghiêu chen ngang không nổi cuộc đối thoại của hai bạn nhỏ, chỉ là vô tình nhìn thấy dây giày của U U bị lỏng.
Trẻ nhỏ không hiểu sao rất dễ ngã, anh vừa thấy liền theo bản năng thả đồ vật trong tay xuống, khom lưng ngồi xổm xuống cột dây giày cho bé.
Không ngờ U U nhìn thấy động tác này lại bỗng kinh ngạc sửng sốt.
Trong ánh đèn, bé nhớ lại rốt cuộc bé đã mơ thấy sự việc rất chân thật là gì.
......
"...... Vậy anh đồng ý qua lại cùng tôi?"
"Ngoại trừ việc này."
Bên trong văn phòng trống trải được hoàng hôn bao phủ, nam nhân đứng giữa phòng hơi rũ mắt, khí chất kiêu ngạo trước kia biến mất không còn sót lại gì, anh vứt đi cái thể diện, lòng tự trọng vô dụng kia, đứng ở đây, cầu xin được cho một cơ hội.
Mặc dù anh vẫn từ chối nhưng anh hiểu rõ, nếu đối phương vẫn cố chấp như cũ thì anh cũng không còn lựa chọn nào khác.
Còn may vị đại tiểu thư này y như trong dự đoán của anh, bị những lời này chọc tức.
"Anh không có quyền lựa chọn!"
"Việc giải ước sẽ không bao giờ xảy ra, anh cho là tôi không biết có những công ty khác muốn đào anh ư? Anh nằm mơ đi! Tôi là muốn để công ty thua lỗ đấy, một xu tiền cũng không kiếm, anh cũng đừng mơ được cho ra ánh sáng!"
"Còn dám nói điều kiện với tôi, anh nằm mơ!"
"Đó chính là kết quả khi đối nghịch với tôi, trừ khi anh quỳ xuống cầu tôi, nếu không tôi thề, anh tuyệt đối không có khả năng...."
Khi tia hoàng hôn cuối cùng tàn lụi.
Thành thị sau cửa kính trở nên tăm tối.
Nam nhân quỳ hai đầu gối xuống.
"Tôi cầu xin cô."
Anh biết, anh không có lựa chọn.
Anh biết, thật ra không phải là cô thích anh, cô chỉ như một đứa trẻ ham muốn món đồ chơi mình không có, càng không chiếm được lại càng muốn có, khi phát hiện bản thân không cách nào lấy được sẽ tức hộc máu muốn hủy diệt nó.
Cái cô muốn nhìn cũng chỉ là bộ dạng khom lưng uốn gối của anh, cúi đầu trước mặt cô, bộ dạng cúi đầu xưng thần.
Vậy anh liền cho cô xem.
Nhưng hình như cô càng thêm tức giận, càng không thể chấp nhận, vừa kêu 'Anh đứng lên cho tôi' vừa nói 'Anh nguyện ý quỳ cũng không chịu ở bên tôi, có phải đầu óc anh có vấn đề không'.
Cuối cùng cô đập bể đồ vật, hung tợn nhìn anh.
Trong mắt có hận thù, cũng có gì đó càng sâu hơn nỗi hận nhưng anh nhìn không hiểu.
//
----------
Lôi Phong: là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.
Chương : Chua chết ngươi, xứng đáng lắm
Nhớ lại cái ác mộng đáng sợ này, cả người U U cứng đờ lại.+
Thật ra bé hoàn toàn không biết trong mơ, bé và Đinh Nghiêu đang nói gì, nhưng một màn Đinh Nghiêu quỳ xuống kia thực sự làm bé chấn động, khắc ghi ấn tượng sâu sắc.
Sâu đến nỗi dù lúc tỉnh dậy bé không nhớ rõ gì nhưng cảm xúc áy náy và khổ sở này cứ quanh quẩn trong đầu bé.
Bởi vậy, lúc Đinh Nghiêu khom lưng cột dây giày cho bé, ký ức trong tiềm thức lại hiện lên, trùng khớp với tình huống hiện tại.
Đinh Nghiêu chỉ mới cột dây giày cho cô bé được một nửa bỗng thấy bé thụt chân lại, vội vàng lui về sau hai bước.
Anh nghi hoặc ngẩng đầu, bất ngờ đối diện với đôi mắt mịt mờ đầy sương mù.
"...Anh, anh đứng lên đi ạ."
Anh có chút khó hiểu, mặc dù cảm xúc của trẻ con thất thường khó đoán, nhưng cũng không tới nỗi không đầu không đuôi nói khóc là khóc ngay chứ??
"Sao U U lại khóc? Vì anh tự tiện buộc dây giày của em?"
Đinh Nghiêu lúng túng ngồi xổm xuống lau nước mắt cho bé, hoàn toàn không biết tại sao mình chọc tiểu tổ tông này khóc.
"Không cột chắc dây giày lỡ lát nữa bị ngã thì sao? Em không sợ đau à?"
Chính anh cũng không cảm nhận được, chỉ trong một hai ngày, dỗ U U đã thành bản năng của anh.
Cũng có thể là do trận khóc đầu tiên để lại ấn tượng quá sâu sắc, tóm lại chỉ cần bé có chút tủi thân sắp khóc thì Đinh Nghiêu sẽ theo bản năng ổn định bé trước tiên.
Ổn định!
Anh có thể!
Chỉ cần không khóc, chính là thắng lợi!
Sự cẩn thận quá mức, sợ lơi lỏng một chút U U sẽ khóc này của anh, nháy mắt đã chạm đến tâm hồn thiếu nữ của khán giả, vô số người đua nhau khóc ròng:
【 Hu hu hu hu khi chết tôi muốn xuyên hồn vào U U, tôi cũng muốn được em trai Đinh Nghiêu dỗ dành! 】
【 Sao em trai có thể đi dỗ người như vậy oa huhuhu này cũng quá dịu dàng rồi 】
【 Tui không cột dây giày cũng sẽ ngã! Tui siêu đau!! Tui cũng cần người tới dỗ!!! 】
Mà lúc khán giả tập trung vào Định Nghiêu đang chăm chú dỗ dành em gái nhỏ thì U U nước mắt rưng rưng cũng lau đi giọt nước chực rơi.
Sau đó tiến lên một bước, nghiêm túc phủi đất cát dính vào đầu gối của Đinh Nghiêu.
Cô bé nhỏ phủi từng chút từng chút, phủi thật cẩn thận.
Phủi thật sạch sẽ xong bé mới nhìn Đinh Nghiêu ngồi xổm trước mặt bé, giống như muốn nói gì đó nhưng suy nghĩ lộn xộn không thể sắp xếp ngôn từ rõ ràng, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra một câu:
"Về sau anh không cần cột dây giày giúp U U, em sẽ tự mình cột, thật đó."
"Anh như vậy, em có chút khổ sở."
"Đinh Nghiêu ca ca, anh đừng tùy tiện quỳ xuống trước người khác, được không?"
Khán giả không rõ nguyên nhân, chỉ cảm thấy có lẽ cô bé đã xem phim truyền hình nào đó, chân thành thật tình cảm thấy quỳ là một việc không tốt nên cũng không muốn anh trai mình thích quỳ xuống.
Nhưng Đinh Nghiêu lại sửng sốt.
Trong nháy mắt, anh mơ hồ sinh ra một ảo giác kỳ lạ, rằng tiểu nha đầu trước mắt này cũng trọng sinh.
Có điều đây lại là một suy đoán mâu thuẫn.
Vì nếu Cố U U thật sự trọng sinh, cô ta tuyệt đối sẽ không rơi nước mắt vì hắn quỳ xuống.
Nghĩ vậy, lòng Đinh Nghiêu vô cùng phức tạp bối rối.
U U không đợi anh trả lời, hai bàn tay nhỏ cố chấp lay đầu gối anh:
"Được không? Được không?"
Đinh Nghiêu khó hiểu nhìn con nhóc cụp đuôi rũ mắt trước mặt, giống như con mèo nhỏ vô cùng đáng thương.
Nếu không phải đang ghi hình, anh rất muốn chọc trán bạn nhỏ này, chất vấn bé:
Nhóc ủy khuất cái gì?
Nhóc có chuyện gì mà phải khóc?
Anh đây mới là người phải khóc đi?
Nhưng cuối cùng, anh cũng chỉ nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cô bé, thở dài.
"Được, anh đồng ý với em."
Chỉ cần nhỏ không nổi điên, chắc đời này anh cũng sẽ không bị ai bức ép đến tình trạng kia đi?
Sau khi nghe được câu trả lời chắc chắn của anh, cuối cùng U U cũng nín khóc mỉm cười, khuôn mặt nhỏ lập tức như mưa chuyển trời, tươi cười rạng rỡ ôm lấy cô Đinh Nghiêu, vui vui vẻ vẻ nói:
"Quá tốt rồi!"
Cảnh tượng trong mơ sẽ không xảy ra, bé cũng sẽ không làm ra một việc xấu xa như vậy.
U U vẫn là một bạn nhỏ ngoan, Đinh Nghiêu ca ca sẽ không ghét bé!
Hoàn hảo!
"Đinh Nghiêu ca ca, anh ăn đi!" U U hưng phấn đẩy đẩy bàn tay đang cầm quả dương mai của anh, "Còn không ăn sẽ bị Chu Chu phát hiện, lúc đó anh không ăn được nữa đâu!"
Đinh Nghiêu liếc nhìn Chu Chu bên kia còn đang giận dỗi, chẳng khác gì tình cảnh tình cảm ngây thơ của chàng trai nhỏ bị phũ phàng thật tàn nhẫn.
Cố U U quả nhiên trời sinh đã là người xấu.
Có Điều ——
Làm người được mượn hoa hiến phật, cảm giác cũng không tệ lắm.
Cô bé đưa trái dương mai lớn mong chờ nhìn anh, bày một bộ dạng ngoan ngoãn chờ được khen, Đinh Nghiêu do dự không biết lần này có nên khen bé một lần không, giây tiếp theo anh liền bị một miếng dương mai chua lè anh vội cắn trong miệng làm cả người mặt cứng đờ lại.
Cố Diệu Diệu đứng ngoài thờ ơ quan sát lộ ra nụ cười ác độc "Chua chết ngươi, xứng đáng lắm".
Anh cho là được liếm cẩu là sướng à?
Nằm mơ!
U U thấy khuôn mặt Đinh Nghiêu bị chua đến biến dạng, phi phi phi nhổ ra chạy đi tìm nước thì mờ mịt gãi gãi đầu.