Editor: Tan Tan
Beta-er: Thiên Bách Nguyệt
Người phụ nữ kia xém chút là bị vẻ mặt ngây thơ của U U làm cho tức giận đến mức muốn chết ngay tại chỗ, phẫn nộ vội vàng đóng sầm cửa rời đi.
Sau khi người ngoài đi hết, Úc Lan mới nói với Việt Minh:
"Trên người còn đau không?"
Việt Minh lắc đầu.
Dù sao cũng là vì che chở cho con gái mình và thú cưng của bé nên mới bị thương, Úc Lan cẩn thận xác nhận không có tổn thương gân cốt mới gật đầu, nói với dì Trương:
"Không phải đứa nhỏ này sai, nhân viên bảo vệ xem camera giám sát, nói là do đối phương ném cục đá trước, còn muốn bắt nạt U U, Tiểu Minh mới động thủ đánh bọn họ, tuy rằng đánh người là không đúng, nhưng lỗi cũng không phải của thằng bé, chị đừng hiểu lầm nó."
Nghe xong đầu đuôi sự việc, dì Trương cũng ý thức được bản thân quá mức độc đoán.
".. Tiểu Minh.."
Việt Minh không nhìn bà, lôi tờ chi phiếu trong túi ra trả lại cho Úc Lan.
"Con không sao đâu dì Úc, bảo vệ em ấy là chuyện con nên làm, nhưng tiền này con không cần."
Cậu bé mười tuổi mím môi, trong mắt lập loè ánh sáng chân thành.
"Ngài đừng hiểu lầm, con đã rất rất vui vẻ."
Như là bị sốc trước vẻ biết ơn trang trọng trong mắt cậu ta, Úc Lan có chút giật mình.
Mà dì Trương nghe xong lời này trở tay không kịp, giống như bị một câu đơn giản của Việt Minh quăng cho một cái tát, trên mặt nóng rát, trái tim đau thắt lên.
Bà vẫn luôn cảm thấy, tuy rằng bản thân không có rất nhiều rất nhiều tiền cho con, nhưng bà có rất rất nhiều tình yêu.
Nhưng so sánh với Úc Lan, bà lại mờ mịt.
Bà thật sự làm đúng sao?
Nếu đúng, vì sao Việt Minh lại lộ ra vẻ mặt buồn bã như vậy?
Cả ngày dì Trương đều hồn bay phách lạc, sau khi ăn xong cơm chiều bà mang U U và Miên Miên đến công viên bên ngoài khu biệt thự chơi, ngơ ngẩn nhìn U U ngồi trên xích đu lấy chân làm bàn đạp.
Bé và Miên Miên mỗi bên một chân làm bàn đạp, ngồi ở trên lảo đảo lắc lư, vui vẻ đến không thể hiểu được.
Hình như Việt Minh chưa từng lộ ra vẻ tươi cười như vậy.
"Dì."
Thấy dì Trương thường ngẩn ngơ, U U lôi kéo góc áo bà, dùng ánh mắt nghi hoặc dò hỏi bà.
Dì Trương ngồi xổm xuống: "Làm sao vậy? Hay là muốn đi WC?"
U U lắc đầu, tay nhỏ chỉ chọc chọc vào giữa mày bà.
"Dì, đừng nhíu mày, có nếp nhăn, không xinh đẹp."
Dì Trương nghe cô bé ngây thơ đơn thuần nói, cười khổ:
"U U thật ngoan, nếu Tiểu Minh cũng hiểu chuyện giống cháu thì tốt rồi."
"Anh Việt Minh rất hiểu chuyện!"
Dì Trương lại không nghĩ như vậy.
Nếu Việt Minh thật sự hiểu chuyện, thằng bé chắc hẳn sẽ tha thứ cho bà nhất thời độc đoán, rốt cuộc bà làm tất cả đều vì muốn tốt cho nó.
U U nghiêng đầu:
"Chị con nói, hiểu chuyện đều là người lớn lừa trẻ con, bọn họ chỉ là không thích đứa trẻ gây thêm phiền toái cho mình."
Dì Trương nghe vậy ngẩn ra.
Tuy rằng U U không quá hiểu rõ thâm ý trong lời nói, nhưng chị bé đã nói, bé đều nhớ rõ.
"Chị con còn nói, yêu thương không phải là cái cớ, người lớn phải.. phải lắng nghe trẻ con!"
Bé gãi đầu, dùng sức nghĩ lại một chút.
"Là phải nghe tiếng lòng của trẻ con!"
Dù sao đại khái chính là ý tứ này!
Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng hình như dì Trương muốn nghe cái này!
Dì Trương giống như hiểu ra cái gì, nhưng lại giống như không hoàn toàn hiểu rõ.
Sau bữa tối, bọn nhỏ đều trở về phòng chuẩn bị đi ngủ, dì Trương xem phim truyền hình với Úc Lan ở phòng khách.
Đây là một bộ phim truyền hình rất được yêu thích gần đây, nói về cách giáo dục trong gia đình.
".. Nhân vật này rất giống chị đó Tiểu Trương."
Úc Lan đang nói về một nhân vật là mẹ đơn thân hy vọng con cái thành công.
Bà mẹ đơn thân này có điều kiện kinh tế rất tốt, đứa con cũng rất thông minh, nhưng bà vẫn cứ yêu cầu nghiêm khắc đối với con mình, mặc dù đứa con biểu hiện rất tốt, cũng keo kiệt một câu khích lệ.
Nếu là bình thường, dì Trương chỉ biết nghĩ thay cho bà mẹ này, cho rằng bà ta làm rất đúng.
Nhưng hôm nay có lẽ là bởi vì mấy câu nói kia của U U, trong lòng bà bỗng nhiên lắng xuống, thử nghĩ theo góc độ của đứa con.
Con gái thi xếp hạng hai, bà mẹ lại trách cứ cô, vì sao thi được kém như vậy.
Con gái hâm mộ bạn bè nghỉ hè được đến trại hè, bà mẹ nói với cô con gái, con không giống mấy đứa con gái đó, con phải thi vào trường đại học tốt nhất.
Dưới áp lực nặng nề, trước ngày thi đại học một ngày, đứa nhỏ này cắt cổ tay tự sát.
Dì Trương ngơ ngác nhìn, nước mắt ướt đầy mặt.
Bởi vì từ đầu tới đuôi, lựa chọn của bà mẹ này không khác gì bà, thậm chí bà còn đem lại cho Việt Minh áp lực lớn hơn nữa.
Bà không có cách nào tưởng tượng, có phải Việt Minh cũng giống cô bé này hay không, một mặt ngoan ngoãn hiểu chuyện nỗ lực theo yêu cầu của bà, một mặt đến đêm khuya, khổ sở ôm gối khóc.
Bà bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhận ra bản thân không thể tiếp tục như vậy.
Bà không thể khiến Tiểu Minh cũng vì gánh nặng tình yêu thương của bà, tương lai đi lên con đường tuyệt vọng như vậy.
Dì Trương bỗng nhiên đứng dậy.
"Tôi.. hôm nay tôi ngủ trước, Úc phu nhân ngài cũng đi ngủ sớm một chút, đừng xem quá muộn.."
Sau khi Úc Lan xác nhận dì Trương gõ cửa phòng Việt Minh, bà mới bình tĩnh cầm điều khiển, chuyển thành bộ phim ngày thường bà thích xem.
//