Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Phượng Vũ Thiên Tuyết
Beta-er: Huệ Lê Thị
------------------
"Xem, xem ra người chiến thắng đã xuất hiện, đã xuất hiện..."
Chu đạo tâm trạng phức tạp gượng cười, nhìn về phía Cố Diệu Diệu đang cõng một cái sọt nặng trĩu trên lưng.
U U đứng bên cạnh Cố Diệu Diệu ngẩng đầu ưỡn ngực, một bộ dáng kiêu ngạo của người hạng nhất, chờ người khác khen ngợi.
Tất nhiên là hai bé được hạng nhất, bởi vì ngoài hai bé, ngay cả bố của Điềm Điềm cũng phải dùng toàn lực mới bắt được một con cá nhỏ bằng nửa bàn tay.
Mang ra so sánh, hai chị em U U bắt được ba con cá vừa to vừa mập, mà chúng lại thuộc ba loại khác nhau.
Sau khi bồ nông nhỏ bị Cố Diệu Diệu tách mỏ ra lấy cá, chuyện này đã để lại bóng ma tâm lý cực kỳ lớn trong lòng cậu ta, suýt chút nữa thì cậu ta đã đau khổ đến mức phải biến thành hình người. Bồ nông nhỏ chui vào ngực Ung Trạch khóc nức nở.
Đứa bé kia!
Rõ ràng lớn lên đáng yêu như vậy!
Vậy mà bé! Bẻ miệng của cậu ta để lấy cá!!
Hu hu ——
Sau khi bị người ta lợi dụng, bồ nông nhỏ vừa thoát khỏi nanh vuốt của Cố Diệu Diệu đã lập tức xoay người chạy như bay, đến đầu cũng không dám quay lại.
Thấy mọi người đều đang nhìn bọn họ, Cố Khải Châu lo lắng Cố Diệu Diệu sẽ để lại ấn tượng quá mức hung hãn cho người xem nên ông cười cười làm dịu bầu không khí:
"...Diệu Diệu, vừa nãy bồ nông nhỏ có làm con sợ không? Sau này nếu con sợ thì đến tìm ba, ba sẽ bảo vệ con..."
[...Đọc full tại dembuon.vn]
【Ha ha ha ha, plastic thật sự là plastic, nhưng mà tôi lại không cảm thấy giả dối, còn thấy có chút đáng yêu?? 】
【Lại nói, mấy người không cảm thấy tính cách của Diệu Diệu rất giống Lan tỷ sao? Nếu không phải biết rõ năm nay Diệu Diệu mới được Cố đạo đón về nhà, tôi còn cho rằng Diệu Diệu là do Lan tỷ nuôi lớn! 】
Lần này đám anti-fan cũng không xuất hiện, khán giả hi hi ha ha, không khí hòa thuận hơn nhiều.
Cuối cùng Úc Lan tự tay gắp cho hai người kia một đũa thức ăn, không khỏi thúc giục bọn họ mau ăn.
Bà cực khổ nấu lâu như vậy, dù không thể ăn thì cũng phải ăn cho bà!
Cuối cùng vẫn là U U thấp cổ bé họng run run cầm đũa lên, với biểu cảm vô cùng anh dũng nhét đồ ăn của Úc Lan vào trong miệng.
Úc Lan: "Thế nào? Có phải hương vị cũng ổn đúng không?"
Cố Khải Châu: "U U, nếu thật sự không ăn được thì cũng không cần cố gắng, không được thì phun vào tay ba."
Trong miệng nhét đầy đồ ăn làm gương mặt U U phình phình, bé vô cùng chậm rãi nhai nhai.
"Được ạ, ăn ngon..."
Bé dùng một loại biểu tình giống như đang chịu khổ, hàm chứa nước mắt để nói.
"...Con, con có thể..."
Còn chưa nói xong, đứa bé đáng thương đã không thể nhịn được, phun đồ ăn vào lòng bàn tay của Cố Khải Châu.
Phun xong rồi còn phi phi phi vài cái.
Thấy đồ ăn khó ăn đến mức thảm thiết, Cố Diệu Diệu buông đũa, biểu tình bi thương nói:
"...Ba, dì Úc, chúng ta vẫn nên đi cọ cơm thôi."
..
Ở đây có tin vui
Có một chút dễ thương không hề kém U U nè mọi người ✪ ω ✪
Và vì sự dễ thương không thể cưỡng lại này tuần sau sẽ lên chương nha ヾ (≧▽≦) oVào T lúc h sáng
Mọi người chăm bình luận đi, Thiên thích đọc bình luận lắm, có chi vui quá lại bão chương không chừng kkk. Kiểu có động lực lắm luôn >
Mọi người cùng share giới thiệu U U cute, Diệu tổng bá đạo cùng dàn trai đẹp đến nhiều người hơn, cùng hóng bão nha.
Cuối cùng lần nữa cảm ơn tình yêu của mọi người dành cho truyện.
Yêu mọi người nhiều