Đó là mùa hè năm , lần đầu tiên tôi gặp anh. Như một pha quay chậm, tóc anh xanh sẫm rối tung, ngay khi hai bên đang hăng máu thi đấu, anh quỳ rạp trước người huấn luyện viên thất thanh đau đớn.
Rồi, anh cắt tóc, mang thêm bao đầu gối. Khi anh lại bước vào sân bóng rổ, lúc đi qua bên người tôi, cả người giống như vừa được tái sinh. Khi ấy tôi cũng chưa biết, điều đó có nghĩa là câu chuyện giữa hai chúng tôi đã bắt đầu.
Sau đó là chuỗi ngày của mộng tưởng và phấn đấu, chúng tôi đều ở cùng một chỗ. Anh cả ngày rống giận với tôi, “Cậu! Sao cậu lại có thể mắng senpai của mình là ngốc nghếch chứ!”. Tôi chỉ cho anh một cái liếc mắt, sau đó bỏ đi.
Mãi cho tới ngày đó, hai người cùng ngồi trên sân thượng tòa nhà cao nhất của trường, lười nhác phơi nắng. Tôi nói với anh, “Có lẽ, tôi phải đi Mỹ chơi bóng”. Trong khoảnh khắc, anh cúi đầu, hạ mắt. Ngồi im lặng một hồi, tận khi tôi đứng lên, vỗ vỗ bụi nói, “Đi đây”, anh do dự nửa ngày, rốt cuộc đưa tay giữ chặt tôi lại. Tôi xoay người, nhìn anh quật cường quay đầu, đầu mày gắt gao nhíu chặt vào một chỗ. Tôi biết, từ lúc đó, tất cả đều đã thay đổi. Tôi đứng quay lưng về phía anh dưới ánh mặt trời, nheo mắt, hơi hơi mỉm cười, anh nhìn không thấy.
Bây giờ, tôi đã hai mươi ba.
Nhưng vẫn luôn nhớ rõ năm mười sáu tuổi gặp nhau, cùng với những tháng ngày sau đó.
Trí nhớ của tôi không những làm tôi không thể quên, mà còn nhắc nhở tôi một cách rõ ràng, người kia đã đi vào thế giới của riêng tôi, và không bao giờ trở ra nữa.
Rốt cuộc tốt nghiệp đại học.
Tôi ngồi một mình trong quán cà phê MUCC, nhìn bầu trời dần dần tối lại. Đó là thói quen từ mấy năm nay, thành quen rồi sửa không nổi nữa. Có đôi khi sẽ cứ ngồi ngơ ngác như vậy, mãi đến lúc Kawasawa nhắc tôi quán phải đóng cửa, bấy giờ mới rời đi.
Kawasawa là ông chủ của MUCC, rất tuấn lãng. Vì tôi là khách lâu năm, nên đã rất quen thân.
Anh chưa đến ba mươi tuổi, yêu vợ vô cùng, đã có một cô con gái sáu tuổi rất đáng yêu tên Kazuko.
“Rusawa, Caramel Macchiato của cậu đến đây!”
Nhìn Kawasawa đích thân mang cà phê tới cho mình, tôi nói, “Ông chủ tự mình ra tay a.” Nhìn trong tiệm không có bóng dáng Kazuko, tôi tò mò hỏi anh, ” Con gái đâu? Hôm nay không ở đây sao?”
Anh cười cười đáp, “Đúng vậy đúng vậy, mẹ con bé mang nó về rồi”
Tôi uống một ngụm cà phê, hỏi, “Kawasawa, trước kia nghe anh nói, nhà anh đã sang Okinawa chơi rồi, kể kĩ một chút cho em đi”.
Anh buông khay, ngồi xuống đối diện tôi, “A, quyết định đi rồi sao?”
Tôi nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, nhẹ giọng trả lời, “Đúng vậy. Không nghĩ tới, trì hoãn một lần lại tới ba năm…”
Sau khi từ biệt Kawasawa, tôi về nhà, bắt đầu thu thập hành lý.
Đóng gói tất cả quần áo đồ đạc rồi, ngồi vào trước bàn, cầm bút viết:
Ngày tháng năm , thứ tư, trời trong
Cuối cùng cũng quyết định đến Okinawa, nhìn xem nơi đó bốn mùa như xuân, rốt cuộc là quang cảnh như thế nào. Nếu có thời gian, cũng muốn ở lại chơi vài ngày.
Kế hoạch từ ba năm trước, bị trì hoãn đến tận bây giờ.
Ba năm trước đây, là không có thời gian để đi. Mà sau đó, là không dám đi.
Nghĩ lại ngày hôm đó, cũng hơn ba năm rồi. Những chuyện lúc trước chưa từng làm, hiện tại không ngờ đã vô tình thành thói quen.
Mitsui, tôi nhớ anh.
Đảo mắt, đã là tháng sáu – tháng nước, mùa mưa tới rồi. Thời tiết thay đổi thất thường, phải chăm sóc tốt đầu gối trái của chính mình, đừng để cho nó khó chịu.