Bình thường như thế, sau khi Mitsui kết thúc công việc, đi bộ tới nhà ga. Kỳ thực trong lòng biết rõ, lần nào cũng đi chậm rì như vậy, sẽ không đón được tàu. Luôn luôn nhìn đoàn tàu cuối cùng kia đi ra khỏi trạm, ngoài tầm tay với. Trừ một vài lần vận khí tốt lắm, mới có thể miễn cưỡng đuổi theo. Nhưng là, đón không được, lại có làm sao đâu?
“Anh thật biết cách dỗ dành bé gái đó” Tôi đi bên cạnh anh, bình thản nói một câu như vậy.
“Cái gì chứ! Chỉ là một cô bé nhỏ xíu thôi mà” Anh biện giải đáp lại.
“Dù sao tôi cũng có làm gì được nó đâu”
“Tôi nói, cái mặt đơ của cậu, bao giờ mới có thể sửa được đây hả? Thực làm cho người ta chịu không nổi mà” Anh khoa trương ngửa mặt lên trời thở một cái rõ dài.
“Anh chịu không nổi?” Tôi nheo mắt tới gần, “Đạo lý nào dạy người ta phải xuống nước với kẻ trộm thuyền hử?”
Anh giả vờ tức giận, giãy ra cánh tay bị tôi nắm suốt một đường, chạy.
Tôi thấy vậy cũng chạy theo sau anh, liều mạng đuổi theo.
Hai thằng con trai xấp xỉ mét , ban đêm ở giữa đường, tôi truy anh đuổi, y như hai đứa trẻ còn chưa biết lớn.
Thời gian ở bên anh, luôn an tâm tự tại như thế.
Anh luôn nói cái mặt than của tôi nhìn rất rất không vừa mắt, chờ cả nửa ngày cũng chẳng nói được mấy câu, bản mặt cứ như cả thế giới thiếu nợ mình không bằng. Mà tôi lại cảm thấy sau khi gặp anh, tính tình của chính mình đã thay đổi rất lớn.
Một lần kia, chính là tháng sáu mùa mưa.
Trước nay tôi chỉ biết anh chán ghét tiết hoàng mai tháng sáu, nhưng sau đó chân chính ở cùng, mới biết được nguyên nhân. Vết thương cũ trên đầu gối trái của anh, trong cái thời tiết thay đổi thất thường này, sẽ đau nhức khó chịu, buổi tối luôn mang cả bao đầu gối đi ngủ, để tránh khớp xương bị nhiễm lạnh. Nhưng dù như thế, ban đêm vẫn đau đến rút gân.
Đã ngủ là gọi không tỉnh, từ nhỏ tôi đã vậy.
Cho đến đêm ấy, anh vì bắp chân bị chuột rút mà đau đến cong người, động tác quá lớn làm tôi ngủ một bên giật mình tỉnh giấc. Khi bừng tỉnh đã thấy anh nhe răng trợn mắt.
“Này! Anh sao vậy?”
Nhìn chân trái quấn băng của anh, lúc này mới hiểu.
Từ trên giường ngồi dậy, xoa bóp bắp chân cho anh. Sau đó không lâu, bắp chân căng cứng mới từ từ thả lỏng ra, đau đớn cũng chầm chậm rút đi.
Bò lại nằm xuống bên anh, mu bàn tay xoa xoa cái trán kia, mồ hôi ướt đẫm.
“Không được để chân trần đi lại trong nhà nữa.”
Anh bất đắc dĩ gật gật đầu, lập tức đưa tay ôm lấy tôi, đầu chôn trong ngực tôi nói, “Rukawa, đợi ngày nghỉ lần sau, chúng ta đi Okinawa chơi đi…”
“Okinawa?”
“Ừ”, Anh chui trong lòng tôi, nhẹ nhàng cọ cọ, “Nơi đó bốn mùa như xuân, khí hậu rất tốt, tôi thích những nơi ấm áp.”
Tôi gật đầu đồng ý. Anh muốn đi bất cứ đâu, tôi đều sẽ đi cùng anh.
Những ngày thường, nếu buổi chiều không có tiết, chúng tôi sẽ chơi bóng rổ với nhau. Nhưng mấy lần thấy anh ngã xuống trên sân bóng, sợ là vết thương cũ trên đầu gối lại tái phát, vội chạy tới nâng anh dậy cùng trở về, anh lại khoát tay cười cười với tôi, ấp úng nói không việc gì. Người này a, sở trường nhất chính là cậy mạnh.
Tối hôm đó như cũ đến MUCC chờ anh tan tầm. Vào trong quán lại không tìm thấy người đâu cả.
“Rukawa, cậu tới rồi.” Kawasawa thấy tôi, liền tới chào hỏi.
“Anh ấy đâu?”
“Chờ cậu ở bên trong ấy. Vừa mới làm đổ một khay chén đĩa, tôi thấy tinh thần cậu ấy không tốt lắm, gặng hỏi thì cậu ấy quanh co nửa ngày, nói là đau đầu. Tôi cho cậu ấy tan ca lâu rồi, cậu đưa cậu ấy về nghỉ sớm một chút đi.”
Trong phòng nghỉ, anh ngồi trên ghế dài, đang chơi cùng Kazuko. Thấy tôi đi vào, anh ngẩng đầu cười cười, sắc mặt còn pha mỏi mệt.
“Anh Rukawa!”
Không nhìn tới cô bé con ríu rít chào hỏi, đi thẳng vào chuyện chính, “Không thoải mái?”
Anh lắc đầu, “Chắc tại mấy ngày nay ngủ không ngon thôi…”
Tôi đưa tay kiểm tra trán anh một chút, hết thảy đều bình thường. “Vậy đi thôi.” Sau đó chờ anh thay quần áo xong rồi, liền chào từ biệt Kawasawa cùng Kazuko.