Cuộc sống hiện tại, luôn có thể gặp được trong những giấc mơ.
Những tháng năm qua vùn vụt lướt nhanh trong chập chờn tối sáng. Kanagawa mùa hè; tiếng trái bóng rổ gõ trên mặt sàn xi măng; mọi người cười đùa, còn có, thiếu niên mang bao đầu gối đỏ phía xa xa ném rổ.
Người kia, luôn tức giận không phục hét lên với tôi, nhưng sẽ ngẫu nhiên dựa vào tôi mà nhợt nhạt cười cười. Trở mình một cái, sờ sờ khoảng giường bên cạnh mình, mơ mơ hồ hồ đụng đến một thân mình nho nhỏ xù xù — Tiểu Tam im lặng nằm một bên, miễn cưỡng say ngủ. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó. Nó thích được tôi âu yếm như vậy, luôn hưởng thụ gật gù cái đầu.
Tôi đúng là vẫn tưởng niệm anh. Tưởng niệm giọng nói của anh, tưởng niệm thân thể anh, tưởng niệm hết thảy hết thảy. Hơn hai tháng trước đó, anh nằm bên cạnh tôi. Trong căn phòng đầy bóng tối, tôi xoa bóp cho anh bắp chân cùng đầu gối nhức đau.
// Chủ nhật, trời trong.
Tôi ngồi xuống bên giường, anh vẫn còn đang say ngủ. Bác sĩ gọi tôi ra ngoài, đưa một phong thư đến tay tôi. Hắn nói, đây là bức thư mà Mitsui tốn mất hai tuần thời gian cố gắng viết thành.
Tôi cầm phong thư ngồi lại bên anh. Sau khi đấu tranh hồi lâu, tôi mới mở thư ra. Không có quá nhiều nội dung, nhưng vì chữ viết quá to mà chiếm mất đến vài tờ giấy. Những con chữ vụn vỡ này, là anh gắng gượng đến mức nào, cầm bút viết cho tôi?
Anh viết, “Rukawa, mỗi lần tôi tỉnh lại, bác sĩ đều nói cho tôi biết, cậu đã tới khi tôi còn ngủ, hơn nữa còn đợi tôi thật lâu. Tôi rất muốn rất muốn gặp cậu, nhưng cơ thể này lại ngang bướng không chịu nghe lời gì cả.”
Anh viết, “Tôi không hi vọng nhất chính là thấy cậu khổ sở. Cho nên cậu phải sống thật tốt, về sau phải gặp được người có thể làm cho cậu an tâm đấy. Tốt xấu gì tôi cũng là senpai của cậu, cậu phải nghe lời tôi,”
Anh viết, “Rukawa, sinh nhật vui vẻ. Tôi còn muốn cùng cậu đón thêm mấy lần sinh nhật nữa…”
Ngốc nghếch, sao lại nói mấy lời như vậy chứ.
Mặt tôi vùi trong hai tay, không một ai thấy được nó ướt đầy nước mắt. Người trước mắt vẫn ngủ nặng nề, đã tiêu phí nhiều thời gian như vậy, như vậy, luyện tập vì tôi viết một phong thư.
Cho tới tận ngày hôm nay, tôi mới ý thức được chính mình nhát gan đến mức nào. Nếu tôi cố chấp không muốn thừa nhận, anh sẽ không đi có phải hay không?
//, thứ ba, trời râm.
Hôm nay khi tôi đến thăm anh, anh đang một mình trong phòng bệnh, giãy dụa đứng dậy xuống giường. Tôi tiến vào giữ chặt anh, anh lại dùng toàn bộ khí lực đẩy tôi ra.
Khi hai chân chạm đất, toàn thân anh mât thăng bằng ngã xuống trước mắt tôi. Tôi khẩn trương quát lên, “Anh tùy hứng cái gì?!” Anh đột nhiên trầm mặc, cũng không giống như thường lệ nở nụ cười với tôi, chỉ là tùy ý để tôi nhẹ nhàng ôm lên đặt lại trên giường.
Không chờ tôi lại lên tiếng, anh bắt lấy tay tôi, ngón tay vô lực viết lên lòng bàn tay. Anh viết cẩn thận như vậy, kiên nhẫn như vậy, từng nét từng nét. Tôi cố gắng từ trong những nét chữ tan rã ấy từ từ đọc rõ.
‘Tôi muốn đến bên cạnh cậu.’
Đôi mắt u lam sâu thẳm của anh, nổi lên một tầng sương mù. Tôi dùng sức ôm lấy anh, anh liền giống như một đứa trẻ, òa khóc.
// Thứ Sáu, trời trong.
Hôm nay Mitsui cơ hồ ngủ suốt một ngày. Tôi tựa hồ đã quen một Mitsui luôn ngủ say như vậy. Chỉ nắm lấy tay anh, không nỡ đánh thức. Nhìn anh hô hấp vững vàng, một lên một xuống.
Anh càng ngày càng gầy. Quần áo bao quanh thật nhiều, vẫn cứ đơn bạc yếu ớt. Tôi nhìn anh đang ở trước mặt này, đột nhiên hoài niệm những ngày cùng nhau chơi bóng, cùng nhau vui đùa.
Có những đồ vật bị bỏ quên, còn có thể tìm về; nhưng có những người sau khi mất đi, sẽ tìm không được nữa. Thời gian cùng anh bên nhau, vẫn luôn quá ít.
Này, nhanh nhanh khỏe lên đi nhé. Sau đó, chúng ta cùng nhau đi Okinawa.
Nhật kí xem đến một tháng cuối cùng này, không còn can đảm giở tiếp. Đó là mùa đông dài nhất ở Kanagawa, cũng là mùa đông khó tìm lại nhất.
Tôi cẩn thận đặt chiếc bao đầu gối anh vẫn dùng bỏ vào bao hành lý. Có lẽ chỉ như vậy, mới có cảm giác người kia vĩnh viễn ở bên người tôi, bất kể tôi phải đi đến bất cứ đâu, mặc kệ tôi phải đối mặt với cuộc sống thế nào chăng nữa.