Vào lúc chín giờ ba mươi, Cật Đậu Nhân lơ mơ tỉnh lại, cũng không còn buồn ngủ nữa, nhưng ở nơi u ám như linh đường thế này, cậu ta bắt đầu cảm thấy cả người không thoải mái, ôm cánh tay, rời khỏi nơi bên vách tường mà cậu ta đang ngồi một mình đến nơi có nhiều người, cũng chính là xung quanh chậu than đang cháy.
Ít nhất nơi này còn có ánh lửa, và ấm hơn.
Ngũ Hạ Cửu dựa vào trên người của Thời Thương Tả nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lại qua một giờ, mười giờ ba mươi, ngọn đèn sợi đốt duy nhất trong nhà tang lễ đột nhiên tắt mở trong chốc lát, một lúc sau mới lóe lên.
Kim Miêu sợ đến mức suýt chút nữa quên đốt tiền giấy, được Chung Nam nhắc nhở mới hoàn hồn mà tiếp tục bỏ giấy vào trong chậu than.
Mà Cật Đậu Nhân ngược lại nuốt nước miếng, không nhịn được nói: "Này, có chuyện gì vậy? Điện áp không ổn định sao?"
"Chúng ta có cần tìm người của nhà tang lễ đến đây sửa lại một chút không?"
Ngũ Hạ Cửu mở mắt nói: "Cậu cảm thấy là do điện áp à?"
Vừa dứt lời, từ ngoài cửa ở phía xa xa đột nhiên có tiếng "Cộp cộp cộp" rõ ràng là tiếng giày cao gót giẫm lên mặt đất.
Ngũ Hạ Cửu dựng thẳng lưng, nhíu mày nhìn về phía bên ngoài đối diện bàn thờ.
Uông Linh?
Trong nhà tang lễ An Lạc chỉ có mỗi mình Uông Linh là phụ nữ đi giày cao gót, mà Hạ Đan vì thuận tiện cho công việc đều mang giày đế bằng.
Nhưng mà, cũng không loại trừ khả năng Hạ Đan có sở thích đặc biệt, là thích đi giày cao gót vào ban đêm.
Thoạt đầu, Ngũ Hạ Cửu vốn tưởng rằng Uông Linh đi về phía linh đường của Kỷ Tiến Tiền, dù sao xung quanh nơi này cũng chỉ có bọn họ.
Nhưng chẳng bao lâu, Ngũ Hạ Cửu nghe âm thanh giày cao gót đến gần rồi lại dần dần đi xa.
Không chờ cho bọn họ kịp phản ứng, tiếng giày cao gót đi xa không bao lâu lại đi đến gần....
Cứ tới lui như vậy vài lần, khiến cho bọn họ đều phải cảnh giác, nghi ngờ nhìn về cửa của linh đường, âm thanh giày cao gót lại đến gần, nhưng lúc này không có quay về, mà là càng ngày càng đến gần, cho đến khi Ngũ Hạ Cửu nghe thấy âm thanh giày cao gót đứng ở ngoài cửa của linh đường.
Cật Đậu Nhân, A Thái cùng Kim Miêu, ba người bọn họ không nhịn được mà căng thẳng.
Nhất là Kim Miêu, bàn tay bỏ giấy vào trong chậu than của cô ấy cũng run rẩy một chút.
Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng "Két" là tiếng của nửa cánh cửa khép hờ mở ra một chút, thế nhưng bọn họ đã chờ đợi trong chốc lát, nhưng không thấy ai đi vào.
Hơn nữa, Ngũ Hạ Cửu đã nhìn chằm chằm vào nơi cửa của linh đường, nhưng cũng không thấy bóng dáng của bất cứ ai ở nơi đó.
Giống như âm thanh giày cao gót ở ngoài cửa đi đến linh đường kia, chỉ mở hé cánh cửa ra một chút rồi từ khe hở của cánh cửa mà lén nhìn bọn họ bên trong.
Chỉ chốc lát sau, có thứ gì đó phát tiếng lộc cộc theo từ hướng cửa lăn vào bên trong, trùng hợp lăn đến dưới chân ngọn đèn sợi đốt.
Vật này xuất hiện đã phát sáng, đối diện với bọn họ.
Ngay lúc nhìn rõ, Kim Miêu đột nhiên phát ra một tiếng hét chói tai, tuy rằng cô ấy đã lập tức che kín miệng mình, nhưng một tiếng hét chói tai này đã làm vỡ đi sự yên tĩnh.
Bên ngoài cửa, âm thanh giày cao gót lại vang lên, lần này tốc độ đi đường đã nhanh hơn không ít, lập tức đi xa.
Hơn nữa, không có tiếng quay trở về.
Vật vừa lăn vào bên trong rõ ràng là một con mắt của người, còn hiện rõ tơ máu, giống như đang trừng mắt nhìn đám người Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả.
"Có cần đi ra ngoài xem không?" Đường Vân Ti hỏi.
Thời Thương Tả: "Tạm thời cứ mặc kệ."
Ngũ Hạ Cửu: "Vật này không đi vào, vậy thì không cần thiết phải ra ngoài, trước tiên cứ bảo vệ tốt linh đường rồi nói sau."
"Vậy, vậy con mắt...Phải làm sao bây giờ?" A Thái không dám nhìn rồi lại không kìm được mà nhìn chằm chằm.
Bởi vì cậu ấy sợ chỉ cần hơi không chú ý, thì con mắt này liền sẽ lăn lại bên cạnh cậu ấy, hoặc là chỗ của những người khác.
Phương Tử lấy ra một con dao găm, đi đến chỗ con mắt rồi ngồi xổm xuống, sau đó cậu ấy dùng dao găm đâm vào trong con mắt, xâu nó vào con dao găm và nhặt nó lên.
Một tiếng "Phập" của động tác chọc vào con mắt đó, khiến cho ba người Cật Đậu Nhân, A Thái cùng Kim Miêu cả người đều run lên, da đầu họ ngứa ran, và cảm thấy không thoải mái.
Mà Phương Tử còn cầm con dao găm đi đến bên cạnh chậu đốt lửa của Kim Miêu, kê dao găm ở bên mép chậu than, con mắt liền rơi xuống.
Không bao lâu, con mắt đã được đốt cháy hết bên trong ngọn lửa.
Phương Tử thu lại dao găm nói: "Xong rồi, không cần lo lắng nữa."
Bàn tay cầm tiền giấy của Kim Miêu run lên, cô ấy nuốt nước miếng.
Chung Nam: "Nếu không để tôi giúp cô đốt giấy tiền vàng bạc?"
Kim Miêu: "Không, không cần, để tôi làm là được."
Cô ấy hít sâu một hơi, tiếp tục làm việc.
Ngũ Hạ Cửu nói: "Không cần cô phải luôn đốt giấy tiền, chỉ cần cô đốt giấy tiền vàng bạc trong thời gian ở linh đường là được, nếu mệt thì có thể thay người."
"Buổi tối nghỉ ngơi tốt, thì ban ngày mới có tinh thần."
Kim Miêu gật đầu, nói: "Được, tôi đã biết."
A Thái nhìn nét mặt của đám người Ngũ Hạ Cửu hoàn toàn không xem trọng chuyện kỳ quái vừa rồi, trái tim căng thẳng cũng không nhịn được mà thả lỏng.
Cật Đậu Nhân không kìm được hỏi: "Thứ vừa mới ở ngoài cửa, chính là quỷ hồn đúng không?"
"Có lẽ là vậy, không cần suy nghĩ nhiều, ngủ đi." Ngũ Hạ Cửu nói.
Cật Đậu Nhân: Cậu ta lúc này làm sao còn dám ngủ được....
Xem ra ba người hành khách mới không dám ngủ nữa, mặc dù chỉ chốc lát sau Chung Nam đã đi qua nhận lấy việc đốt giấy tiền vàng bạc, nhưng Kim Miêu vẫn ngồi ở bên cạnh chậu than không có rời đi.
Cô ấy cũng rất sợ hãi, quan trọng là vì trong đám người hành khách này, ngoại trừ cô ấy ra thì không có người con gái nào khác, cho nên cô ấy cũng không dám nói nhiều, vì thế cứ thành thật ngồi ở chỗ này.
Nhưng cuối cùng cũng vì mệt mỏi, không bao lâu, cơn buồn ngủ của Kim Miêu cũng đã ập đến.
Chung Nam đốt xong giấy tiền, liền đổi Lộ Nam cùng Đường Vân Ti đến nhận.
Ngoại trừ xuất hiện loại chuyện này ở nửa đầu hôm, khiến cho bọn họ có chút bất an, thì sau nửa đêm đã không có chuyện gì xảy ra, bình an vượt qua.
Sáu giờ, trời vừa tờ mờ sáng, mà ngọn lửa bên trong chậu than cũng dần tắt.
Ngũ Hạ Cửu hỏi Kim Miêu trước, trong vòng tay có thông tin gì thay đổi không.
Kim Miêu liếc mắt nhìn, trên mặt không thể không lộ ra nét thất vọng, lập tức nhìn Ngũ Hạ Cửu lắc đầu, nói: "Không có, vẫn là ngày."
Phương Tử: "Vậy là chứng tỏ, thời gian đốt giấy tiền vàng bạc đợi ở trong linh đường, và túc trực bên quan tài của Kỷ Tiến Tiền thì vẫn không tính là một ngày một đêm."
Ngũ Hạ Cửu gật đầu.
Một ngày hai mươi bốn giờ, Chung Nam đều đợi ở trong linh đường cũng không có hoàn thành, trước mắt không nhìn thấy được điều gì vào lúc này.
Mà thử nghiệm của A Thái cũng là như vậy.
Ngũ Hạ Cửu từ trên mặt đất đứng dậy, vươn người.
Nhưng vào lúc này, Thời Thương Tả chặn ngang nắm lấy cổ tay của Ngũ Hạ Cửu, anh quay đầu ra hiệu nhìn về phía di ảnh của Kỷ Tiến Tiền.
Ngũ Hạ Cửu nhìn qua, vừa liếc mắt một cái đã nhịn không được mà nhíu mày.
Thời Thương Tả cũng nhíu mày, nói: "Di ảnh của Kỷ Tiến Tiền có thay đổi."
Vừa nói xong, đám người Phương Tử, Đường Vân Ti cũng nhìn về đây.
Qua một lúc, Lộ Nam nghi ngờ nói: "Sao tôi cảm thấy khuôn mặt trên di ảnh của Kỷ Tiến Tiền, khóe miệng của ông ta giống như đang hạ xuống một chút?"
Vốn dĩ nét mặt đã nghiêm nghị, lúc này dường như đã càng trở nên nghiêm nghị hơn.
Anh ta sợ bản thân mình nhìn lầm, nên hỏi những người khác.
Ngũ Hạ Cửu nói: "Khóe miệng thật sự hạ xuống."
Giống như đang tích tụ sự tức giận.
"Sao lại như thế?" Đường Vân Ti khó hiểu.
Lúc này trời đã sáng, lá gan của người cũng lớn hơn.
Đường Vân Ti không kìm được mà đi đến quan tài, nơi đang đặt xác của Kỷ Tiến Tiền, anh ta đưa đầu vào trong nhìn.
Xác chết vẫn không có vấn đề gì, vẫn giống như ngày hôm qua.
Nhưng vì sao di ảnh lại có thay đổi?
"Di ảnh là đã thay đổi từ đêm hôm qua? Hay là đến buổi sáng hôm nay mới thay đổi?" Ngũ Hạ Cửu hỏi.
Thời Thương Tả: "Điều này anh cũng không có chú ý, vào lúc anh phát hiện thì di ảnh đã trở thành như vậy."
Ngũ Hạ Cửu có chút khó hiểu.
Dựa theo trí nhớ của cậu, đêm qua chỉ nghe được âm thanh giày cao gót, cậu dự tính đi ra ngoài kiểm tra tình hình.
Lúc này, Cật Đậu Nhân cũng không dám ở lại linh đường, nói muốn đi cùng.
Chung Nam chắc chắn là muốn ở lại nơi linh đường này, Kim Miêu cũng không dự tính sẽ đi, vì thế Đường Vân Ti nói sẽ ở lại.
Ba người ở lại linh đường, đám người Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả thì đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi nơi đây, người đầu tiên họ gặp là Ngô Thịnh, Ngũ Hạ Cửu hỏi về tình hình của Uông Linh, cậu nói: "Ngày hôm qua, quản lý Uông đã nói sẽ nghỉ ngơi một ngày, vậy hôm nay cô ta có đến đây đi làm không?"
Ngô Thịnh nhíu mày: "Tôi vừa rồi có việc tìm Uông Linh, nhưng không thấy cô ta ở trong văn phòng."
"Thật là, cho dù hiện tại việc làm ăn của nhà tang lễ tạm thời không tốt, cũng không có thể tự ý rời khỏi văn phòng mà không xin phép, tôi đang muốn đi đến ký túc xá tìm cô ta đây."
Ngô Thịnh nói xong, trên mặt không nén nổi hiện lên chút tức giận.
Quản lý Uông có một phòng riêng.
Ngũ Hạ Cửu nghe vậy cũng đi theo qua đó.
Sau khi tìm được phòng của Uông Linh, Ngô Thịnh gõ cửa, nhưng rất lâu vẫn không có tiếng đáp lại, cho dù người ngủ say cũng không thể không có chút phản ứng nào.
May mắn, Ngô Thịnh có tất cả chìa khóa dự phòng trong ký túc xá.
Ông ta dự tính sẽ quay về trong văn phòng lấy.
Chỉ có điều, đã bị Thời Thương Tả ngăn lại: "Đi lại một hồi mất rất nhiều thời gian, không thì đạp cửa đi vào."
"Nhưng mà...." Ngô Thịnh cảm thấy đạp cửa đi vào thì không tốt lắm.
Nhưng không đợi Ngô Thịnh nói xong, Thời Thương Tả đã đạp một cái, một tiếng "Đùng", cánh cửa lập tức bị đá văng ra, đập vào trên tường.
Mà tình hình trong phòng cũng lập tức hiện ra ở trước mắt bọn họ.
Chỉ thấy Uông Linh co quắp ngồi ở trên sàn nhà, lưng dựa vào bên giường, trên chân còn mang đôi giày cao gót của ngày hôm qua, nhưng mà người đã không còn hơi thở.
Toàn thân cô ta đều là máu, cổ bị dao cứa vào, máu từ trong đó phun tung tóe ra.
Mắt Uông Linh trợn tròn, nhìn về vị trí cánh cửa, nhưng đôi mắt rõ ràng thiếu một con, nơi đó hiện ra đầy máu và trống rỗng.
Vẻ mặt Ngô Thịnh hết sức kinh hãi, hơn nữa đã bị cái chết của Uông Linh dọa cho sợ, sau một lúc lâu vẫn không nói chuyện hay cử động gì.
Nhưng cuối cùng vì còn công việc ở trong nhà tang lễ, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, ngón tay run rẩy chỉ hướng cái xác của Uông Linh, nói: "Chuyện này, đây là đang có chuyện gì, vì sao Uông Linh đã chết?"
Ngũ Hạ Cửu thầm nghĩ, quả nhiên, đêm qua ở ngoài cửa chần chừ chính là quỷ hồn của Uông Linh.
Nhưng có lẽ, quỷ hồn Uông Linh không dám tiến vào linh đường của giám đốc Kỷ Tiến Tiền, cho nên, con mắt lăn vào trong chính là một con mắt đã bị khoét ra của cô ta.
Không bao lâu, trong nhà tang lễ đã truyền nhau tin Uông Linh chết.
Đám người Hạ Đan, Triệu Tiết Lập đều đến đây.