【Hành khách Quan chủ tiến vào phòng an toàn của đoàn trưởng Mã Nhĩ Tư, nhưng thời gian được nghỉ ngơi ở trong phòng an toàn là mười lăm phút.. 】
【Chú ý: Sau mười lăm phút, hành khách phải đi qua cửa rời khỏi phòng an toàn, đi vào căn phòng bí mật, nếu không, hành khác sẽ bị tước đi thẻ nhận dạng.】
【Hai, vật phẩm được đặt ở trong phòng có thể chạm vào, nhưng mong dù có như thế nào cũng không được cầm đi, nếu không tự gánh lấy hậu quả.】
【Ba, ở trong phòng an toàn của đoàn trường Mã Nhĩ Tư, thì không thể liên hệ với hành khách khác.】
【Bốn, mời bạn đoán, đoàn trường Mã Nhĩ Tư thường xuyên không ở trong phòng an toàn, vậy ông ấy sẽ đi đến nơi nào?】
Sau khi Ngũ Hạ Cửu đi vào phòng an toàn, bảng điều khiển ở vòng tay đã bật ra thông tin này.
Phía trước thì cậu đã hiểu rõ, nhưng với điều cuối cùng, đoàn trưởng Mã Nhĩ Tư thường xuyên không ở phòng an toàn, vậy thì sẽ đi đâu?
Ngũ Hạ Cửu không nhịn được mà nhíu mày, đi đến phòng bí mật?
Có khi nào đoàn trưởng Mã Nhĩ Tư cũng có một căn phòng bí mật ở đoàn xiếc thú này không? Hay là nên nói...Đoàn trưởng Mã Nhĩ Tư có thể tùy ý đến căn phòng bí mật của các thành viên rạp xiếc khác?
Chẳng lẽ các thành viên ở trong rạp xiếc thú, có thể đi qua lại trong tất cả các căn phòng bí mật?
Không, Ngũ Hạ Cửu lắc lắc đầu, lập tức phủ nhận suy nghĩ này.
Trước tiên không nói đến những thành viên NPC của đoàn xiếc thú, như người tung hứng mà cậu đã gặp trước đó, A Tả đã nói cho cậu biết, những thành viên NPC của đoàn xiếc thú, thể hiện ra chỉ số thông minh không được cao.
Những NPC như vậy, hẳn là chỉ có thể đợi trong căn phòng bí mật của đoàn xiếc thú riêng mình, để trở thành vật cản làm khó những người vượt ải như bọn họ.
Thay vì có thể tùy ý "ghé vào" những căn phòng bí mật khác.
Nghĩ lạ thì những căn phòng bí mật mà cậu và A Tả đã gặp, vũ công, tay trống và nhạc công, người tung hứng, người đạp xe trên không,.....Dường như tất cả là một số tiết mục trong buổi biểu diễn xiếc.
Mặc dù Ngũ Hạ Cửu không biết, căn phòng bí mật của những người khác gặp là gì, nhưng có lẽ sẽ không khác nhau gì mấy.
Như vậy, bên trong đoàn xiếc thú phải chăng có phân chia cấp bậc?
Chẳng hạn như, đoàn trưởng Mã Nhĩ Tư là cấp cao nhất, phía dưới còn có trung cấp, cấp thấp,....
Mà căn phòng bí mật mà bọn họ cần vượt qua, chính là được tính theo từng tầng.
Ngoài ra, đoàn trưởng Mã Nhĩ Tư của đoàn xiếc thú dường như có thể đi đến phòng bí mật của các thành viên rạp xiếc khác, nhưng mà, các thành viên khác thì không thể đến căn phòng bí mật hoặc phòng an toàn của đoàn trưởng Mã Nhĩ Tư.
Nói cách khác, cao cấp thì có thể đi căn phòng bí mật của trung cấp và cấp thấp.
Mà cấp thấp không thể đi vào căn phòng bí mật của trung cấp cùng cao cấp, còn trung cấp chỉ có thể đi vào căn phòng bí mật của cấp thấp, nhưng cũng không thể đi đến căn phòng bí mật của cao cấp.
Tuy nhiên những điều này chỉ là suy đoán của Ngũ Hạ Cửu, nhưng nếu cậu muốn xác minh....
Từ từ, xác minh?
Ngũ Hạ Cửu nhướn mày, có lẽ, cậu có cách để xác minh suy nghĩ này.
Nhưng hiện tại, nhân lúc thời gian còn chưa tới mười lăm phút, cậu phải tìm kiếm một chút ở căn phòng an toàn của Mã Nhĩ Tư.
Nơi này không có gì ngoài sô pha, bàn làm việc, giá sách, và các đồ nội thất văn phòng khác, còn có một số đồ trang trí, phong cách kinh dị và đầy mới lạ.
Trên đồ trang trí không có manh mối gì để phát hiện.
Ngũ Hạ Cửu đi đến bàn làm việc của Mã Nhĩ Tư.
Trên mặt bàn rất sạch sẽ, có thẻ xác minh, một cây bút và một tờ giấy.
Ngũ Hạ Cửu cầm lấy tờ giấy lên, liếc mắt nhìn. "Điều kiện hợp đồng cần phải biết khi đảm nhiệm chức vụ ở đoàn xiếc thú."
Rất rõ ràng, đây là một hợp đồng.
Mà điều kiện đầu tiên của hợp đồng chính là thành viên của đoàn xiếc thú phải tuân theo mệnh lệnh của đoàn trưởng đoàn xiếc thú Mã Nhĩ Tư vô điều kiện, không được cãi lời.
Thứ hai, vị trí của đoàn trưởng đoàn xiếc thú có thể được thay đổi, với điều kiện phải có hợp đồng và cây gậy của đoàn trưởng đoàn xiếc thú.
Thứ ba, các thành viên của đoàn xiếc thú không thể đi vào phòng an toàn của đoàn trưởng đoàn xiếc thú.
Thứ tư, các thành viên đoàn xiếc thú phải giữ vững vị trí của mình, thời gian rời khỏi vị trí không được vượt quá hai tiếng, cho dù có là đoàn trưởng cũng phải tuân thủ.
Thứ năm, căn phòng bí mật của đoàn trưởng đoàn xiếc thú là một bí mật, thành viên của đoàn xiếc thú không thể biết được.
Ngũ Hạ Cửu đọc xong hợp đồng rồi đặt xuống, cậu suy nghĩ, nếu chức vị đoàn trưởng của đoàn xiếc thú có thể được thay đổi, như vậy thì, hành khách cũng có thể được trở thành đoàn trưởng của đoàn xiếc thú?
Nhưng kết hợp với thông tin mà cậu đã nhận được khi vừa vào phòng an toàn, là vật phẩm trong phòng có thể chạm vào, nhưng vạn lần không thể lấy đi.
Điều này có nghĩa là, nếu lấy đi bất cứ đồ vật nào, đều có thể gây ra hậu quả rất nghiêm trọng, chứ đừng nói đến một cái gì đó giống như một bảng hợp đồng.
Hơn nữa, hợp đồng chia chức vụ cho tất cả thành viên trong đoàn xiếc thú rõ ràng cũng không công bằng.
Tạm không nói đến thành viên cũng có thể trở thành đoàn trưởng, nhưng nếu đã là thành viên, thì nhất định phải tuân thủ theo mệnh lệnh của đoàn trưởng, cũng không được đi vào phòng an toàn.
Hợp đồng chỉ cần đặt ở trong phòng an toàn, thì thành viên đoàn xiếc thú đã không thể lấy được.
Đây là một điều kiện hoàn toàn bị giới hạn.
Ngoài ra, Ngũ Hạ Cửu có chút không hiểu điều kiện thứ năm.
Cái gì mà căn phòng bí mật là bí mật, không thể tìm ra?
Giống như đã xác định, cho dù thành viên đoàn xiếc thú đã có thể nhận ra nơi phòng bí mật của đoàn trưởng Mã Nhĩ Tư, nhưng chỉ cần bảng hợp đồng này vẫn còn, thì bọn họ giống như người bị bịt mắt, không để ý đến mà bỏ qua.
Nếu như vậy, căn phòng bí mật của đoàn trưởng đoàn xiếc thú dường như rất quan trọng?
Khoảng cách mười lăm phút không còn nhiều lắm, Ngũ Hạ Cửu không còn thấy vật gì ở trên bàn làm việc.
Cậu thử kéo ngăn kéo, nhưng không thể mở ra.
Vì vậy, Ngũ Hạ Cửu đi đến bên cạnh giá sách.
Không có gì ngoài một số cuốn sách có liên quan đến chuyên môn về đoàn xiếc, cậu tìm được tài liệu ghi chép từng thành viên của đoàn xiếc thú.
Phát hiện này không thể không khiến mắt của Ngũ Hạ Cửu sáng bừng, cậu vội đem tài liệu cầm xuống dưới rồi lật xem.
Quả nhiên, bên trong tài liệu ghi chép này có ảnh chụp, cùng giới thiệu vắn tắt về thành viên cùng với đoàn trưởng đoàn xiếc thú.
Ngũ Hạ Cửu lật ra xem thật nhanh, cố nhớ rõ từng diện mạo cùng tên của bọn họ, cũng như ưu điểm của bọn họ.
Cậu cuối cùng cũng biết được tên của người tung hứng, cùng với tay trống Cách Nhĩ, nhạc sĩ Thang Mễ.
Càng lật đến cuối hồ sơ tài liệu, thì giới thiệu càng ít.
Có nơi chỉ có ảnh chụp và tên, giống như vũ nữ mà cậu nhìn thấy, chỉ là một bức ảnh chụp nhóm trên sân khấu, mặt sau là một cái tên không có ý nghĩa gì.
Thứ tự được sắp trong hồ sơ này có phải là được sắp xếp theo cấp bậc trong đoàn xiếc thú không?
Ngũ Hạ Cửu nghĩ như vậy, sau đó cậu đem tài liệu ghi chép trả lại giá sách.
Thời gian đã sắp đến mười lăm phút.
Ngũ Hạ Cửu để lại một vật gì đó ở trong phòng an toàn, sau đó cậu mở cửa rời khỏi nơi này.
Sau khi cậu rời đi không bao lâu, còn chưa tới mười lăm phút, ngoài cửa đã vang lên một tiếng bước chân, sau đó tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa an toàn, cửa mở ra.
Người đi vào mặc trên người một bộ âu phục lịch lãm, âu phục có màu nền trắng, đường vân màu xanh biếc, chỉ là dáng người thấp bé và mũm mĩm kia, so với bộ đồ thì không được đẹp mắt mà ngược lại còn có chút buồn cười.
Dáng vẻ người này khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, tóc nâu xoăn, mặt béo, cổ có hơi ngắn, chóp mũi tẹt sang hai bên, có chòm râu vểnh lên.
Thứ thu hút sự chú ý của người khác chính là tay phải của ông ấy, từ cổ tay đã không có bàn tay, mà là một cái móc mạ vàng.
Nếu Ngũ Hạ Cửu còn ở nơi này, chắc chắn cậu sẽ nhận ra, người có thể đi vào phòng an toàn tất nhiên chỉ có mỗi đoàn trưởng đoàn xiếc thú Mã Nhĩ Tư.
Sau khi Mã Nhĩ Tư đi vào phòng an toàn, đầu tiên ông ấy nhìn chính là hợp đồng đảm nhiệm chức vụ nằm ở trên bàn, sau đó ông ấy đi đến phía sau ghế tựa, cũng chính là trước màn cửa.
Phòng an toàn có màn cửa dày màu đỏ, trong phòng đèn mở sáng.
Ngũ Hạ Cửu từng vén màn cửa lên nhìn qua, phía sau thật sự có cửa sổ, chỉ có điều là một mảnh tối đen.
Nhưng hiện tại, Mã Nhĩ Tư đi đến vén màn lên, chỉ thấy khung cửa sổ vốn là bóng tối dần dần được sáng lên như một màn hình hiển thị.
Mà hình ảnh này được chia thành từng ô một.
Hình ảnh bên trong rõ ràng là các phòng bí mật của mỗi người.
Mã Nhĩ Tư một tay sờ chòm râu, khóe miệng cong lên thấp giọng cười nói: "Nhìn những người vượt ải này thật thảm hại, tôi nên đến nơi nào để xem không?”
"Không bằng, bắt đầu từ nơi này..."
Mã Nhĩ Tư vươn tay chỉ vào hình ảnh bên trong một căn phòng bí mật.
Ngay lập tức, ông ấy không có dừng lại ở trong phòng an toàn lâu, mà lại mở cửa đi ra ngoài.
Đợi cho Mã Tư Nhĩ rời đi, phía sau sopha của phòng an toàn truyền đến chút tiếng động, chỉ chốc lát sau, một cái đầu nhỏ lặng lẽ vươn ra.
Nhỏ hơn chiều cao của bắp chân một người, dáng vẻ có vài điểm giống Ngũ Hạ Cửu, đây rõ ràng là đạo cụ cấp S của Ngũ Hạ Cửu "Búp bê quỷ."
Ngũ Hạ Cửu trước khi đi, đã đem đạo cụ "Búp bê quỷ" bỏ lại trong phòng an toàn.
Chính là mượn ánh mắt của búp bê quỷ, sau khi Ngũ Hạ Cửu rời đi cũng sẽ có thể biết được tình hình ở phòng an toàn.
Ánh mắt búp bê quỷ lập tức nhìn về phía sau tấm màn, sau đó từ mặt sau của sô pha đi ra, tiếp tục đi đến trước giá xem qua tài liệu ở phía trên.
Có một số đoàn xiếc thú, sẽ có những quyển sách giới thiệu về các hạng mục biểu diễn trong đoàn xiếc, không chừng trong đó có thể giải thích một vài cách để bọn họ có thể phá giải căn phòng bí mật.
Ngũ Hạ Cửu có kế hoạch của riêng mình, cậu hiện tại không có tách khỏi Mã Tư Nhĩ, mà vẫn ở lại phòng an toàn xem Mã Tư Nhĩ đi bao lâu sẽ trở về.
Và trong lúc này, còn có hành khách nào đi vào trong phòng an toàn không.
Sau khi Ngũ Hạ Cửu rời khỏi phòng an toàn, trước mặt cậu lại là một căn phòng bí ẩn của đoàn xiếc thú.
Con rối, nơi nơi đều là con rối chồng chất lên nhau, có nằm, có ngồi hoặc đứng thẳng, giống như người thật, mà chất liệu của những con gối này chính là làm từ gỗ, chân tay được buộc bằng sợi dây.
Ngũ Hạ Cửu lập tức nhớ đến tài liệu đã nhìn thấy ở trong phòng an toàn.
Bậc thầy rối gỗ ở trong đoàn xiếc thú Đái Lý Khắc, có năng khiếu đặc biệt là biểu diễn với những con rối, mỗi ngày đều mê mẩn với việc chế tạo ra con rối, muốn làm ra những con rối không khác gì người thật.
Đái Lý Khắc rất ghét những con rối là động vật, chỉ thích con rối hình người.
Cho nên, trong căn phòng bí mật chỉ có con rối có dáng vẻ giống người thật, có nơi còn chồng chất như núi, có thể thấy được số lượng con rối là vô cùng lớn.
Ngũ Hạ Cửu thậm chí còn không thấy, có nhiều nơi để có thể đặt chân đi ở trong căn phòng bí mật này.
Ngoài ra, cậu liếc mắt nhìn qua lại, cũng không có nhìn thấy sự tồn tại của cánh cửa.
Còn có, Đới Lý Khắc đang ở nơi nào?
Là đang trốn ở trong đám con rối này sao?