“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, đã đến tầng .
Lý Bảo đi ra trước, mang theo bọn họ đi đến ngoài cửa một căn phòng, nói:
“Ba căn phòng này ở cạnh nhau, , , , các ngươi xem nơi này có được không?”
Nói xong lấy ra chùm chìa khóa mở cửa.
Ngũ Hạ Cửu và những người khác cũng không cần chọn phòng, liếc mắt nhìn qua và nói rằng không có vấn đề.
Cuối cùng phân bố lại phòng ở một chút, Lan Hồ Điệp, Bạch Cáp Tử và Tuyết Dung ở chung một chỗ, phòng .
Vân Du và Vạn Niên Thanh hai người một phòng, .
Ngũ Hạ Cửu, Phương Tử và Lộ Nam ở một phòng, .
Nếu đã chia xong, Lý Bảo đem chìa khoá giao cho họ trước khi đi, giải thích nếu muốn trả phòng thì đưa lại chìa khoá.
Dù sao đây cũng là Xa Hạ Thế Giới, chưa trả tiền cọc hay tiền phòng ở đã vào ở trước.
Sau khi Lý Bảo rời đi, mỗi người vào phòng xem qua một chút rồi tụ tập đến phòng .
Vân Du biết ba người bọn họ đều là hành khách mới, ở ở Xa Hạ Thế Giới tràn ngập quỷ dị này, đặc biệt sống tại tòa nhà khiến người cảm thấy bất an, có một số việc phải dựa vào những hành khách cũ.
Cho nên, thái độ của cậu ấy khá tốt.
“Không biết mấy ngày này chúng ta ở trong Xa Hạ Thế Giới có chuyện gì cần chú ý không?”
Vân Du lễ phép cười hỏi, tỏ vẻ nhất định sẽ phối hợp, sẽ gây thêm phiền.
Phương Tử cười hì hì liếc mắt nhìn ba người bọn họ, nói:
“Nghe lời, đừng chạy loạn, đừng đụng vào đồ vật lung tung.”
“Nếu sợ chết, thì cứ luôn ở trong phòng đừng ra ngoài, đừng tìm thêm phiền toái cho chúng tôi.”
Bạch Cáp Tử không phục, nhưng khi đối mặt với gương mặt xinh đẹp của Phương Tử lại không phát ra tính tình, chỉ lẩm bẩm một câu:
“Chúng tôi mới không gây rắc rối.”
Nghe vậy, Phương Tử nhún vai, không tỏ ý kiến.
Lan Hồ Điệp lấy ra một điếu thuốc muốn hút, nhưng nghĩ lại đây là phòng của Ngũ Hạ Cửu, Phương Tử và Lộ Nam buổi tối muốn nghỉ ngơi, cô ta chỉ kẹp giữa ngón tay, vân vê một chút rồi nói:
“Nhiệm vụ đoàn tàu luân hồi giao cho chúng ta là tìm ra lý do tại sao tòa nhà Khang Phúc trở thành nhà ma, còn muốn loại bỏ những tai họa ngầm trong tòa nhà, thành công lấy bảo vật ấn áp đi trong thời gian quy định, tồn tại thoát khỏi toà nhà ma.”
“Chúng ta chỉ có thời gian bốn ngày, tính cả hôm nay, không được lãng phí giây phút nào, phương pháp trực tiếp nhất chính là nghĩ cách đi thẳng vào tòa nhà Khang Phúc tìm kiếm manh mối.”
Lan Hồ Điệp nói đúng, nhưng tòa nhà Khang Phúc giống với khu nhà cũ Khang Nhạc, đều cao khoảng tầng.
Nếu muốn đi vào tòa nhà Khang Phúc để tìm manh mối, dù sao họ cũng phải biết đi tầng nào để tìm, cũng không thể đi tìm mỗi tầng một, quá tốn công sức.
Huống chi, tòa nhà Khang Phúc là nhà ma, khả năng đi vào thì dễ dàng, nhưng ra ngoài lại khó.
Còn nữa, bọn họ hoàn toàn không có bất cứ manh mối gì về bộ dạng của bảo vật trấn áp.
Ngũ Hạ Cửu nói: “Trước tiên hãy đi xuống dưới tìm người hỏi thăm tình huống của tòa nhà Khang Phúc, nếu trở thành toà nhà ma dẫn tới người không thể ở, những việc xảy ra ắt hẳn có rất nhiều.”
“Có thể nghiêm trọng đến mức bỏ không cả một tòa nhà, không có gì ngoài việc chết người hoặc gϊếŧ người.”
“Tìm hiểu xem tòa nhà Khang Phúc bắt đầu từ khi nào không có người ở, thời gian đóng cửa, lại đi ra ngoài tìm một số tờ báo năm đó, chắc chắn sẽ có bài viết về việc này.”
Nếu Xa Hạ Thế Giới này giống như thế giới hiện thực, ngoài hai tòa nhà này ra, còn có khu phố cũ tràn ngập hơi thở sinh hoạt và pháo hoa, bọn họ một đường đi đến hai tòa nhà này, cũng thấy được những cửa hàng nhỏ, bên ngoài bày biện những kệ báo chí, kệ để hàng linh tinh, sẽ không thiếu manh mối.
“Ngoài ra, nếu như Lý Bảo là người quản lý của khu nhà cũ Khang Nhạc, vậy thì gã ta có phải đã từng quản lý tòa nhà Khang Phúc hay không?”
“Lý Bảo là NPC quan trọng, gã ta mang theo chúng ta một đường đi đến tầng , gặp được chú A Quý, nhắc đến ông chủ Tiền, cũng phải đi tiếp xúc hỏi thăm bà Đặng một chút, có khi sẽ tìm được manh mối nào đó.”
Lộ Nam gật đầu, nói:
“Chính xác không thể bỏ qua những nơi đó, nếu không chúng ta tách ra hành động, đi tìm hiểu tin tức.”
Nói xong, Lộ Nam ngẩng đầu nhìn về phía những người khác.
Nên chia thế nào?
Lan Hồ Điệp nhìn về phía Bạch Cáp Tử và Tuyết Dung, nói:
“Ba hành khách mới tách ra, hai người đi với tôi, đi ra ngoài, rời khỏi phạm vi của hai tòa nhà này, đi bên ngoài tìm hiểu một chút manh mối, thuận tiện tìm kiếm những tờ báo đưa tin năm đó.”
Có một số người sẽ ít cảnh giác với các cô gái hơn, Lan Hồ Điệp mang hai người đi ra ngoài cũng vì mục đích này.
Vạn Niên Thanh liếc mắt nhìn ba người Ngũ Hạ Cửu, nói với Vân Du:
“Vậy thì tôi và anh đi cùng nhau, chúng ta bắt đầu từ tầng đi lên phía trên xem một chút.”
Ngũ Hạ Cửu: “Được, chúng ta bắt đầu từ tầng đi xuống.”
Phân chia xong, từng người xuất phát.
Bọn họ cùng nhau đi đến tầng , sau đó tách ra, Vạn Niên Thanh và Vân Du đi lên phía trên, cũng không đi thang máy, Lan Hồ Điệp, Bạch Cáp Tử và Tuyết Dung đi xuống rời khỏi đây.
Còn lại ba người Ngũ Hạ Cửu, Phương Tử và Lộ Nam đi đến ngoài cửa nhà bà Đặng và gõ.
Sau một lúc lâu, bên trong mới truyền đến động tĩnh.
Ngũ Hạ Cửu suýt chút nữa cho rằng bên trong không có người ở, nhưng trước đó Lý Bảo có nói bà Đặng gần đây không đi xuống dưới, vì vậy khẳng định hầu hết thời gian của bà ta đều ở trong nhà.
Gõ cửa nhưng không có phản ứng, hoặc là tạm thời đi lầu trên mua cơm, hoặc là ở nhà nhưng không muốn mở cửa hoặc là không có tiện mở cửa.
Nhưng bây giờ còn chưa đến giữa trưa, hẳn là không phải ra ngoài mua cơm.
Ngũ Hạ Cửu rất có kiên nhẫn mà gõ cửa, quả nhiên, bên trong có động tĩnh truyền đến
—— chỉ một lát sau, cửa được đẩy ra từ bên trong, nhưng không mở hết hoàn toàn, mà chỉ kéo ra một khe hở nhỏ.
Một bà cụ mặt đầy nếp nhăn, bộ dạng già nua, đầu tóc bạc phơ xuất hiện.
Bà ta mặc một chiếc áo len màu trắng nhưng đã ố vàng, tuy rằng lớn tuổi, nhưng thân thể vẫn rắn rỏi, ít nhất không bị còng lưng.
Nhưng có lẽ như lời Lý Bảo nói chân cẳng bà ta không được, Ngũ Hạ Cửu cúi đầu nhìn xuống, thấy lòng bàn chân bà Đặng rất dày và bằng phẳng.
Đây là đôi giày có chân cao thấp thường xuyên mang, chính là để đi đường thoải mái, hơn nữa mang lên sẽ không bên cao bên thấp, đi đường trở nên kỳ quặc.
“Các người, có chuyện gì sao?”
Giọng nói bà Đặng khàn khàn, trên mặt không có biểu cảm gì, nửa người giấu sau cánh cửa, da ở vùng mắt đều nhăn nheo, làm cho đôi mắt càng thêm lãnh đạm, liếc nhìn ba người Ngũ Hạ Cửu.
Ngũ Hạ Cửu nở một nụ cười thân thiện, nói:
“Xin chào bà, lễ Vu Lan mau tới rồi, bọn cháu muốn mua ít đèn lồng trở về, không biết nơi này bà có bán đèn lồng màu trắng không ạ?”
“À đúng rồi, bọn cháu là khách thuê mới chuyển đến trong tòa nhà này, bọn cháu đến đây sau khi nghe Lý Bảo giới thiệu.”
Nói xong, Phương Tử và Lộ Nam cũng kéo ra một nụ cười vô hại.
Có lẽ bởi vì diện mạo của ba người không tệ, tuy rằng bà Đặng không mở cửa hoàn toàn, nhưng biểu cảm trên mặt thoải mái hơn.
Bà ta nói: “Có đèn lồng trắng, muốn mấy cái?”
Ngũ Hạ Cửu: “Ba cái ạ.”
Bà Đặng nhíu mày, đèn lồng thường mua theo số chẵn, ba cái có chút quái, nhưng bà ta cũng không nói thêm cái gì, chỉ nói:
“Các cậu ở ngoài cửa chờ một lát, tôi đi lấy đèn lồng.”
Dứt lời, bà Đặng lại một lần nữa đóng cửa lại.
Sau khi đóng chặt cửa, Phương Tử ghé sát vào tai Ngũ Hạ Cửu nói nhỏ: “Trong phòng có tình huống gì đó, ban ngày ban mặt vì sao lại không cho chúng ta vào xem đèn lồng?”
Trừ khi có “sự tồn tại” không muốn để người khác biết ở trong phòng.
Ngũ Hạ Cửu gật đầu, nhỏ giọng trả lời:
“Lát nữa cậu chen vào lấy đèn lồng, tiện thể đẩy tôi tới trước.”
Phương Tử ánh mắt sáng ngời, tỏ ra đã hiểu:
“Anh Cửu thông minh quá.”
Khóe miệng Lộ Nam không khỏi hiện lên ý cười, chờ đến khi bên cạnh cửa lại có động tĩnh, họ mới khôi phục thành bộ dạng ban đầu.
Cửa vẫn mở ra một khe hở nhỏ như cũ, bà Đặng xuất hiện, trong tay xách theo ba cái đèn lồng, bà ta ra bên ngoài đưa đồ vật theo khe hở vừa những chiếc đèn lồng.
Thấy thế, Phương Tử liền nói:
“Nào, để cháu lấy.”
Vừa nói vừa vươn cánh tay lướt qua Ngũ Hạ Cửu, giống như không cẩn thận dùng khuỷu tay đánh vào trên lưng Ngũ Hạ Cửu, lập tức người lảo đảo ngã về phía trước.
Ngũ Hạ Cửu đột nhiên ngã ở trên cửa, hai tay dùng sức đẩy cửa ra, trong miệng kinh ngạc hét lên.
Cùng lúc đó, Lộ Nam cũng bước lên, túm chặt cánh tay sắp vươn ra cửa của bà Đặng, nhìn như đỡ bà ta, nhưng trên thực tế là ngăn cản Đặng thay đổi sắc mặt và động tác muốn đóng cửa lại.
“Không sao chứ không sao chứ, bà ơi, cẩn thận đừng té ngã.”
Lộ Nam bước lên, một tay đỡ lấy bà Đặng, một tay cũng giúp Ngũ Hạ Cửu đẩy cửa vào bên trong.
Không có gì bất ngờ, cửa đã bị đẩy ra.
Ngũ Hạ Cửu liếc mắt nhìn vào bên trong, liền nhìn thấy một bóng người cao lớn bỗng nhiên chạy vào phòng, trong không khí dường như tràn ngập một mùi thịt nguội, khắp căn phòng tràn ngập mùi keo dán đèn lồng, không quá rõ ràng.
Ngũ Hạ Cửu quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một nồi thịt đặt ở chỗ người kia vừa đứng, nhìn nó giống như đã được nấu từ lâu, lâu ngày đông thành cục, nhìn thôi cũng ảnh hưởng đến việc muốn ăn.
Nhưng nếu vừa rồi Ngũ Hạ Cửu nhìn không lầm, người này đang dùng cái muỗng múc thịt ăn.
Cho đến khi cánh cửa truyền đến động tĩnh “Không cẩn thận” của Ngũ Hạ Cửu đẩy cửa vào, người này mới nhanh chóng ném xuống cái muỗng chạy vào bên trong.
Động tác quá nhanh, hơn nữa trong phòng rất tối, Ngũ Hạ Cửu không nhìn thấy rõ mặt, nhưng có thể chắc chắn rằng đây mà một người đàn ông có thân hình cao lớn, trên mặt có chòm râu rậm rạp.
Hắn ta là ai?
Tại sao lại ở trong phòng bà Đặng, còn ăn loại thịt để lâu ngày này?
Ngũ Hạ Cửu chưa kịp nghĩ nhiều, bà Đặng đã la lên:
“Đi ra ngoài, sao các người lại thế này, mau cút ra ngoài cho tôi, đừng vào nhà tôi.”
Vừa nói vừa vươn tay xô đẩy Ngũ Hạ Cửu và Lộ Nam ra ngoài, trên khuôn mặt già nua che kín nếp nhăn toàn là băng sương, tức giận đến mặt đỏ bừng.
Ngũ Hạ Cửu vội vàng nói lời xin lỗi, nhưng đôi mắt vẫn tranh thủ nhìn vào căn phòng khi chưa bị đẩy ra —— những chiếc đèn lồng đã làm sẵn nằm rải rác trên mặt đất và trên tường, trên bàn còn có một ít giấy dán lồng đèn, xiên tre và các dụng cụ khác.
Nhưng trong góc tường lại đặt một chiếc rìu.
Nó hơi xa, ánh sáng cũng quá mờ, hơn nữa giây tiếp theo đã bị đẩy ra ngoài cửa, Ngũ Hạ Cửu không có thể xem hết lưỡi rìu, tay cầm và những chỗ khác có vấn đề gì không.
Sức lực của bà Đặng hoàn toàn không giống như một bà lão lớn tuổi, sau khi đẩy Ngũ Hạ Cửu và Lộ Nam đẩy ra khỏi cửa, bà ta dùng ánh mắt lạnh lùng và không mấy thiện cảm với bọn họ, trong miệng âm trầm nói:
“Các cậu còn muốn đèn lồng sao?”
Ngũ Hạ Cửu giả vờ như không có nhận ra thái độ của bà Đặng, cười nói:
“Thật xin lỗi, bà ơi, đều do cháu không có đứng vững, đèn lồng muốn……”
Ngũ Hạ Cửu vừa nói vừa sờ túi tiền của mình, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt xấu hổ và xin lỗi, nói:
“Bà, bà ơi, ngượng ngùng, cháu vội vàng ra ngoài, quên mang theo tiền rồi.”
“Nếu không chiếc đèn lồng…… chờ cháu trở lại lấy tiền rồi đến mua được không?”
Bà Đặng dùng ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Phương Tử và Lộ Nam.
Phương Tử cong lên đôi mắt màu xanh biếc, cười nói:
“Bà ơi, hai bọn con không mua đèn lồng, chỉ có cậu ta mua thôi.”
Phương Tử chỉ vào Ngũ Hạ Cửu.
Đáp lại bọn họ chính là một tiếng đóng cửa.
Ngũ Hạ Cửu dùng ánh mắt ra hiệu với Phương Tử và Lộ Nam, đi.
Sau đó bọn họ đi xuống tầng.