Đoàn Tàu Luân Hồi 4 - Khu Rừng Tĩnh Lặng

chương 56: bệnh viện ma ám (04)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thủy Độc phát sinh tranh chấp với họ ở núi tuyết, trong đó có một số bảo vật thần bí bị Thuỷ Độc cướp đi, nói không thể mang ra núi tuyết, nếu không sẽ đưa tới tai họa.

Lúc đó bọn họ không cho là đúng, thậm chí còn cho rằng Thuỷ Độc muốn chiếm bảo vật, nên mới xảy ra tranh chấp.

Có một số bảo vật ở trên người bọn họ, một ít ở trên người Thuỷ Độc.

Sau khi được đưa đến bệnh viện, đêm hôm đó, trong ngoài bệnh viện bị xác chết tấn công.

Trước đó, Hà Nghiễm Hồng bọn họ từng muốn đi tìm Thuỷ Độc lấy lại những bảo vật anh ấy đã từng cướp đi b, nhưng ai ngờ chỉ ra ngoài một lát, khi trở về, Thuỷ Độc đã biến mất không thấy tăm hơi.

Sau đó là sự tấn công khủng bố của xác chết.

Đám người Hà Nghiễm Hồng vội vàng chạy trốn.

Ngọn lửa không biết nổi lên từ chỗ trong bệnh viện, xác chết và những người trong bệnh viện bị nhốt lại, những xác chết cũng chỉ đuổi theo người cầm bảo vật.

Cho nên bất đắc dĩ, Hà Nghiễm Hồng bọn họ chỉ phải từ bỏ bảo vật chạy trước.

Nhưng về sau, bọn họ lại phát hiện trên ngực thế nhưng xuất hiện một hoạ tiết hình con chim đại bàng màu máu, cứ đến buổi tối sẽ đau đớn không thể chịu nổi.

Hơn nữa, cho dù chìm vào giấc ngủ cũng sẽ mơ thấy cảnh tượng trên núi tuyết lúc ấy, bên tai luôn nghe văng vẳng tiếng Phạn, không chịu nổi được quấy nhiễu.

Thời gian dần dần trôi qua, cơ thể bọn họ cũng bắt đầu suy yếu.

Sau đó, có một lần một mình giáo sư Trần lần nữa đi đến Tây Tạng, loại bệnh trạng này mới được giảm bớt.

Bọn họ tra nhiều thông tin, mới phát hiện đây là bị trúng nguyền rủa.

Nhưng khi bọn họ tổ chức thành lập một nhóm thám hiểm, dự định lần nữa tiến vào núi tuyết tìm biện pháp giải quyết, lại không ngờ vừa mới vào đã gặp phải tuyết lở.

Sau đó chính là tiến vào bệnh viện này.

Bành Vệ là một người đàn ông trung niên ít nói.

Giờ phút này, vẻ mặt của hắn bực bội nói:

“Hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ, nguyền rủa còn chưa được cởi bỏ, lại tiến vào bệnh viện này….”

Chẳng lẽ trực tiếp chờ chết sao?

Giáo sư Trần nói: “Ngươi đã quên, chúng ta còn có thể đi tìm bảo vật lúc trước bỏ quên ở bệnh viện này.”

Nếu cầm được bảo vật vào tay, có khi có thể cởi bỏ nguyền rủa, hoặc thuận lợi rời đi khỏi bệnh viện này.

Giáo sư Trần bởi vì nguyền rủa đã từng một mình trở về Tây Tạng, nhưng lúc đó ông ta không thể tìm thấy được tung tích của bệnh viện thiêu cháy này.

Cho dù có hỏi người dân địa phương, tất cả mọi người đều nói nơi này không có xây bệnh viện.

Bây giờ bệnh viện cũng xuất hiện ở trước mắt, tuy rằng rất kỳ quái, nhưng cuối cùng bọn họ cũng bắt được một chút manh mối.

Lúc đó vì sợ bị phát hiện, sau khi họ tỉnh lại liền giấu ba lô bảo vật vào một nơi trong bệnh viện.

Sau khi nói xong, đám người Hà Nghiễm Hồng và giáo sư Trần đều quyết định đi xem.

Một bên khác.

Ngũ hạ lâu bọn họ hỏi thăm y tá ở trạm về những đội viên khác có bị đưa đến nơi này vào trận tuyết lở hai năm trước hay không.

Nghĩ lại, khi Tạ Bàn nhắc tới việc sau khi Hà Nghiễm Hồng và Bành Vệ tỉnh lại, trong phòng bệnh không có đội viên khác, tức là những người sống sót trong trận tuyết lở trước đó.

Mọi chuyện khẳng định xuất hiện một ít biến hóa.

Quả nhiên, trong y tá căn bản không có danh sách đội viên gặp nạn hai năm trước.

Manh mối đến đây đã bị chặt đứt.

Tuy nhiên, Ngũ Hạ Cửu nhíu mày suy nghĩ, lại lần nữa hỏi:

“Vậy có bao nhiêu người được đưa tới bệnh viện trong trận tuyết lở lần này?”

Y tá trả lời: “Mười ba người.”

Tạ Bàn nghe xong giật mình, cúi đầu bẻ xả ngón tay, nói thầm vài câu, sau đó ngẩng đầu nói với Ngũ Hạ Cửu và Thời Thương Tả:

“Không đúng, số người không đúng, nhiều.”

“Hành khách và tổng cả NPC là mười hai người mới đúng, nhưng hiện tại nhiều hơn một người.”

Tổng số hành khách là bảy người.

Cộng thêm NPC và Ngũ Hạ Cửu là năm người.

Bảy cộng năm không nên là mười ba người.

Còn có một người được cứu trở về với bọn họ từ núi tuyết.

Người đó là ai?

Ngũ Hạ Cửu dò hỏi: “Vậy người bệnh được cứu trở về từ núi tuyết nằm ở căn phòng bệnh nào?”

“Có thể cho tôi xem danh sách phòng bệnh không?”

Y tá đưa cho cậu.

Ngũ Hạ Cửu mở ra nhìn kiểm tra.

Bệnh viện này tổng cộng có tầng, tầng đến tầng nơi chữa bệnh thử máu linh tinh, tầng trở lên mới là phòng bệnh.

Ngũ Hạ Cửu, giáo sư Trần và Điền Huyên tỉnh lại phòng bệnh tầng .

Hà Nghiễm Hồng và Bành Vệ cũng tỉnh lại ở phòng bệnh tầng , nhưng ở hướng ngược lại với bọn họ.

Đến nỗi Thời Thương Tả, Tạ Bàn và những hành khách khác tỉnh lại ở trong phòng bệnh tầng .

Tạ Bàn có chút không hiểu, nói: “Tôi xem tầng vẫn có một số phòng bệnh để trống, vì sao chúng ta lại tỉnh ở tầng ?”

“Hơn nữa, lúc trước Quan chủ có nói trong phòng bệnh của cậu, giáo sư Trần và Điền Huyên tỉnh lại vẫn còn giường trống.”

“Tôi nghĩ căn phòng bệnh của Hà Nghiễm Hồng và Bành Vệ cũng là như thế.”

Đều có giường trống, thế thì vì sao lại không được sắp xếp cùng nhau.

Ngũ Hạ Cửu cũng suy nghĩ một lúc mới nói:

“Có khả năng trận tuyết lở lần này giống như trận tuyết lở lần trước, cũng được đưa tới cùng phòng ở trong bệnh viện.”

“Nói cách khác, giáo sư Trần, Hà Nghiễm Hồng bọn họ lúc trước tỉnh lại trong căn phòng nào, lần này cũng là như vậy.”

“Nhưng là, vì sao tôi cũng tỉnh lại trong căn phòng bệnh của giáo sư Trần và Điền Huyên?”

Về điểm này, Ngũ Hạ Cửu có chút không hiểu.

Chẳng lẽ là đều là vì NPC?

“Nhìn này, tôi và giáo sư Trần bọn họ ở phòng bệnh , Hà Nghiễm Hồng và Bành Vệ là .”

Ngũ Hạ Cửu chỉ tiếp vào phòng bệnh khác, nói: “Hai người là ở phòng bệnh , những hành khách khác ở phòng bệnh cùng .”

“Thông tin được đánh dấu ở phía sau là cứu trợ các đội viên trận tuyết lở, còn có một người…… Ở .”

Đầu ngón tay Ngũ Hạ Cửu di chuyển đến vị trí cuối cùng, cũng chính phòng bệnh .

“Đi, đi xem.” Thời Thương Tả nói.

Bọn họ đặt danh sách phòng bệnh xuống rồi xoay người rời đi.

Vẫn luôn đi hết tầng , tìm được phòng , Ngũ Hạ Cửu đẩy cửa vào —— có chiếc giường bệnh, trong phòng bệnh có người.

Hai ông lão, một người phụ nữ trung niên, một thiếu niên.

Không biết vì sao, đôi mắt Ngũ Hạ Cửu ngay lập tức liền chú ý đến thiếu niên ăn mặc trang phục dân tộc Tạng, ngồi trên giường bệnh gần bên cửa sổ.

Trên lỗ tai thiếu niên còn mang hoa tai, đang cúi đầu lật xem một chồng giấy vàng.

Mặc dù có nghe thấy tiếng mở cửa, thiếu niên cũng không ngẩng đầu, nhưng ba người khác trong phòng bệnh lại tò mò nâng mắt nhìn về phía Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả và Tạ Bàn.

Qua một lúc, dường như họ cảm thấy không có gì, mỗi người lại làm việc riêng của mình.

Ngũ Hạ Cửu đi vào phòng bệnh, đi đến bên cạnh chiếc giường của chàng trai, nhìn về phía đầu giường, nơi đó viết tên —— Thuỷ Độc.

“Cậu tên là Thuỷ Độc sao?” Ngũ Hạ Cửu hỏi.

Chàng trai ngẩng đầu khi nghe được âm thanh, một gương mặt không trắng nõn nhưng có vẻ chất phác, trên mặt chậm rãi nở ra một nụ cười, nói:

“Tôi là Thuỷ Độc.”

“Các ngươi là?”

Ngũ Hạ Cửu trực tiếp hỏi: “Cậu biết Hà Nghiễm Hồng, giáo sư Trần, Bành Vệ và Điền Huyên không?”

Nụ cười trên mặt Thuỷ Độc không biến mất, nói:

“Biết, chúng ta cùng một đội thám hiểm, bọn họ cũng được cứu khỏi trận tuyết lở và đưa đến bệnh viện giống như tôi.”

Ngũ Hạ Cửu và Thời Thương Tả liếc nhìn nhau.

Lần này tìm người dễ dàng vậy sao……

Thời Thương Tả nói: “Vậy cậu còn nhớ rõ, các ngươi gặp phải chuyện gì ở núi tuyết không? Có mang về thứ gì không?”

Nghe vậy, Thuỷ Độc nhíu mày, nói:

“Nhớ rõ, chúng tôi đã gặp phải ảo ảnh thật sự trên núi tuyết.”

“Chúng tôi cầm đi đồ vật bên trong ảo cảnh, thần linh tức giận, ấn ký trên người chúng tôi chính là nguyền rủa, nếu không trả đồ vật lại, chờ đến khi nguyền rủa bắt đầu, tất cả mọi người sẽ chết.”

Nói xong lời cuối, Thuỷ Độc nhìn về phía ba người Ngũ Hạ Cửu, thong thả hỏi: “Các ngươi, sợ chết không?”

Ngũ Hạ Cửu: “Sợ chết, cho nên chúng tôi muốn đưa đồ vật trả lại cho thần linh, cậu có thể nói cho chúng tôi biết đó là những gì không?”

Thủy Độc im lặng nhìn Ngũ Hạ Cửu, ngay sau đó mở miệng nói:

“Tân tha di ốc, tam xá lợi, quy y tam bảo.”

“Tìm được những bảo vật đó, cử hành nghi thức, sẽ có thể giải trừ nguyền rủa và rời đi.”

“Tuy nhiên, có một số nguyền rủa thật sự có có thể cởi bỏ sao?”

Thủy Độc mỉm cười, không hề mở miệng nói chuyện.

Trong khi đó, vòng tay của ba người Ngũ Hạ Cửu cũng có nhắc nhở dựa theo thông tin những bảo vật Thuỷ Độc nói ra.

Ngũ Hạ Cửu nâng mắt nhìn tin tức, sau đó cúi đầu nhìn liếc qua tờ giấy vàng trong tay Thuỷ Độc, cậu hỏi:

“Đây là cái gì? Có thể cho tôi xem một tờ không?”

Thủy Độc đưa một tờ giấy màu vàng cho Ngũ Hạ Cửu.

“…… Hướng dẫn tránh né xác chết?”

Ngũ Hạ Cửu mở to hai mắt, sau đó đọc từng chữ một, vẻ mặt có chút sửng sốt.

Sau khi cậu đọc xong, cậu nâng mắt nhìn nhìn Thuỷ Độc, nói:

“Cậu hiểu biết về xác chết à?”

Thủy Độc: “Nhà tôi chính là dạy người tránh xác chết, ở bệnh viện phải càng thêm cẩn thận.”

“Một tờ có đủ hay không, không đủ còn có.”

Nói xong, Thuỷ Độc lại lấy thêm mấy tờ đưa cho Thời Thương Tả và Tạ Bàn.

“……”

Ngũ Hạ Cửu thu hồi ngón tay, dùng đôi mắt ra hiệu cho Thời Thương Tả và Tạ Bàn, trước tiên rời khỏi phòng bệnh.

Không khó để tìm ra manh mối về Thuỷ Độc, chỉ cần đi hỏi y tá, lại thông qua phòng bệnh là có thể biết được có bao nhiêu đội viên được cứu trở về từ trận tuyết lở.

Bọn họ có thể tìm tới căn phòng bệnh này, thì những người khác cũng có thể.

Thân phận hiện tại của Ngũ Hạ Cửu NPC, ở chung với Thời Thương Tả và Tạ Bàn quá gây sự chú ý.

Trước mắt không nên bại lộ.

Quả nhiên, sau khi bọn họ rời khỏi phòng bệnh không lâu, Dương Công Hạc, Lolita và Nguyệt Nha liền tìm tới.

Còn ba người Ngũ Hạ Cửu lúc này tìm được một căn phòng bệnh trống, đi vào và khóa cửa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio