A Miêu có chút khẩn trương đi theo đoàn người đến gần đoàn tàu luân hồi lần này.
Cô là người mới gia nhập vào đoàn người, được tiểu Hiểu từ trong đoàn đội tiến cử thêm vào.
Đoàn đội này cộng thêm cả cô là tổng cộng có người, là một con số không hề nhỏ, rốt cuộc dựa theo lời nói của tiểu Hiểu, trong mỗi Xa Hạ Thế Giới có sẽ một người trong đội chết đi.
Không bao lâu sau sẽ có người được bổ sung vào, lúc này, cô chính là người được bổ sung thêm vào kia.
Nhưng điều đó không quan trọng, gia nhập đoàn đội còn tốt hơn so với một mình tiến vào Xa Hạ Thế Giới, bởi vì tỉ lệ tồn tại rất thấp.
Từ ngay lần đầu tiên cho đến bây giờ, A Miêu đã trải qua quá nhiều.
Có một số người không chịu nổi, tố chất tâm lý không đủ tốt, họ sẽ bị áp lực và sợ hãi trong thời gian dài, sẽ sinh ra cảm giác cực đoan sợ hãi đối với đoàn tàu luân hồi đoàn và Xa Hạ Thế Giới.
Theo như những gì A Miêu biết, có người vì chịu không nổi đã tự sát ở trong thế giới hiện thực, chỉ vì để không tiến vào đoàn tàu luân hồi.
A Miêu tự cho rằng chính mình đã đi qua không ít trạm điểm, nhưng vẫn còn nhiều trạm điểm cô chưa đi qua.
Đoàn tàu luân hồi sẽ luôn có ngày kết thúc, mặc kệ như thế nào, cô nhất định phải cố gắng kiên trì, một lần nữa giành lại cuộc sống.
Người dẫn đầu đoàn đội này là Ngải Vi, cô ta là người xếp hạng thứ trong đoàn tàu luân hồi, có thể gia nhập đoàn đội này cũng là may mắn của A Miêu.
Đoàn tàu luân hồi lần này là đoàn tàu được đánh dấu đỏ, lại một chuyến tàu luân hồi được đánh dấu đỏ, tổng số người đăng ký lên tàu trong danh danh cũng khá đáng kể, tổng cộng có khoảng hai mươi ba người.
A Miêu có nghe tiểu Hiểu nói qua, chuyến tàu luân hồi đánh dấu đỏ lần trước Ngải Vi không có tham gia, nghe nói chuyến đi đó Xa Hạ Thế Giới xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
Nhưng tình huống gì lại không hỏi thăm được, dường như những hành khách tham gia cũng không đơn giản.
Trên đoàn tàu được đánh dấu đỏ lần này, Ngải Vi mang theo đoàn đội tham gia cũng vì muốn đánh cuộc một lần, nếu như thành công tồn tại, không chỉ dễ dàng kích hoạt đạo cụ, còn được nhân đôi phần thưởng, thời gian sinh tồn cũng nhân đôi.
Cho dù…… Đoàn tàu luân hồi lần này rất nguy hiểm.
Tiểu Hiểu nói rằng cô có thể lựa chọn tham gia hoặc không tham gia, đoàn đội sẽ không cường ngạnh yêu cầu đội viên.
Nhưng A Miêu cũng muốn đánh cuộc một lần, cô muốn đạt được đạo cụ, rốt cuộc hiện tại trong tay cô chỉ có một đạo cụ cứu mạng cấp B, nhưng còn có rất nhiều trạm điểm đang đợi cô phía trước.
Vì vậy A miêu cũng đi theo đăng ký tham gia đoàn tàu luân hồi đánh dấu đỏ lần này. Cô sẽ cùng tiểu Hiểu và những đội viên khác cùng nhau tập hợp ở sảnh chờ khởi động lại.
Vẻ ngoài của Ngải Vi mang đậm một chút phong cách Âu Mỹ, gương mặt có chiều sâu, mái tóc ngắn gọn gàng và đôi chân dài, cao khoảng mét .
Cô ta cũng ăn mặc theo phong cách trung tính, áo đen và quần da quần, ủng đen, đeo găng tay nửa ngón.
Khi A Miêu đi đến, cô ta đang đút một tay vào túi đứng nói chuyện với đội phó trong đội.
Người này là Khố Tạp, A Miêu nghe tiểu Hiểu nói, anh ta và Ngải Vi là một đôi.
A Miêu liếc mắt nhìn Khố Tạp, cao khoảng m, các đường nét trên gương mặt khá bình thường, nhưng khí chất rất lạnh lùng hoang dã, cũng là áo da ủng đen, trông giống như đồ đôi với Ngải Vi.
Sau khi thấy A Miêu, một cô gái nhỏ nhắn trông rất dễ thương vẫy tay với cô, người này chính là tiểu Hiểu.
“A Miêu, ở đây, tới nhanh.”
A Miêu chậm rãi đi vài bước qua đó, sau đó chào hỏi với những người khác.
Lần trước cô đã làm quen với những đội viên khác, ngoài Ngải Vi, Khố Táp và tiểu Hiểu ra, còn có ba người là Tử Qua, Mãn Văn và A Yến.
A Yến là một cô gái có gương mặt tương đối bình thường, nhưng cô ấy có nụ cười rạng rỡ.
Tử Qua và Mãn Văn là hai anh chàng trẻ tuổi, trước kia đi theo Khố Tạp, sau khi Khố Tạp và Ngải Vi trở thành người yêu của nhau, đội ngũ hai bên mới gộp lại với nhau thành một.
Sau khi mọi người tập hợp đông đủ, A Miêu đi theo nhóm người Ngải Vi đi đến đoàn tàu luân hồi lần này, đi qua cửa kính hình vòm, bước lên đoàn tàu luân hồi.
Trên toa tàu đã có rất nhiều hành khách, A Miêu ngẩng đầu, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, đột nhiên cô dừng lại, đôi mắt không tự chủ được trợn to, trong miệng phát ra những tiếng lẩm bẩm, khiến cho tiểu Hiểu ở bên cạnh cô nhìn sang, thấp giọng hỏi:
“Làm sao vậy?”
A Miêu: “Không, không có gì……”
Chỉ là nhìn thấy người quen.
Quan chủ, là hành khách đi cùng cô trong chuyến tàu luân hồi đầu tiên, không ngờ tới lại gặp nhau trong đoàn tàu luân hồi đánh dấu đỏ sau một thời gian dài vắng bóng.
Nhưng lúc này cũng không tiện chào hỏi với nhau, đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của Quan chủ, A Miêu mơ hồ gật đầu, lướt qua Quan chủ và ngồi xuống chiếc ghế màu xanh lục ở phía sau.
Sau đó, cô không khỏi nhớ tới trạm điểm đầu tiên Xa Hạ Thế Giới, trong lòng có chút thổn thức.
Ở phía trước, Phương Tử cũng nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ của Ngũ Hạ Cửu sau khi thấy một đội viên trong đoàn đội khác bước lên tàu, vì vậy không khỏi tới gần hỏi nhỏ:
“Là có người anh quen sao, anh Cửu.”
Ngũ Hạ Cửu: “Có, là chuyến tàu luân hồi đầu tiên, cô ấy là hành khác mới giống tôi.”
“À.”
Phương Tử hiểu rõ gật đầu.
Trên hai chiếc ghế đối diện là Đường Vân Vi và Lộ Nam, còn trên hai ghế màu xanh lục bên cạnh lối đi nhỏ là Chung Nam và Tạ Bàn.
Lúc trước Phương Tử và Đường Vân Ti cùng nhau đăng ký một chuyến tàu luân hồi, ở Xa Hạ Thế Giới đó tiếp cập được một đội viên không mấy quan trọng của đoàn đội Quý Tư Nghị, người đó đã chết ở Xa Hạ Thế Giới kia, cũng không tìm hiểu được thông tin hữu dụng nào.
Và chuyến tàu luân hồi Phương Tử Và Đường Vân Ti đi đến Xa Hạ Thế Giới kia có chút mạo hiểm, nếu không phải Thời Thương Tả đưa đạo cụ cho bọn họ trước khi lên tàu, chỉ sợ Đường Vân Ti và Phương Tử suýt chút nữa đã không trở lại.
Nghe Phương Tử nói, trước khi lên tàu cậu ấy đã bị chém đứt một cánh tay.
Đường Vân Ti còn thảm hại hơn, gần chết, chỉ còn lại có một hơi, được cõng lên đoàn tàu luân hồi mới sống lại.
Trong lòng Phương Tử và Đương Vân Ti còn sợ hãi chuyến tàu luân hồi lần trước, tuy nhiên đoàn tàu luân hồi lần này rất quan trọng với Ngũ Hạ Cửu, mặc dù Ngũ Hạ Cửu cũng không có nói gì, nhưng bọn họ vẫn cố chấp cùng nhau đăng ký đi theo.
Không lâu sau, lại có thêm ba hành khách bước lên đoàn tàu luân hồi, lần lượt là Nhϊếp Túc, lão Kiêu cùng Mễ Chinh.
Nhóm người Ngũ Hạ Cửu có nhìn thấy, nhưng không nói chuyện với bọn họ.
Nhưng Nhϊếp Túc lại nhìn về phía Ngũ Hạ Cửu, cười nói:
“Lại gặp mặt.”
Ngũ Hạ Cửu cong lên khóe miệng, xem như đáp lại.
Ngải Vi ngồi ở phía sau quen biết nhà khoa học, đứng lên nói:
“Anh cũng đăng ký chuyến tàu lần này sao, nhà khoa học.”
Nhϊếp Túc quay đầu lại, đuôi lông mày nhếch lên, nói:
“Hiếm khi mới có đoàn tàu luân hồi đánh dấu đỏ, ai cũng muốn tiến vào chơi một lần lớn.”
“Tôi nhưng không là gì cả.”
Nhϊếp Túc nói không sai, không lâu sau đó, Khuông Tầm và Du Trạch cũng một trước một sau đi đến.
Một người là là hành khách xếp hạng thứ hai lão K, một người là xếp hạng thứ ba Yên Đại Tử.
Ngải Vi cau mày khi thấy hai người này, không biết hai người này là trùng hợp gặp nhau, hay vẫn là tạm thời hợp tác trong chuyến tàu luân hồi lần này.
Không bao lâu sau, năm người còn lại cũng đến đông đủ.
Đoàn tàu luân hồi bắt đầu với hai tiếng còi kéo dài.
Đã đến lúc giới thiệu bản thân của mỗi người.
Khi đến lượt Ngũ Hạ Cửu, Ngải Vi nghe cậu nói xong, nhướng mày:
“Hành khách đứng thứ năm trên bảng xếp hạng, Quan chủ?”
Sau khi Dã Mãng chết, Ngải Vi từng có một đoạn thời gian xếp hạng thứ , nhưng cách đây không lâu, Quan chủ đã vượt qua cô ta để trở thành hành khách đứng thứ trong bảng xếp hạng.
A Miêu sửng sốt sau khi nghe Ngải Vi nói, Quan chủ thế nhưng là hành khách đứng thứ trong bảng xếp hạng, cô, lúc trước cô cũng không chú ý đến màn hình trong đại sảnh……
Nếu so sánh với Quan chủ, cô cái gì cũng không phải.
“Chào cô.”
Ngũ Hạ Cửu gật đầu chào hỏi với Ngải Vi.
Ngải Vi mỉm cười đáp lại.
Năm người cuối cùng bước lên đoàn tàu luân hồi là một đoàn đội, Dương Công Hạc, Dự Ngôn Gia, Y Sinh, Dạ Lang và Tất Hữu.
Dương Công Hạc tỏ ra không quen biết Ngũ Hạ Cửu, nhưng khi không ai để ý tới, anh ta lại mơ hồ liếc nhìn sang phía Ngũ Hạ Cửu, ngay sau đó mới quay sang chỗ khác.
Đây là kế hoạch của Ngũ Hạ Cửu và Thời Thương Tả.
—— đoàn tàu luân hồi đánh dấu đỏ lần này xuất hiện kịp thời, không uổng công cậu và Thời Thương Tả đã chờ đợi thời cơ này rất lâu, vừa mới đăng ký đoàn tàu lần này, họ đã bắt đầu kế hoạch.
Đoàn tàu luân hồi tổng cộng chạy khoảng phút, chờ tới khi phút, thông tin Xa Hạ Thế Giới mới được đổi mới ——
【 các bạn là một nhóm cứu hộ đi theo đoàn khảo sát đến sông băng vạn năm, điều tra vụ việc trạm nghiên cứu đột nhiên mất liên lạc, tìm kiếm những người mất tích ở trạm nghiên cứu. 】
【 nhưng không nghĩ tới bão tuyết lại bất ngờ ập đến, làm hư hỏng dụng cụ máy móc, bắt buộc phải mắc kẹt tại trạm nghiên cứu …】
【 hành khách cần phải sinh tồn ngày ở Xa Hạ Thế Giới. 】
【 đoàn tàu luân hồi sẽ đón và trả khách vào đúng giờ tối ngày thứ , hành khách vui lòng lên tàu theo thời gian quy định bằng vé tàu riêng. 】
【 cuối cùng, chúc ngài có một chuyến đi vui vẻ. 】
Bão tuyết……
Ngũ Hạ Cửu im lặng suy nghĩ, xem ra lại là một Xa Hạ Thế Giới với hoàn cảnh ác nghiệt.