Ngay sau khi bọn họ vừa mới dọn xong máy truyền tin, sắp xếp lại ở ngoài sảnh chính trước trạm và kết nối nguồn điện. Không bao lâu sau, ngoài cửa sổ vang lên tiếng gió gào thét và trận tuyết trở nên nặng nề hơn.
Những chùm bông tuyết lớn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, liên tục bị gió lạnh thổi bay đến trên cửa sổ.
Cửa sổ này không thể nhìn thấy từ bên ngoài vào bên trong, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống bên ngoài.
Nhưng vào lúc này, cửa sổ bám đầy tuyết, rét lạnh đến nỗi không thể nhìn thấy tình huống bên ngoài trạm nghiên cứu.
Ngay cả khi ở bên trong trạm nghiên cứu, họ cũng có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài cửa sổ không ngăn được, bên tai là tiếng gió điên cuồng cuồng gào giận dữ, giống như một loạt tiếng hú quỷ quái đáng sợ, cũng giống như tiếng sói tru, giống như thứ gì ở hí vang, khiến tim người nghe không khỏi run rẩy lên.
Không cần đi ra ngoài, Ngũ Hạ Cửu có thể tưởng tượng tình huống bên ngoài là như thế nào.
Đó là một trận bão tuyết.
Bên ngoài trời tối om, hơi thở nặng nề dường như lan ra xung quanh, hơn nữa điện áp của trạm nghiên cứu cũng không ổn định, ngọn đèn trên đầu nhấp nháy vài cái, sau khi sáng lên sẽ tối hơn trước rất nhiều.
Mọi người dường như bị choáng ngợp bởi âm thanh khủng bố của gió và tuyết, giống như đè ép một quả cân vào trong lòng, áp lực tâm lý tăng lên gấp bội.
Hơn nữa, theo tiếng rít ngoài cửa càng lúc càng lớn, nhiệt độ trong trạm nghiên cứu cũng giảm xuống rất nhiều.
Không biết có phải vì nhiệt độ xuống thấp hay không, những đội viên trong đoàn bị tấn công bởi Băng Điêu Nhân đã bắt đầu rùng mình vì lạnh, cho dù trên người có đắp chăn và túi ngủ cũng không có hiệu quả.
Tiểu Hiểu và Tử Qua chỉ bị thương ở cánh tay, tình hình có khá hơn một chút, nhưng tinh thần của họ cũng tệ hơn.
Vì vậy, giáo sư Trịnh Dữu đã yêu cầu mọi người mang thiết bị sưởi đến và đặt bên cạnh thuyền viên.
Những thuyền viên này được sắp xếp ở một góc ngoài sảnh chính, xung quanh trải lên tấm thảm, túi ngủ, lại có cả đèn sưởi ấm, hẳn là bọn họ sẽ chịu đựng được.
Ngải Vi cũng gọi người đưa tiểu Hiểu và Tử Qua đi qua đó sưởi ấm.
Nhưng bọn họ cảm thấy còn có thể chịu đựng, cho nên lắc đầu tạm thời từ chối, chờ đến khi nào chịu không nổi lại qua đi sưởi ấm một chút.
Nghe vậy, Ngải Vi cũng không có nói thêm gì nữa.
Hai bên cánh cửa trái và phải của trạm nghiên cứu đều đóng chặt, ngoại trừ tiếng gió gào thét và những bông tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ, sảnh chính tạm thời yên lặng một lúc.
Ngũ Hạ Cửu nhìn thời gian, đã gần giờ chiều, trời gần tối.
Tất nhiên, ở hòn đảo băng này, hừng đông và trời tối không có gì khác nhau, một năm chỉ có một ngày đêm, bên này bất luận dù là ngày hay đêm, giờ đều chìm trong màu đen.
Ngũ Hạ Cửu ngồi ở một bên, khi định nghỉ ngơi trong một lúc, đột nhiên, cửa trạm nghiên cứu bị gõ vang.
Âm thanh này khiến những người khác giật mình, ai cũng phải ngước nhìn.
“Bang bang” hai tiếng, tiếng gõ cửa có chút mơ hồ trong tiếng gió tuyết rít gào, không rõ ràng lắm, nhưng cũng không khiến người khác xem nhẹ.
“Ai đang gõ cửa?”
Mễ Chinh nhịn không được nói một câu.
Cậu ta vẫn luôn dùng “mặt nạ hoạ bì” trước khi lên tàu, lúc này lại là một bộ dáng xa lạ.
Chẳng qua, cậu ta luôn hành động cùng Nhϊếp Túc và lão Kiêu.
Ngũ Hạ Cửu có thể đoán những người quen thuộc này.
Tiếng đập cửa bang bang vẫn còn tiếp tục.
Ngũ Hạ Cửu không khỏi đứng dậy, bên ngoài có người đi tới, còn những người như bọn họ lại không có chút nào nghe thấy, cũng chỉ vì gió lớn và tuyết rơi.
Giáo sư Trịnh Dữu quyết định mở cửa, lỡ như là Hà Bành và Tiểu Phong mất tích đã trở lại thì sao.
Cũng không thể để hai người này đông thành băng đứng ngoài cửa.
“Giáo sư, cẩn thận một chút.”
Trợ lý A Tả đứng bên cạnh giáo sư Trịnh Dữu, nhìn giáo sư Trịnh Dữu nhập mật mã mở cửa.
Tiếng gió lớn rít gào kèm theo tảng lớn tuyết bay vào trong cửa, Ngũ Hạ Cửu nhìn qua —— không phải Hà Bành và Tiểu Phong đang đứng ngoài cửa.
Đó là bảy đến tám người mặc quần áo bảo hộ kín mít.
Người đàn ông dẫn đầu rất cao lớn, có chút huyết thông với ngoại quốc, râu quai nón, đứng ở ngoài cửa, toàn thân phủ đầy bông tuyết, bao gồm cả đỉnh đầu.
Hắn rõ ràng cao hơn nhiều so với giáo sư Trịnh Dữu, cúi đầu, giọng nói phát ra từ bên trong cổ áo và khăn quàng cổ:
“Xin chào ông, chúng tôi bởi vì bão tuyết đột nhiên đập đến, bắt buộc phải dừng thuyền cập bờ ở chỗ này.”
“Sóng biển quá lớn, cho nên cũng không thể ở lâu trên thuyền, có thể cho chúng tôi đi vào trong tránh bão tuyết một lúc được không?”
Bên ngoài gió tuyết quả thực rất lớn, chỉ mở cửa trong một lúc, vẫn là khe hở nhỏ, nhiệt độ trong trạm nghiên cứu giảm xuống rất nhiều.
Ngũ Hạ Cửu vẫn ngồi tại chỗ, càng thêm nghe thấy tiếng hàm răng run lên cầm cầm của những thuyền viên đó.
Giáo sư Trịnh Dữu nhanh chóng tránh sang một bên mời bọn họ đi vào trong.
Vì vậy, một đám người ngoài cửa cứ như vậy mang theo bông tuyết đi vào sảnh chính.
Ngũ Hạ Cửu lạnh lùng nhìn chằm bọn họ, thân hình những người này đều rất cao, hơn nữa, tuy rằng họ mặc quần rất dày nhưng vẫn có thể nhìn ra cơ thể cường tráng.
Tổng cộng có tám người đi vào.
Chờ sau khi toàn bộ bọn họ đi vào bên trong trạm nghiên cứu, trợ lý A Tả mới đóng cửa lại một lần nữa.
Sau đó, giáo sư Trịnh Dữu dò hỏi bọn họ là ai, Ngũ Hạ Cửu và những người khác mới biết hoá ra những người này là người trên thuyền lúc trước bọn họ nhìn thấy ở bến phà.
Do có bão tuyết bất ngờ ập đến, đường đi bị chệch hướng, nên phải bất đắc dĩ dừng lại trên bờ.
Người dẫn đầu con tàu săn cá voi là thuyền trưởng Vi Quán.
Trợ thủ của gã là Khâu Triết.
Sau khi vào trạm nghiên cứu, đám người Vi Quán quét sạch hạt tuyết trên quần áo, một bên rửa sạch một bên ngẩng đầu đánh giá những người trong trạm nghiên cứu.
Khi nhìn thấy các thuyền viên đang túm tụm nhau để giữ ấm, có chăn, có túi ngủ, bọn họ không khỏi thắc mắc chuyện gì đã xảy ra.
Giáo sư Trịnh Dữu cũng nói ra.
Vi Quán thoạt nhìn rất khϊếp sợ, râu quai nón đều run rẩy, nói:
“Nơi này cũng có loại đồ vật đó sao, chúng ta ở trong trạm nghiên cứu này có an toàn không.”
Nghe vậy, Tất Hữu nhịn không được nói:
“Không đợi ở trong trạm nghiên cứu, chẳng lẽ ông muốn qua đêm bên ngoài bão tuyết sao?”
Chỉ sợ buổi sáng ngày mai sẽ đông cứng thành que kem.
Đúng vậy, trước mắt bọn họ chỉ có một lựa chọn vào lúc này.
Vi Quán gật đầu.