Sau khi Vi Quán vừa nói xong, những người khác nhìn mắt.
Bỏ phiếu, nếu làm không đúng chính là việc đắc tội với người khác.
Rốt cuộc suy xét đến vấn đề an toàn, có một số người có khuynh hướng đuổi những người bị Băng Điêu Nhân làm bị thương ra khỏi trạm nghiên cứu.
Bởi vì bọn họ không nhận nổi kết quả có khả năng những người này sẽ gây nguy hiểm.
Nhưng, lúc này những người đó cũng chưa biến thành Băng Điêu Nhân, không phải sao.
Nếu việc bọn họ bỏ phiếu thể hiện ra mục đích thật sự, thì có vẻ như bọn họ không có đạo đức, vô tình vô nghĩa.
Có một số người không muốn đắc tội với Ngải Vi bọn họ.
Nhưng Khuông Tầm, Du Trạch đám người không có kiêng kị điều gì.
Khuông Tầm nói: “Việc này không có ảnh hưởng gì đến tôi, không tham dự, bỏ quyền.”
Du Trạch cười liếc mắt nhìn qua Khuông Tầm, cũng nói bỏ quyền.
Ngũ Hạ Cửu liếc nhìn A Miêu, mang theo Phương Tử, Tạ Bàn bọn họ cùng nhau bỏ quyền.
Dư lại Nhϊếp Túc, lão Kiêu và Mễ Chinh là ba người cùng nhau.
Lão Kiêu và Mễ Chinh nhìn về phía Nhϊếp Túc, rõ ràng lúc này người cầm đầu là nhà khoa học.
Nhϊếp Túc cười nói: “Tôi không đồng ý cho bọn họ lưu lại, nếu không, sau khi họ biến thành Băng Điêu Nhân, nếu sơ suất một chút, người trúng chiêu chính là chúng ta”.
Anh ta đương nhiên không đồng ý, tiểu Hiểu Và Tử Qua không có quan hệ gì với anh ta, cho dù chết cũng không đáng tiếc.
Mỗi hành khách bước vào đoàn tàu luân hồi đều trân trọng cuộc sống của mình.
Anh ta không muốn chỉ vì một chút ngụy trang thể diện liền đồng ý bọn bọ ở lại trạm nghiên cứu, điều đó cũng sẽ để lại nguy hiểm phía sau.
Bởi vậy, sau khi Nhϊếp Túc nói xong, đám người Ngải Vi hơi trầm mặt.
Bọn họ một đoàn đội, tất nhiên là đồng ý tiểu Hiểu và Tử Qua ở lại.
Còn nhóm người Vi Quán lại bỏ phiếu chống đối.
Mặc dù cùng một đội săn cá voi, nhưng cũng không thấy Vi Quán bọn bọ mềm lòng với những đội viên bị Băng Điêu Nhân tấn công.
Chờ sau khi Nhϊếp Túc nói xong, Vi Quán nhìn về phía đám người Dương Công Hạc.
Dương Công Hạc, Dự Ngôn Gia, Y Sinh, Dạ Lang và Tất Hữu là một đội, bọn họ cũng không đồng ý người bị Băng Điêu Nhân tấn công ở lại trạm nghiên cứu.
Ngay khi những lời này vừa ra, khóe miệng râu quai nón của Vi Quán giật giật, rõ ràng đang cười.
Ngải Vi lạnh mặt nói:
“Làm người tốt nhất lưu lại cho mình một đường.”
Tình hình hiện tại rất bất lợi cho bọn họ, người trong trạm nghiên cứu không phải bỏ quyền thì chính là muốn đuổi tiểu Hiểu bọn họ đi ra ngoài.
Nếu đến cuối cùng không có tình huống ngoài ý muốn, kết quả của việc bỏ phiếu không cần nói cũng biết.
Tất Hữu không hề tỏ ra yếu thế, nói:
“Không sai, làm người là nên tốt nhất lưu lại một đường cho chính mình cũng như cho người khác, cũng không thể để đồng đội của cô gây nguy hiểm đến sự an toàn của chúng tôi.”
Lời này khiến Ngải Vi và những người trong đội cô ta tức giận trừng mắt.
Khố Tạp nói:
“Tôi sẽ luôn chú ý đến đội viên của mình, anh có thể yên tâm %.”
Tất Hữu ha hả cười lạnh một tiếng, không trả lời.
Không cần dò hỏi ý kiến
của giáo sư Trịnh Dữu và thuyền trưởng Mã Khắc, biểu hiện của họ cũng đã nói rõ họ hướng về Vi Quán.
Huống chi đến bây giờ, phần lớn đều đồng ý tiểu Hiểu, Tử Qua và những người khác rời khỏi trạm nghiên cứu.
Ngải Vi và Khố Tạp bước lên chặn trước mặt các đội viên của họ, có vẻ như hai người bọn họ không muốn đội viên của mình bị đuổi ra ngoài.
Nhìn thấy sắp xảy ra xung đột, tiểu Hiểu và Tử Qua cùng mở miệng.
“Chúng ta sẽ đi ra ngoài, chị Ngải Vi.”
Tiểu Hiểu nói.
Cô ấy và Tử Qua đã sớm trao đổi bằng ánh mắt, quyết tâm không muốn để chị Ngải Vi và đồng đội đội khó xử, huống chi……
Khi Ngải Vi đột nhiên quay đầu như muốn nói điều gì đó, tiểu Hiểu lắc đầu với cô ta, duỗi tay kéo lên tay áo —— toàn bộ cánh tay đều biến thành băng và ngả sang màu xanh.
Tiểu Hiểu cười khổ một tiếng, trong mắt hiện lên tuyệt vọng, nói:
“Em hiện tại đã không cảm nhận được sức nóng nữa, hơi lạnh đang dần toả ra từ người em.”
“Chị Ngải Vi, việc em và Tử Qua biến thành Băng Điêu Nhân là không thể tránh khỏi, chúng em không nghĩ hại chị, anh Khố Tạp và mọi người ……”
Không ngờ vừa tới Xa Hạ Thế Giới đêm đầu tiên đã……
Xui xẻo và cái chết ập đến quá bất ngờ.
Tiểu Hiểu cũng không nghĩ oán trời trách đất.
Chỉ là trong lòng cô ấy vẫn là có chút hối hận, vì sao lúc đó không nhanh chóng tránh né sự tấn công của Băng Điêu Nhân, bằng không hiện tại cũng sẽ không……
Nhưng lúc đó bọn họ nào biết mình bị đụng phải sẽ trở thành Băng Điêu Nhân.
Đến lúc này, không thể làm chị Ngải Vi vì bọn họ mà nổi lên xung đột với những người trong trạm nghiên cứu.
Tiểu Hiểu và Tử Qua quyết định đi ra ngoài.
Mặc kệ Ngải Vi và đám người Khố Tạp khuyên ngăn như thế nào, hai người họ vẫn không thay đổi quyết định.
Cuối cùng, Vi Quán làm giáo sư Trịnh Dữu mở cánh cửa trạm nghiên cứu.
Gió lạnh buốt thấu xương lập tức cuốn theo vô số bông tuyết vào tới, phát ra âm thanh vù vù, khiến cho lòng người cũng trầm xuống theo.
Khi tiểu Hiểu bước đến bên cạnh cửa, A Miêu đột nhiên túm chặt cánh tay cô ấy, đáy mắt mơ hồ có thể nhìn thấy một chút nước đọng lại, môi run rẩy, chỉ biết gọi nhỏ tên tiểu Hiểu, cô ta không thể nói thêm câu gì khác.
Tiểu Hiểu nắm tay A Miêu, nhỏ giọng nói:
“Tôi không ngờ rằng chúng ta sẽ nói lời chia tay ngay khi chúng ta vừa trở thành đồng đội.”
“A Miêu, sau này nhớ chú ý an toàn nhé.”
Nói xong, tiểu Hiểu bẻ tay A Miêu ra, đi theo Tử Qua vẫn luôn im lặng rời khỏi trạm nghiên cứu, cộng thêm cả hai đội viên săn cá voi, chỉ một lúc sau bóng dáng bốn người bọn họ đã biến mất trong đêm bão tuyết.
Chờ khi cánh cửa trạm nghiên cứu được đóng lại, bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng
Ngải Vi lạnh lùng ngồi ở trong góc, Khố Tạp đi đến an ủi cô ta, sắc mặt của các đội viên khác cũng lạnh lùng khó coi.
“Fuck.”
Mãn Văn nhịn không được nhỏ giọng mắng một câu, ánh mắt oán hận nhìn về phía Vi Quán.
A Yến thở dài một tiếng, vỗ vai Mãn Văn.
Mãn Văn và Tử Qua có quan hệ tốt nhất, vừa rồi đã nói rất nhiều nhưng chẳng ích gì.
Lăn lộn đến bây giờ còn chưa tới ngày hôm sau.
Có một số người không có tâm trí nghỉ ngơi, nhưng một số người lại trở lại nơi trước đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trước khi nghỉ ngơi, Ngũ Hạ Cửu đã đưa cho đám người Phương Tử, Đường Vân Ti mỗi người một lá bùa.
Vốn tưởng rằng bóng đen quỷ quái mà họ gặp trước đây có thể sẽ xuất hiện vào đêm nay, nhưng cho đến giờ sáng ngày hôm sau, bóng đen đó vẫn chưa xuất hiện.
Ngoại trừ nửa đêm đầu, nửa sau đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm, giáo sư Trịnh Dữu bắt đầu sửa chữa thiết bị máy móc của trạm nghiên cứu.
Trạm nghiên cứu có máy theo dõi, nhưng lúc trước khi máy theo dõi được bật lên, trời đổ cả mảnh tuyết trắng xóa, không thể nhìn thấy bất kỳ hình ảnh hay nghe rõ âm thanh nào ở bên ngoài.
Cũng may, giáo sư Trịnh Dữu nói rằng ông ta có thể sẽ phục hồi sau khi sửa chữa.
Tuy rằng đã là sáng sớm ngày hôm sau, nhưng bão tuyết bên ngoài vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, thời tiết tối đen như mực, không giống như là hừng đông.
Ngải Vi đứng bên cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài tối đen.
Mặc dù cửa sổ vướng đầy tuyết, ngoài trời vô cùng tối tăm, rõ ràng là không nhìn thấy bất cứ thứ gì ở bên ngoài, nhưng Ngải Vi vẫn đứng đó rất lâu
Cho đến khi giáo sư Trịnh Dữu vui mừng hét lên:
“Sửa được rồi, sửa được máy theo dõi rồi.”
Âm thanh này đánh thức những người vẫn đang nghỉ ngơi.
Mọi người lấy lại tinh thần, phấn chấn một chút, chạy đến tụ tập xung quanh giáo sư Trịnh Dữu.
“Mau nhìn xem, mau nhìn xem.”
Thuyền trưởng Mã Khắc vội vàng nói, phải biết rõ ràng ngọn nguồn, tìm được giáo sư Smith và giáo sư Chương sớm một chút, là họ có thể rời khỏi nơi kỳ quái này càng sớm càng tốt.
Giáo sư Trịnh Dữu nói:
“Chỉ khôi phục được một bộ phận video giám sát, không phải hoàn toàn.”
“Các ngươi xem ngày này, là ngày giáo sư Smith và giáo sư Chương rời đi.”
Giáo sư Trịnh Dữu ở bên này nói, bên kia trợ lý A Tả bấm mở video giám sát.
Những người đứng ngoài cùng là Vi Quán và đội viên con thuyền săn bắt cá voi, dù sao có thể nói là họ không liên quan gì đến trạm nghiên cứu, cho nên bọn họ cũng không cần đứng ở phía trước.
Nhưng đứng ở đây cũng có thể nhìn thấy.
—— nhìn thấy trước video theo dõi xuất hiện một chuỗi âm thanh hỗn độn và bông tuyết, ngay sau đó mới có hình ảnh.
Video được chia làm bốn ô vuông theo dõi.
Có thể thấy lúc này trạm nghiên cứu vẫn ngăn nắp, nhân viên trong trạm nghiên cứu mỗi người đều bận rộn, đi qua đi lại, mỗi người làm mỗi việc riêng.
Giáo sư Trịnh Dữu chỉ cho bọn thấy ai là giáo sư Smith, ai là giáo sư Chương, điều này rất dễ nhận ra vì họ mặc quần áo làm việc khác nhau.
Đến nỗi Hà Bành và Tiểu Phong hiện tại đang mất tích cũng chỉ một chút.
Đoạn video giám sát trước đó không có gì lạ, một lúc sau mới đến đoạn giáo sư Smith và giáo sư Chương quyết định rời đi trạm nghiên cứu, đi theo hướng khối băng trôi dạt tới để đi tìm di tích của người tộc Nỉ.
Hai vị giáo sư mang theo người rời đi, trợ lý Hà Bành của giáo sư Chương ở lại, bắt đầu nghiên cứu di thể của những người tộc Nỉ bị đóng lại trong băng.
Trong đoạn video có xuất hiện bao nhiêu người tộc Nỉ bị đóng lại trong khối băng, đối lập với những người họ gặp được, còn có ba cái người tộc Nỉ chưa xuất hiện ở trạm nghiên cứu.
Ngũ Hạ Cửu không khỏi nhíu mày, đoán chừng là bị nhốt ở mấy căn phòng nghiên cứu bên trái.
Những người tộc Nỉ trong khối băng đều bị tách ra, rốt cuộc phải dùng đến thiết bị máy móc mới làm tan chảy được lớp băng.
Và các thiết bị trong một căn phòng chỉ có thể làm tan chảy một hoặc hai.
Ban đầu không có vấn đề gì, sau khi khối băng tan ra, di thể của người tộc Nỉ cuối cùng cũng lộ ra, màu da vẫn bình thường.
Đến thời điểm này, các nhân viên trong trạm kiểm tra vẫn chưa nhận thấy có gì không đúng.
Bọn họ kết nối các đường ống với di thể của ngươi tộc Nỉ,… sau đó đi ra khỏi phòng nghiên cứu.
Máy theo dõi vẫn đang tiếp tục
Ngũ Hạ Cửu và những người khác nhìn thấy trên video theo dõi —— thân thể của người tộc Nỉ nằm trên giường sắt bắt đầu biến hóa, biến thành màu lam và cứng, giống như kết cấu của Băng Điêu Nhân.
Chỉ một lúc sau, người tộc Nỉ trong phòng mở mắt.