Đội phó Thời cầm lấy cây châm lửa trong tay Jack, ném lại nó vào giỏ tre rồi đạp đổ đống củi rơm chất đống bên cạnh tường.
Tiếp theo, anh lại đóng cánh cửa trước mặt vào, như để che đi sự xao động của lũ côn trùng với bọn họ.
Ngay lập tức, đội phó Thời dùng một tay túm lấy cổ áo Jack lôi cậu ta ra khỏi sân.
Vừa ra khỏi cửa, anh buông lỏng tay ra, như thể chán ghét, còn vỗ vỗ đôi găng tay màu trắng, lạnh lùng liếc Jack một cái.
Mà Jack cuối cùng cũng thoát được ra, cậu ta lập tức thẹn quá hoá giận, mặt đỏ phừng phừng.
Không biết là do cậu ta tức giận vì bị kéo cổ áo đến nỗi khí huyết không thông, hay là do không có năng lực đối phó với đội phó Thời.
Tóm lại, thời điểm Jack được thả ra, cậu ta lập tức giơ nắm đấm đánh về phía đội phó Thời, nhưng lại bị đội phó Thời dễ dàng né được.
Jack còn muốn đánh thêm một lần nữa, nhưng đã bị giáo sư Đường đè vai lại ngăn cản.
Giáo sư Đường lạnh lùng nói: "Đừng làm loạn nữa, bây giờ không phải là lúc đấu đá nội bộ."
Jack đã bị đè lại nên không thể động đậy.
Ngũ Hạ Cửu cau mày nhìn cậu ta: "Những con bọ đó có gì đó rất kỳ quái, hành vi châm ngòi của cậu chắc chắn đã quấy rầy bọn chúng."
"Mà tôi nghĩ rằng, có thể có một mối liên hệ hoặc phương thức truyền đạy đặc biệt nào đó giữa những con cổ trùng này. Những con côn trùng trong ngôi nhà này đã bị quấy rầy, và ngay cả những cổ trùng ở những ngôi nhà khác cũng bị xao động theo."
"Ngộ nhỡ cậu phóng hoả, tất cả cổ trùng ở những ngôi nhà khác bị quấy nhiễu sẽ chạy ra ngay lập tức."
"Cậu cảm thấy rằng tốc độ cậu châm lửa nhanh, hay là tốc độ những cổ trùng kia ăn thịt cậu nhanh hơn?"
Nói xong, cậu móc chiếc la bàn từ trong ngực ra, đặt ở trong tay, cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy kim trên la bàn đang điên cuồng xoay tròn, không ngừng quay tới quay lui. Hồi lâu sau mới từ từ chậm rãi trở lại, nhưng vẫn không thể dừng lại ở phương hướng chính xác.
“Chuyện gì vậy?” Vương Tiểu Minh không thể không hỏi, anh ta vẫn đang xách giỏ tre mà Jack vứt xuống.
Ngũ Hạ Cửu nói: "Từ trường bị rối loạn, tức là nơi này vừa mới bị rối loạn nghiêm trọng. Xem ra là do mấy con cổ trùng đó."
Jack cảm thấy mất mặt, còn không khỏi mạnh miệng nói: "Đã quấy nhiễu chúng đủ rồi, chứng tỏ những con côn trùng đó rất sợ lửa. Vậy nên dùng lửa thiêu chết chúng nó không được sao."
"Chỉ là còn phụ thuộc vào tốc độ phóng hoả nữa. Chúng ta có thể nghĩ ra những cách khác."
Tuy nhiên, Ngũ Hạ Cửu lắc đầu, nghiêm nghị nói: "Không được, có lẽ không thể dùng lửa thiêu sạch đám côn trùng này được. Âm khí ở thôn Trang Phủ rất nặng, không khí tương đối ít. Hôm nay trời còn nhiều mây nữa."
"Dương suy âm thắng, cộng với có những địa hình đặc biệt trợ giúp."
"Tôi đoán rằng, cho dù có phóng hoả, ngọn lửa cũng không thể bùng cháy dữ dội, huống chi là cháy to hơn."
"E rằng là có thể đốt được nửa gian phòng, sau đó sẽ dần dần dập tắt."
"Còn nữa, phong thủy kham dư, ngẩng lên xem xét các hình tượng trên trời, cúi xuóng xem xét các phép tắc dưới đất. Trong phong thủy thì âm trạch hay dương trạch thì đều phải chú ý thừa sinh khí, tránh tử khí.”
"Nhưng rõ ràng là, thôn Trang Phủ dày đặc tử khí. Nếu chúng ta ở đây khiến dương khí chuyển động, thì chính là tương xung tương khắc."
"Nếu cậu không có năng lực gϊếŧ người chỉ bằng một cú đánh,"dương" đủ lớn để hoàn toàn nghiền nát âm, khiến "âm" không có sức để chống lại, tuỳ ý bị nghiền nát tiêu diệt."
“Vậy thì, bây giờ tốt nhất là đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không là âm dương va chạm, chúng ta đứng mũi chịu sào, đại hung.” Cuối cùng Ngũ Hạ Cửu gảy kim la bàn rồi nói.
Ánh mắt Vương Tiểu Minh khó hiểu, có chút mơ hồ.
Anh ta không thể không hỏi, "Quan chủ, ý của cậu là, thôn Trang Phủ là "âm" và phóng hoả là ‘dương’?"
"Ở đây, âm lấn át dương, nên dù chúng ta có tìm ra cách đốt lửa chắc chắn cũng không thể đốt cháy hoàn toàn lũ côn trùng đó, thậm chí còn nguy hiểm hơn?"
Ngũ Hạ Cửu: "Ý tôi là, nơi này âm khí lộng hành, những con cổ trùng kia rất có thể sẽ không sợ lửa."
"Ngay cả hành động phóng hỏa của chúng ta cũng sẽ quấy rầy đến những cổ nhân trong "kén". Khi những cổ nhân ra ngoài, việc xử lý sẽ càng khó khăn hơn".
Ngài V nghe vậy thì cau mày nói: "Vậy cũng chỉ có thể đứng nhìn thôi sao?"
"Mặc dù chúng ta ở đây để điều tra tình hình ở thôn Trang Phủ, nhưng chúng ta cũng không thể rời đi mà không làm bất cứ điều gì khi biết rõ rằng tình hình ở đây vô cùng tồi tệ."
"Nếu không, tương lai sẽ càng nguy hiểm hơn."
Đặc biệt là vì họ vẫn còn hơn một nửa thời gian để ở lại cho đến ngày cuối cùng của Xa Hạ Thế Giới.
Cổ nhân và lũ côn trùng ở thôn Trang Phủ rõ ràng là một mối nguy hiểm được đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ - người đứng sau chắc chắn sẽ tấn công nhà họ Trình, sở trưởng Lý và những người khác một lần nữa.
Bọn họ bảo vệ sở trưởng Lý, đồng nghĩa với việc bọn họ cũng sẽ bị tấn công, và càng phải lao vào trận chiến.
Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Lúc này mây đen bao phủ cả bầu trời, có vẻ như sắp mưa, nhưng dường như vẫn chậm chạp ấp ủ thứ gì đó.
Cậu nói: "Luôn có cách để giải quyết. Nếu cậu nghĩ điều tôi vừa nói là sai, cậu có thể thử lại."
Còn thử gì nữa?
Phóng hoả sao?
Vừa rồi, Jack chưa châm lửa, đám sâu bọ kia bỗng dưng kích động. Mặc dù ngoài miệng Jack không phục nhưng cũng không dám hành động bừa bãi.
Hơn nữa, họ vẫn chưa kết thúc cuộc điều tra ở thôn Trang Phủ.
Cương thi, ở đâu?
Đội phó Thời nói: "Trên đường, hai người làm của nhà họ Trình từng nói trên rằng có một nghĩa trang cũ nát ở trong thôn Trang Phủ."
"Ngoài thứ đó ra, không có tòa nhà nào khác ở thôn Trang Phủ. Chúng ta qua đó xem sao."
Đám người Ngũ Hạ Cửu gật đầu, không có ý kiến gì.
Trên đường, Ngũ Hạ Cửu đột nhiên hỏi: "Đội phó, sở trưởng Lý có đủ thuốc nổ không?"
“Đúng rồi, chúng ta có thể cho nổ tung nơi này không?” Mắt Jack sáng lên sau khi nghe điều này.
Đội phó Thời nói: "Có, và không chỉ sở trưởng Lý có, mà Cảnh sát trưởng Trình cũng không thiếu."
"Nếu biết tình hình của thôn Trang Phủ, chắc chắn họ sẽ sẵn sàng hợp tác với hành động của chúng ta. Vì vậy, cậu có muốn cho nổ tung thôn Trang Phủ không?"
Ngũ Hạ Cửu nói: "Tôi chỉ tạm thời nghĩ ra một giải pháp mà thôi, muốn giải quyết những cổ trùng ở thôn Trang Phủ thì trước tiên phải phá hủy phong thủy cực âm ở đây."
"Sau đó, có lẽ mọi thứ dễ dàng hơn rất nhiều."
“Ý cậu là, phải tìm cách giảm bớt âm khí ở đây, phải không?” Giáo sư Đường hỏi.
“Đúng.” Ngũ Hạ Cửu đáp.
Không cần nói nhiều nữa, không bao lâu sau, họ nhìn thấy một toà nhà đổ nát trước mặt - nghĩ trang.
Cổng nghĩa trang đóng chặt, cửa sổ thì đều dột nát, phòng ốc vuông vức..
Vì vậy, họ chỉ cần đứng tại chỗ ngoài cửa sổ là có thể nhìn thấy bên trong.
Nghĩa trang này thực sự đổ nát, còn khó coi hơn ngôi nhà đổ nát nhất ở thôn Trang Phủ. Nó tàn tạ đến mức dường như chỉ cần đưa tay ra đẩy là có thể đổ sập xuống.
Ngũ Hạ Cửu đến gần cửa sổ, nương theo chút ánh nắng ít ỏi nhìn vào bên trong.
Tình cờ có gió thổi qua, mạng nhện treo bên cửa sổ khẽ lắc lư, một con nhện nhanh chóng bò từ phía trên qua, trong nháy mắt biến mất trong khe nứt của bức tường, không thấy gì nữa.
Tuy nhiên, đây chỉ là một con nhện bình thường, trong nghĩa trang cũng không phủ kín mạng nhện.
Tuy nhiên, không có mạng nhện, lại có một thứ khác còn kinh hoàng và đáng sợ hơn.
Ngũ Hạ Cửu không khỏi lặng lẽ mở mắt ra.
Sau lưng cậu, Jack thầm chửi thề: "Đệt, cái khỉ gì vậy."
Chỉ thấy có một số xác chết treo trên xà ngang của nghĩ trang, và mỗi xác chết đều có đầy rết và bọ cạp bò lổm ngổm.
Vì số lượng quá nhiều nên chúng tập trung dày đặc, những con rết và bọ cạp đó đôi khi rơi ra khỏi xác chết.
Mà bên dưới mấy cái xác treo đó là một chiếc quan tài trưng bày lộn xộn, số lượng cũng khá nhiều.
Nhưng điều kỳ lạ là nắp của những chiếc quan tài này đều được mở ra và rơi xuống đất. Trong những chiếc quan tài này trống không, không có gì cả.
Đã có thứ gì trong quan tài?
Tại sao bây giờ nó lại biến mất?
Trong tiếng bò của rết và bọ cạp, xác chết cũng theo cử động của bọn chúng mà xoay nhẹ theo sợi dây.
Hai chân của tử thi đều bị uốn cong ra sau, cánh tay cũng vậy, và sợi dây treo trên xà cũng quấn quanh xác chết.
Quấn cổ, rồi quấn quanh hai tay hai chân, tay chân bị trói lại cùng một chỗ sau lưng, khiến thân thể bị buộc phải cong lên, giống như cừu non đợi làm thịt.
Nhưng những người này, bọn họ đã chết rồi, giống như gϊếŧ mổ xong, nhưng thi thể vẫn đang bị lợi dụng để làm gì đó.
Khi thi thể từ từ quay lại, Ngũ Hạ Cửu nhìn thấy miệng của nó đã mở ra, mắt và mũi bị thiếu, trong những kẽ hở nơi đó có rết và bọ cạp đang bò ra bò vào.
Và phần bụng của từng thi thể cũng hơi phình ra...
Không khó để tưởng tượng có gì trong đó.
Vương Tiểu Minh nhìn cũng không khỏi buồn nôn, anh ta lùi lại mấy bước, nôn khan hai tiếng rồi nói: "Cái, cái nghĩa trang này cũng đầu cổ trùng. Xem ra thôn Trang Phủ đã chọc phải ổ trùng rồi.”
"Không chỉ có cổ trùng mới đúng..." Ngũ Hạ Cửu nhìn quan tài trống rỗng trong nghĩa trang, cau mày, trầm giọng nói.
“Cái gì?” Vương Tiểu Minh nghe không rõ.
Ngũ Hạ Cửu lắc đầu nói: "Không, không có chuyện gì, có lẽ là tôi nghĩ sai, đi thôi."
Sau khi rời khỏi khu vực nghĩa trang, họ nhìn quanh thôn Trang Phủ, nhưng không tìm thấy dấu vết của cương thi nào cả.
Thấy trời đã khuya, xung quanh bắt đầu trở nên âm u, gió thổi tới. Khi không thể ở lại thôn Trang Phủ thêm nữa, bọn họ quyết định rời đi.
Nhưng sau khi rời khỏi thôn Trang Phủ, đám người Ngũ Hạ Cửu không thấy bóng dáng của hai người làm nhà họ Trình ở bên ngoài.
Không thấy họ đâu nữa.
Giáo sư Đường không khỏi nhíu mày.
Jack không nhịn được nên mắng: "Chẳng lẽ hai người này đã chuồn đi từ lâu rồi? Mẹ, hai thằng hèn, chẳng phải đã bảo bọn họ chờ sao, chúng ta cũng không ra muộn mà."
"Bỏ đi, dù sao họ cũng chỉ là người dẫn đường. Chúng ta cứ thuận theo đường cũ về là được." Ngài V nói.
Họ vẫn nhớ đường đi, cứ coi như hai người làm nhà họ Trình đi rồi, bọn họ cũng không thể quay lại thôn Trang Phủ được.
Tuy nhiên, có vẻ như họ thực sự không thể quay trở về nữa rồi...