Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]

chương 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngay lúc nhà họ Trình đang rối loạn, thì ở thôn Trang Phủ cũng xảy ra vấn đề.

Ngũ Hạ Cửu và những người khác sau khi bị đàn quạ đen dồn ép quay trở lại thôn Trang Phủ.

Thời gian dần trôi qua, hiện tại đã là nửa đêm, bởi vì trước đó bọn họ đã phải chống trả lại bọn quạ đen mà tiêu hao không ít sức lực, nên giờ phúc này phải nghỉ ngơi để lấy lại sức.

Vương Tiểu Minh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nơi sâu thẳm của thôn Trang Phủ, dần dần cũng không kiên trì nổi nữa, hai tay nắm lấy cái giỏ tre của ngài V để ở một bên, gối đầu lên ngủ.

Trong màn đêm dài tĩnh lặng, mọi người đều im lặng nghỉ ngơi, la bàn đặt ở trên mặt đất của Ngũ Hạ Cửu đột nhiên chuyển động kim xoay, nó điên cuồng xoay vòng tròn.

Không phải theo một hướng mà chuyển động qua lại.

Chuyện động của cây kim quá mạnh, khến cho la bàn cũng rung lên va chạm ở trên mặt đất phát ra tiếng vang.

Ngũ Hạ Cửu là người nhận ra đầu tiên khi kim la bàn chuyển động.

Cậu đi qua, vội cầm lấy la bàn xem cũng nhanh chóng đánh thức người khác: "Mau dậy đi, có chuyện rồi."

Ngũ Hạ Cửu nói xong buộc con dao đã mua trước đó vào sau lưng, mặt khác những chuyện còn lại đành tạm gác qua.

Vương Tiểu Minh thoáng chốc bừng tỉnh, hai tay trượt một cái, cả người ở bên mép giỏ trúc đều ngã xuống, đầu đập trúng một cái, thần trí lập tức tỉnh táo.

Anh ta che cái trán đang đau của mình, mở mắt nhìn xung quanh, miệng lúng túng nói: "Sao vậy, có chuyện gì vậy?"

"Suỵt, lắng nghe." Đúng lúc này, vẻ mặt của giáo sư Đường vô cùng nghiêm túc, nhìn Vương Tiểu Minh rồi giơ một ngón tay đặt lên môi.

Ngay lập tức, anh ấy đưa tay chỉ vào ở nơi sâu hút của thôn Trang Phủ.

Nơi đó, dường như đang truyền đến một tiếng động kỳ lạ.

Trong nháy mắt Vương Tiểu Minh bình tĩnh lại, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào nơi tối đen ở nơi sâu nhất của thôn Trang Phủ, đồng thời một tay lấy từ trong giỏ trúc ra một con dao được Ngũ Hạ Cửu và đội phó Thời mua.

Cuối cùng, anh ta cũng đã nghe được một ít âm thanh từ bên trong truyền đến, sột soạt, sột soạt, giống như cả một đàn.

Đó là cái gì thì không cần nói cũng biết, Vương Tiểu Minh cũng không ngốc đến mức sẽ lãng phí thời gian để đặt câu hỏi nữa.

Dù sao ban ngày bọn họ cũng đã dò xét qua thôn Trang Phủ, bên trong đầy cổ nhân và cổ trùng.

Mà hiện tại, không biết vì sao, những con cổ trùng này lại ra khỏi phòng, đang bò về hướng của bọn họ nơi này.

"Tụi nó....Có phải tụi nó cũng sẽ từng bước khiến chúng ta thành cái "kén" của tụi nó không?" Môi Jack run rẩy nói.

Cậu ta biết không nên khinh địch như vậy, chúng sẽ không để cho bọn họ chờ đến sáng, "Nguy hiểm" thật sự vẫn còn đang đến đây.

Bọn họ lúc trước không dám tùy ý đi vào nơi sâu nhất của thôn Trang Phủ để tìm hiểu đến cùng, chính là không muốn làm kinh động đến bọn cổ trùng này.

Ai ngờ ban đêm sẽ xảy ra chuyện gì.

Dù sao ban ngày và ban đêm cũng không giống nhau, ban ngày vốn là để cho hành khách có thời gian an toàn để nghỉ ngơi, còn ban đêm chính là thời khắc để gặp ma.

Mà cổ trùng này hoặc cái gì đó bên trong "kén" vào buổi tối có thể ngửi thấy được mùi của người sống, mà không ra kiếm ăn sao?

Ai cũng không thể xác định được sẽ xảy ra những chuyện gì nằm ngoài ý muốn.

Bọn họ lựa chọn vị trí ở trước cổng thôn Trang Phủ, tạm thời đem nơi này sử dụng, xem nó như một khu vực an toàn, nếu như xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không đến mức bị bao vây ở bên trong thôn Trang Phủ.

Nhưng mà hiện tại, chuyện không hay vẫn ập đến.

Tâm lý Jack vốn dĩ vẫn luôn căng thẳng, nhưng vào giờ lúc này lại có chút thả lỏng

Nhưng loại tâm tình này rất nhanh đã biến mất không để lại dấu vết, bởi vì, cậu ta đã rõ ràng nhìn thấy từ ở trong nơi sâu tối đen của thôn Trang Phủ hiện ra những "thứ này nọ".

Sâu, đang kéo thành một bầy, giống như một làn sóng mênh mông sâu bọ.

Hết con này lại đến con khác, như sóng biển trôi đến, độ cao gần như dâng đến tới đầu gối người, có thể thấy được số lượng cổ trùng nhiều đến mức nào.

E rằng vào buổi tối chúng từ trong phòng ra ngoài để "tản bộ" nhân tiện cũng tìm thức ăn, mà thức ăn của bọn chúng chính là bọn họ.

Mặc dù trước khi bọn họ đến đây đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vào khoảnh khắc tận mắt chứng kiến, họ vẫn không kiềm chế được mà tái xanh cả mặt, vẻ mặt ngưng trọng, trái tim thì đập "thình thịch."

Nhưng mà đây cũng chỉ là phản ứng tự nhiên của người bình thường khi phải đối mặt với những cảnh tượng kinh ngạc.

Nhiều cổ trùng như vậy, bọn họ làm sao để chống lại đây?

Thậm chí còn khó hơn so với việc, đối mặt với sự tấn công của đàn quạ đen cả ngàn lần.

Tại sao khi những con cổ trùng này xuất hiện, lại không có chút dấu hiệu nào?

Lúc trước, khi bọn họ đi vào thôn Trang Phủ này, hoàn toàn không ngờ sẽ gặp phải loại chuyện như thế này, chưa gặp cương thi đã phải gặp một thôn đầy cổ trùng, có thể ngay cả chuyện nơi này phát sinh ra dịch bệnh có lẽ là do người làm ra.

Nhưng bọn họ làm gì có thể nghĩ đến chuyện này, mặc dù bọn họ có thể rời khỏi thôn Trang Phủ khi trời sập tối, nhưng lại gặp phải mê trận và sự tấn công của đàn quạ đen.

Đi dạo một vòng, thế nhưng lại bị ép quay trở về, lâm vào nguy hiểm.

Nên làm gì bây giờ?

Hiện tại bọn họ phải làm gì để đối phó với bọn cổ trùng này đây?

Đúng lúc này, đội phó Thời vội nói: "Mau tìm chỗ cao, leo lên mái nhà."

Mọi người trong thoáng chốc phản ứng ngay lập tức, vội vàng tìm một nơi để leo lên mái nhà.

May mắn, nhà ở trong thôn Trang Phủ đều là dạng thấp bé, mà phía dưới chân tường có không ít cuộn rơm để lót chuồng, bọn họ đã có thể dễ dàng leo lên nóc nhà.

Nhưng khó đảm bảo rằng đám cổ trùng cũng sẽ không lên theo, đây cũng không phải là cách chắc chắn.

Giáo sư Đường ấn tay vào trái tim hồng đỏ trên quyền trượng, ngẫm nghĩ, vẫn quyết định đem quyền trượng mở ra.

Hiện tại không có thời gian để anh ấy suy nghĩ.

Cổ trùng đã gần tấn công đến nơi, anh ấy phải nghĩ ra cách để tự bảo vệ mình, dù cho là sâu thì nó cũng sẽ có trái tim, còn cổ nhân bên trong "kén" kia, không biết trái tim của tụi nó có tính là thứ đặc biệt không.

Nghĩ đến đây, giáo sư Đường đè lại ác ma trong trái tim, trong lòng bắt đầu đọc thầm chú ngữ, trong nhất thời, quyền trượng mở ra.

Ác ma trên thân trượng cũng đã được kích hoạt rồi.

Chỉ thấy, cái đuôi của ác ma kia giống như con dao nhọn, cái đuôi chuyển động trước tiên, hướng về phía trước vểnh lên.

Lập tức, cái đuôi của ác ma từ quyền trượng bò ra, mà phía đôi cánh giống như cánh dơi ở phía sau lưng ác ma, cũng chầm chậm vỗ cánh.

Ác mắt chớp chớp mắt, đôi mắt tham lam và độc ác lập tức chuyển động trở nên sống động hơn.

Mà khuôn mặt hung ác của ác ma này lại nhìn về phía giáo sư Đường, một tiếng cười khàn khàn quái đản vang lên bên tai của anh ấy.

Nét mặt giáo sư Đường không thay đổi, phân phó cho ác ma đi ăn tim của bọn cổ trùng, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu.

Thân hình nhỏ dài kỳ dị của ác ma bắt đầu uốn éo, trong nháy mắt đã nhìn thấy đàn cổ trùng như hải triều dâng lên, vẻ mặt vốn dữ tợn vô cùng trong chốc lát lại càng thêm vặn vẹo.

Nhưng dù sao đây cũng là mệnh lệnh của giáo sư Đường, không thể không tuân theo, cả thân thể ác ma liền thoát khỏi quyền trượng, cánh dơi rung chuyển, thoáng chốc đã biến mất không thấy đâu.

Giống như đã lập tức hòa mình vào trong bóng tối, chẳng biết đã đi đâu.

Nhưng rất nhanh, bọn họ đều thấy được, đám cổ trùng kia như bị cái gì làm phiền, ở một góc đã sụp xuống và vẫn còn đang dần lan rộng ra.

Giáo sư Đường thấy vậy thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vào những lúc như thế này, không thể không thấy lợi ích của việc " tấn công từ xa", mà người cận chiến chắc chắn sẽ không có được loại thoải mái như vậy.

Nhất là ngài V ở trên Xa Hạ Thế Giới đã đạt được đạo cụ "Dao găm Long Lân."

Đúng là dùng tốt đó, nhưng dao găm Long Lân độ dài có hạn, mà kích thướt của cổ trùng không lớn, và để tấn công từng con một thì thật sự rất khó.

Không bằng, lúc này nên cầm một cây gậy dài hoặc là một cây đao dài, thì mặc may có thể đem những con cổ trùng đang chuẩn bị leo lên mái nhà quét xuống hết.,

Về phần Ngũ Hạ Cửu, cậu không biết cổ trùng đã được tính thành sinh vật đặc biệt hay đã biến dị không.

Tóm lại, đạo cụ Long Cốt ít nhiều cũng có một chút tác dụng, ít nhất khi cổ trùng nhào đến, việc đối phó cũng thoải mái hơn nhiều.

Nhưng cổ trùng vẫn giống như, con này chết thì có con khác hiện lên, chúng đã gần muốn trèo lên mái nhà.

Cuối cùng, ngôi nhà mà bọn họ đang đứng dường như đã không chịu nổi trọng lượng đè ép, đã bắt đầu dần dần lung lay.

Sắc mặt Ngũ Hạ Cửu thay đổi, cậu rõ ràng cảm giác được nơi ở dưới chân mình đã không ổn.

Những người khác tất nhiên cũng phát hiện ra điều này.

Ngài V vội vàng hô hoán bảo mọi người mau nhảy đến nơi khác, nói xong, anh ta cũng lập tức rời đi, lúc gần đi còn không quên kéo theo Vương Tiểu Minh.

Dù sao Vương Tiểu Minh lúc này cũng đang rất chật vật, nếu như bỏ mặc anh ta, chỉ sợ anh ta sẽ rất nhanh bị đám cổ trùng này nuốt hết.

Giáo sư Đường cũng nhanh chóng rời khỏi mái nhà dưới sự bảo vệ của quyền trượng của ác ma.

Jack chậm hơn một bước, nhưng cũng nhảy xuống được.

Nhưng cậu ta vẫn lăn một vòng trong đám cổ trùng, khi đứng lên khuôn mặt đã chuyển xanh, thật sự là màu xanh. Toàn thân cậu ta bị cổ trùng cắn, giống như bị trúng độc.

Trước đó, đội phó Thời đã nắm lấy cổ tay Ngũ Hạ Cửu kéo theo, động tác lưu loát nhảy sang trên một bức tường ở trong sân.

Lập tức hai người ngã xuống đất, nhanh chóng thoát khỏi vòng vây của đám cổ trùng.

Không còn ai ở trên mái nhà, nhưng đám cổ trùng vẫn không phản ứng gì.

Nói cách khác, bọn nó khi phát hiện ra không thấy người, nhưng tốc độ cũng không nhanh như vậy, đặc biệt là phía sau vẫn còn có cổ trùng tiếp tục di chuyển lên.

Giống như là một vật thể khổng lồ, không phải lúc nào muốn thay đổi phương hướng cũng dễ dàng.

Vì vậy, căn nhà đơn sơ cũ nát đáng thương kia, cũng không chịu nổi sức nặng bị đè lên mà ầm ầm đổ xuống.

Mà xung quanh nhà có những vách tường sập đã vùi lấp ép chết không ít cổ trùng, xem như cũng gián tiếp giảm bớt áp lực cho Ngũ Hạ Cửu và những người khác.

Nhận ra được điều này, bọn họ lại tiếp tục tìm chỗ trèo lên mái nhà để phòng thân.

Jack cùng với những người khác đành phải phân tán khắp nơi, hơn nữa toàn thân của cậu ta đều đã có vết thương do cổ trùng cắn, không chỉ có đau muốn chết, mà còn bắt đầu rùng mình ớn lạnh.

Đây không phải là hiện tượng bình thường, nếu còn bị như vậy nữa, cậu ta có thể sẽ chết.

Mà vào lúc Jack giống như rơi vào đường cùng, một cái "kén" ở trong phòng đang dần nứt ra.

"Rắc rắc" Âm thanh không ngừng vang lên, nhưng nhanh chóng đã bị những động tĩnh bên ngoài che đi.

Ngũ Hạ Cửu cùng đội phó Thời đã leo lên mái nhà của một nơi khác.

Cậu dùng Long Cốt đánh xuống không ngừng vào những con cổ trùng đang bò lên, chợt cậu nghe được âm thanh cổ quái từ đâu đó truyền đến.

Sau một vài tiếng rắc, âm thanh kia dường như đang rất gần ở đâu đây.

Ánh mắt Ngũ Hạ Cửu đảo qua lại mấy lần vẫn không tìm thấy, chẳng lẽ đã bị cổ trùng bao phủ?

Không đúng, âm thanh đó cũng không phải truyền đến từ phía cổ trùng.

Vậy ở nơi nào?

Đúng lúc này, Ngũ Hạ Cửu lại nghe một âm thanh rõ ràng khác với đám cổ trùng đang tấn công này, cậu cúi đầu, chính là ở dưới chân.

Nhưng mà giờ phút này, có muốn tránh cũng đã không kịp.

"Rắc" một tiếng, âm thanh tấm ván gỗ vỡ vụn vang lên, những đầu ngón tay sắc nhọn gầy yếu từ dưới tấm ván gỗ của nóc nhà vỡ ra, lập tức nắm lấy mắt cá chân của Ngũ Hạ Cửu.

Sau đó, những tấm ván gỗ xung quanh cũng không chịu nổi mà vỡ vụn theo, Ngũ Hạ Cửu còn chưa kịp phản ứng cả người đã bị kéo xuống dưới.

Ván gỗ trên mái nhà vỡ vụn, tro bụi và vài mảnh gỗ cũng rơi xuống, ánh trăng từ chỗ bị thủng chiếu vào, khiến cho Ngũ Hạ Cửu thấy rõ được thứ gì đã nắm lấy mắt cá chân của mình.

Đó là một cổ nhân, cả cơ thể nó phình to, nó sớm đã không còn hình dạng của người, những khớp ngón tay nổi lên, đôi chân dài nhỏ.

Hơn nữa bàn chân giống như cái móc câu.

Vừa rồi cổ nhân này chính là dùng đôi bàn chân giống móc câu này treo lên xà nhà, rồi đứng ở trên đó, sau đó đôi bàn tay sắc nhọn đã biến dạng này phá vỡ tấm ván gỗ, túm lấy chân của Ngũ Hạ Cửu kéo xuống.

Cũng may, trong khoảnh khắc quan trọng, đội phó Thời nhanh nhẹn nắm lấy được tay còn lại của Ngũ Hạ Cửu.

Anh cũng không biết sức mạnh này từ đâu mà có, anh gắng sức, đem Ngũ Hạ Cửu đang bị dính vào cổ nhân kia kéo lên trên.

Không cho cổ nhân ấy có thể kịp làm gì, trước mặt Ngũ Hạ Cửu đã lóe lên một tia sáng của ánh đao, đội phó Thời đã nhanh gọn chặt đầu của con cổ nhân ra thành hai.

Đồng thời tay cầm của đao cũng bị chặt gãy.

Có thể thấy được, đầu của cổ nhân kia cứng đến thế nào.

Đội phó Thời ném nửa đoạn thanh đao xuống.

"Tôi vẫn còn một con." Ngũ Hạ Cửu đem cây đao được gắn ở trên lưng mình xuống, đưa cho đội phó Thời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio