Sau khi ra khỏi nhà, Hà Chí Bân đi đến phòng trà chơi bài với nhóm lão Vạn.
Mấy người trên bàn biết gần đây anh bàn chuyện làm ăn thuận lợi, ban đầu còn tưởng tâm trạng anh khá tốt, nên cười nói với anh. Sau đó thấy cảm xúc của anh rõ ràng không lên nổi, nên không nói đùa nữa. Cộng thêm việc tối nay Hà Chí Bân xui xẻo, thua liên tục hai ván, bầu không khí trên bàn bài hơi nhạt nhẽo.
Đánh bài nửa chừng, điện thoại Hà Chí Bân đổ chuông. Là Tôn Dung gọi, nói đơn giản hai câu, anh cúp điện thoại, kêu lão Vạn xem bài ở bên cạnh thay cho anh.
Lão Vạn thế anh ngồi vào bàn, thấy anh đi vội vàng, hỏi, “Sao vậy? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Hà Chí Bân mặc áo khoác xong, “Không có gì, lát nữa sẽ sang.”
Tôn Dung uống rượu lái xe, giữa đường bị cảnh sát giao thông chặn lại, bằng lái bị giữ.
Hơn chín giờ tối, trung tâm thành phố dòng xe như nước. Sau khi lái xe đến đường Nhân Dân, Hà Chí Bân có ý thức giảm tốc độ, chỉ chốc lát sau là nhìn thấy một chiếc Porsche màu nâu sẫm đậu dưới tán cây bên lề đường. Cách đó không xa là chiếc xe cảnh sát đang nháy đèn, ánh sáng đỏ xanh chớp tắt đan xen, thu hút người và xe qua lại liên tục quay đầu nhìn.
Cánh cửa kính bị gõ hai cái, Tôn Dung ngồi trong xe chơi di động, đột nhiên lấy lại tinh thần. Thấy Hà Chí Bân ngoài cửa sổ, cô bước xuống xe. Hà Chí Bân quan sát đường nét cô một lượt, rồi liếc nhìn chiếc xe cảnh sát cách đó không xa. Hai người cảnh sát mặc áo khoác dạ quang hình như đang nói chuyện với nhau, cũng nhìn sang phía họ.
“Bây giờ nói thế nào?” Anh hỏi cô.
“Không có chuyện gì, bằng lái bị giữ, bây giờ tôi không lái xe được.” Tôn Dung xõa mái tóc xoăn dài, khuôn mặt trang điểm, toát ra vẻ sang trọng khiêm tốn.
“Thổi ra là bao nhiêu?”
“Chưa đến bảy mươi, không sao, không tính là lái xe khi say rượu. Xe cậu đâu, đậu chỗ nào?” Tôn Dung nhìn hai bên, cơn gió thổi qua, người nồng nặc mùi rượu.
“Đậu đằng trước, đi thôi, đưa chị về.”
Hai người lên xe, Hà Chí Bân điều chỉnh vị trí ghế ngồi và góc độ gương chiếu hậu, nắm tay lái, chiếc xe gầm rú lên đường.
Chiếc xe này của Tôn Dung hơn hai triệu, đồ trang trí bên trong chọn màu đỏ sậm, vô cùng quyến rũ. Trong xe, chất liệu của những chỗ có thể sờ được rất mềm mại, xúc cảm dễ chịu. Hà Chí Bân rất thích chiếc xe này, có lần cô nhất thời nổi hứng, nửa đùa nửa thật đề nghị đổi xe với anh, anh cũng chỉ cười cười, không tiếp lời.
Đường phố vào ban đêm xe cộ đông nghịt, chiếc xe thể thao mui trần này qua lại giữa ba làn xe, không ngừng bỏ rơi những ngọn đèn thành phố ở sau đuôi. Cửa kính xe mở toang, cơn gió lạnh không ngừng tràn vào vù vù. Tôn Dung rất lạnh, nhưng cũng không nâng cửa kính lên.
“Buổi tối chơi ở đâu?” Cô hỏi.
“Đánh bài với mấy người lão Vạn.”
“Lần trước nghe lão Vạn nói cuối tuần này mấy cậu muốn đi Nam Kinh hả.”
“Ừm, mấy người họ muốn tới đó ngâm suối nước nóng.”
“Nghe nói gần đây quen cô bạn gái mới, còn ăn cơm với nhóm Hồ Kiều nữa.”
Anh không lên tiếng.
Tôn Dung: “Nói là một cô giáo dạy đàn dương cầm nữa, sao không dẫn theo cho mọi người cùng gặp.”
“Lần sau đi.”
Anh nói như vậy, coi như là thừa nhận.
Ánh đèn được gió đêm thổi hiu hiu vào, bóng ánh sáng loang lổ trên gương mặt Hà Chí Bân. Không nói gì nữa, Tôn Dung nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lát sau, cô nâng cửa kính ghế phụ lên.
“Lạnh à?” Lúc này Hà Chí Bân mới nhìn cô, hỏi.
“Tàm tạm.”
Tay trái cử động một chút, bên mặt anh, cửa kính ghế lái cũng chậm rãi nâng lên.
Nơi Tôn Dung ở là biệt thự liên hợp, Hà Chí Bân giúp cô lái xe vào garage. Trong garage có một gói hàng lớn, không biết là do men rượu ngấm hay là thế nào, mà cô cứ đòi cầm đồ về nhà. Hà Chí Bân giúp cô xách về.
Giày cũng không thay, Tôn Dung ngã thẳng xuống sofa. Hà Chí Bân để gói hàng ở bên bàn trà cho cô.
“Rót giúp tôi cốc nước.”
Tôn Dung ngã ngửa trên sofa, áo khoác phanh ra, vạt áo một bên rũ xuống thảm. Khi vào cửa cô tiện tay bấm công tắc, ngọn đèn lớn trên trần không sáng, chỉ có một vòng đèn dây êm dịu. Tôn Dung là một người phụ nữ vô cùng chú trọng hình tượng, tối nay có phần khác lạ.
Một lát sau, bên cạnh có tiếng nước chảy ào ạt vang lên, trong căn phòng yên tĩnh có vẻ vừa êm tai vừa đột ngột. Tôn Dung ở trên sofa chậm rãi quay mặt sang, nhìn thấy người đàn ông rót cốc nước đưa cho cô. Cô đang nhìn anh.
“Uống nữa hay thôi?” Hà Chí Bân chờ một lát, hỏi.
Cuối cùng, cô uể oải ngồi dậy, nhận lấy cốc nước.
Hà Chí Bân nhìn cô, thả lỏng người ngồi xuống cạnh cô, hai chân dạng ra, nhìn quanh những món đồ bày biện trong phòng khách. Những thứ đồ dùng trong nhà là trang trí kiểu Trung tốn tiền nhất, điều hiếm thấy là thiết kế phải có cảm giác cổ xưa, nhưng lại không quá cũ kĩ. Trước kia anh đã tới mấy lần, toàn là tới do có việc.
Căn nhà này lấy ánh sáng rất tốt, buổi tối không nhìn ra, nhưng ban ngày thì sáng phòng sáng nhà, mấy chậu cây cảnh mọc sum suê um tùm.
Bản thân anh có tổng cộng ba ngôi nhà trong tay, một mặt bằng, hai mặt bằng còn lại và nhà kho đều là thuê. Căn có kết cấu và hình dáng ở khu vực tốt nhất là chỗ ở hiện tại của anh. Anh thích mua nhà, trong ba căn bất động sản trong tay thì có một nửa thật ra tính là kiếm được từ giá chênh lệch sau khi anh làm việc mua đi bán lại. Đầu năm nay anh cũng có suy nghĩ mua biệt thự, bây giờ sự nghiệp có thay đổi, nên chỉ có thể gác lại.
Nếu mọi việc thuận lợi, thì đóng phí đại lý đá chọi đá xong, tiếp theo còn có vài khoản tiền phải đập.
Bất luận nói thế nào, thì trong chuyện này, Tôn Dung đã giúp anh việc lớn. Anh quay mặt sang, nhìn người phụ nữ trên sofa.
“Anh ta đón cái người ở Quảng Châu đến Hồng Kông rồi…”
Giọng người phụ nữ rất bình thản, khuôn mặt ửng đỏ do say rượu.
Cô nhìn chiếc cốc thủy tinh cầm trong tay, thản nhiên nói, “Nói là có thai rồi, cũng không biết là thật hay giả.”
Tôn Dung không thể sinh con. Mấy năm trước, chồng cô đi Hồng Kông phát triển, sau khi ổn định thì muốn đón cô sang. Khi đó anh ta chơi bời trăng hoa không ít, cô trẻ trung đầy sức sống, giở tính trẻ con không chịu. Giở mãi, về sau thật sự không qua đó nữa.
Bây giờ, chồng cô một năm về một, hai lần, cô một năm đến Hồng Kông một, hai lần, bất giác, kiểu sống chung giữa hai vợ chồng cứ như vậy cố định. Hôm nay nhận được tin, người tình ở Quảng Châu của anh ta có thai, được anh ta dẫn sang đó rồi.
Tôn Dung không nói được cảm giác trong lòng, đó là một loại căm hận và ghen tỵ đơn thuần, không xuất phát từ tình yêu, mà là vì quyền lợi của bản thân bị xâm phạm. Phía sau mối cảm xúc này, còn có một cảm giác mất mát phức tạp hơn. Khi không có tiền, người ta sẽ cho rằng hết thảy mọi phiền muộn đều là vì liên quan đến tiền, sau khi có tiền mới biết, phiền muộn là cái đuôi trời sinh của con người, làm thế nào cũng không bỏ rơi được.
Nỗi phiền muộn mà tiền không giải quyết hết thì cao cấp hơn, nó khiến bạn nhìn thấy sự trống rỗng và bi ai sâu không thấy đáy trong cuộc đời.
Trầm mặc một hồi, Tôn Dung nhếch miệng, nở một nụ cười tự giễu, “Tôi nói với cậu mấy chuyện này làm gì chứ… Cậu cứ coi như nghe chơi đi…”
Hà Chí Bân không có lập trường nói gì, trên thực tế, tối nay anh cũng không có tâm trạng nghe cô nói mấy chuyện nhà này.
Giọng anh bình thản, “Có gì không vui, nói ra là được rồi…”
Yên tĩnh ngồi một hồi, Hà Chí Bân đứng dậy, “Đi đây, ngủ sớm chút đi. Ngày mai nhớ đi lấy bằng lái.”
Hà Chí Bân nửa đêm về đến nhà, rất mệt mỏi.
Giữa đường lão Vạn gọi anh quay lại đánh bài, anh từ chối. Tắm xong, anh nằm trên giường xem tivi một cách lơ đãng, chỉnh tới chỉnh lui mấy kênh, cho đến khi ánh mắt dừng lại ở một kênh âm nhạc.
Tivi hình như đang chiếu một buổi hòa nhạc, một người đàn ông nước ngoài đang đánh đàn dương cầm. Mấy giây sau, ống kính đặc tả một bàn tay kéo đàn cello. Sau đó nữa, ống kính kéo dài, những người nhạc công và nhạc cụ dày đặc, âm nhạc cũng theo đó trở nên hoành tráng và sâu lắng.
Trước đây, thứ này sẽ không khiến anh buồn nhìn thêm một cái.
Nhìn chằm chằm tivi ngây ra một hồi, Hà Chí Bân cầm di động, bấm gọi đi.
Nối máy.
“Ngủ chưa?” Anh hỏi.
“Chưa.” Chung Đình đang nghịch máy tính.
“Đang bận gì thế?”
“Tùy tiện xem thôi… Có việc ư?”
Hà Chí Bân nhìn tivi, “Nghe được bài hát trên tivi, không biết là bài gì nên hỏi em thử.”
“…”
“Còn đang phát đấy, em nghe thử xem.”
Hà Chí Bân để di động nằm ngang trên giường, cụp mắt nhìn thời gian trò chuyện không ngừng thay đổi trên đó.
Sau vài tiếng động, trong tiếng dòng điện ồn ào mà ổn định, Chung Đình loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc như tạp âm.
Một lát sau, anh cầm điện thoại lên, “Nghe ra không?”
“Vô vị quá.”
Hà Chí Bân thấp giọng cười, chẳng nói chẳng rằng.
Bỗng nhiên không ai nói gì nữa.
Trong phòng không bật đèn, Hà Chí Bân cứ nằm như vậy, điện thoại đặt bên tai. Ánh sáng màn hình tivi thay đổi trên gương mặt anh, chiếu rọi khuôn mặt mệt mỏi mà hờ hững của anh.
Yên tĩnh một lúc, Chung Đình nói: “Em cúp đây…”
Anh chợt gọi tên cô, “Chung Đình…”
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô như vậy. Không hề có dấu hiệu báo trước, tim Chung Đình đập lỡ một nhịp.
Tiếp đó, cô nghe thấy giọng nam có phần trầm thấp, giọng nói ấy bỏ đi phần bất cần đời, có chút mệt mỏi và khẽ run của không khí.
“Đợi lát nữa rồi hãy cúp…”
Laptop đặt trên đầu gối, đầu tản nhiệt tỏa hơi nóng vù vù. Chung Đình yên lặng, ngón tay thon dài dừng trên bàn phím.
Trong ống nghe lại yên tĩnh, rất giống vừa rồi, nhưng lại im lặng kiểu khác. Dòng điện trầm mặc như một lối đi bí mật, dẫn họ đi đến một nơi chưa biết.
Đầu bên kia điện thoại có tiếng hít thở rất nhẹ, Hà Chí Bân châm một điếu thuốc.
Trong bóng tối, làn khói cô đơn lạnh lẽo đong đưa, từ từ dâng lên.