Ở khu suối nước nóng, nhóm năm nhóm ba người mặc áo tắm, trùm khăn đang đi lại. Bốn người đàn ông ngâm trong bể nhiệt độ cao, hơi nóng lượn lờ trên mặt bể, nửa vòng hòn non bộ nhân tạo lớn vây xung quanh, chắn gió phía sau.
Nửa người dưới ngâm nước suối nóng hổi, đầu và vai lộ ra khỏi mặt nước, cơn gió lạnh thổi ngay mặt, Hồ Kiều, bạn trai của Vạn Giai tạt nước vào cổ mình hai cái, vô cùng thoải mái. Hồ Kiều năm nay vừa tròn ba mươi tuổi, gia đình kinh doanh lá trà, là nhà giàu đời thứ hai, sau khi tốt nghiệp đại học thì tự mở phòng trà, sau đó mở thêm một tiệm spa nhỏ.
Lão Vạn ở bên cạnh nói: “Ngâm cái này nhiều khá tốt cho khớp xương gì gì đó đấy. Năm kia đầu gối tôi đau chịu không nổi, mùa đông năm ngoái hay đến đây, năm nay rõ ràng cảm thấy khá hơn nhiều rồi.”
Lưu Minh Đường bên cạnh đột nhiên trêu một tiếng, “Lão Vạn à, đừng trách em không nhắc anh, ngâm nhiều cẩn thận vợ anh có ý kiến đấy.”
Lão Vạn bị anh ta nói như rơi vào sương mù.
Lưu Minh Đường vẩy nước hai cái lên cánh tay, úp mở, “Nếu không hiểu thì anh hỏi ông chủ Hà của chúng ta đi…”
Hà Chí Bân dựa lưng vào thành bể, hai tay gác lên cạnh bể, nghe hai người này nói chuyện.
Anh không chớp mắt, “Không có gì đáng ngại đâu, lão Vạn anh cứ ngâm bình thường, có vấn đề gì thì đến chỗ em lấy ít thuốc.”
Lão Vạn ngẫm một hồi mới biết họ đang mang anh ta ra làm trò cười, lập tức cười mắng. Lưu Minh Đường càng bị mắng càng vui, ở trong nước cười sặc sụa.
Bốn người đàn ông nói chuyện câu được câu chăng, nói đến chuyện làm ăn, Hồ Kiều hỏi, “Chí Bân, chuyện rượu kia của cậu làm chưa?”
“Sắp quyết định rồi, trong tay mấy anh có ai lanh lợi có thể giới thiệu cho tôi hai người sang đó.”
Lưu Minh Đường nói chen vào: “Làm nhanh thật, sắp bắt đầu tuyển người rồi…” Rồi nhìn anh, “Vậy anh còn bán bao không?”
Làn khói mỏng lơ lửng trước mặt Hà Chí Bân, anh dựa ra sau, nhắm mắt một cách thoải mái, “Đang bán ra rồi… Mấy cậu xem ở nhà còn thiếu cái gì thì mau sang lấy đi, sau này đừng có đòi tôi cái này cái kia nữa, không ai hầu hạ đâu.”
Anh vừa nhắc như vậy, Lưu Minh Đường lập tức hất cằm với anh, “Này, cái lần trước anh cho em còn không? Nhớ để lại cho em hai cái.”
“Cái nào?”
Lưu Minh Đường hạ thấp giọng, nháy mắt với anh, “Cái mà lần trước anh nói là hàng Mỹ đó, cái chất liệu cực tốt ấy…”
Hồ Kiều ở bên cạnh cười khẩy một tiếng, “Tiểu Minh, có phải cậu không được không vậy, cả ngày toàn làm mấy trò lòe loẹt.”
“Cút mẹ anh đi, anh thì biết cái gì…” Lưu Minh Đường xoay mặt sang, cười nhìn Hà Chí Bân: “Đừng quên đó, để lại cho em một cái.”
Bên này nhóm đàn ông đang cười nói, mấy cô gái trùm khăn đi từ phía sau tới. Lưu Minh Đường tinh mắt, vẫy tay với họ. Vạn Giai la, “Lạnh chết mất”, xuống nước lội đến cạnh Hồ Kiều, dựa bên vai anh ta.
Hai cô gái còn lại đều độc thân, Lưu Minh Đường đang theo đuổi một cô trong đó, mới tốt nghiệp đại học, cô gái vẫn chưa có việc làm. Anh ta hẹn cô ấy ngâm suối nước nóng, cô ấy liền kéo bạn thân tới. Lưu Minh Đường hỏi họ vừa đi đâu.
“Bọn em ngâm ở bể hoa hồng, bên đó ngày càng nhiều người nên sang đây tìm mấy anh.”
Lưu Minh Đường nói: “Bể hoa hồng thế nào, có thú vị không? Bọn anh ngâm bể này cả buổi rồi, cũng muốn đổi chỗ khác.”
“Không thú vị gì đâu, cánh hoa trôi cảm giác không sạch lắm.” Cô gái nói.
Lão Vạn nhìn họ, rồi nhìn Vạn Giai, “Chung Đình đâu?”
Vạn Giai không lên tiếng, một cô gái nói, “Không biết nữa, không đi chung với bọn em.”
“Có nói đi đâu không?”
Hai cô gái quay đầu mới nhìn thấy là Hà Chí Bân đang nói chuyện.
Buổi sáng họ có lén thảo luận về anh, cảm thấy ngoại hình của anh không tệ, lại lạnh lùng chẳng nói gì, hơi ngầu. Anh đột nhiên bắt chuyện với họ, cô gái đỏ mặt, nhìn anh nói, “Không có nói, thay đồ xong là tách khỏi bọn em rồi.”
Hà Chí Bân nói với lão Vạn, “Em sang xem thử.” Anh lên bên cạnh bể, lau bừa nước trên người hai cái.
Lão Vạn hỏi: “Buổi tối còn ăn cơm chung không?”
“Nói sau đi, đến lúc đó liên lạc điện thoại.”
Hà Chí Bân lau người rồi đi về phía bên kia.
Đến mấy bể dạo qua một vòng, Hà Chí Bân đi đến khu nghỉ ngơi lấy hai chai nước khoáng, cuối cùng rốt cuộc tìm được Chung Đình ở hồ bơi trong nhà.
Hồ bơi bên này rất vắng, chỉ có tổng cộng ba, bốn người. Chung Đình vừa bơi xong một vòng, gác một tay lên bờ hồ nghỉ ngơi, thân thể bồng bềnh theo dòng nước lên xuống.
“Một mình ở đây làm gì vậy?” Thong thả đi sang, Hà Chí Bân ngồi xổm xuống bên cạnh cô.
Làn nước màu xanh vẫn chưa ngập đến ngực cô, Chung Đình quay mặt sang, ánh nước phản chiếu trên mặt.
“Mấy anh ngâm xong rồi à?” Cô hỏi.
“Chưa.” Anh mở nắp một chai nước, đưa cho cô, “Thấy em biến mất nên sang tìm em.”
Chung Đình nhận lấy uống hai ngụm, rồi để sang bên cạnh, “Muốn xuống bơi hai vòng không, bên trong cũng là nước suối, nhiệt độ vừa phải.”
Hà Chí Bân ngồi đó không nói gì, nhìn cô chằm chằm hai giây, ngón trỏ đột nhiên đẩy gò má cô, hỏi có phần vô lại, “So với anh?”
Chung Đình không khỏi đỏ mặt, nhất thời không lên tiếng, hai tay ép mái tóc đen ướt đẫm.
Cô phản ứng mạnh như vậy, Hà Chí Bân rất bất ngờ, như cười như không, “Xấu hổ gì chứ?”
Chung Đình nhất thời im lặng.
Tiếng nước chảy đơn điệu vang vọng trong hồ bơi rộng lớn. Anh không trêu cô nữa, gỡ khăn tắm trên vai, để lộ đường cong cơ thể tuyệt hảo. Lùi về sau một bước, anh tung người nhảy vào hồ.
Sau khi bơi nửa tiếng, hai người đi tắm.
Chưa đến bốn giờ rưỡi, họ đi ra khỏi khu suối nước nóng, lên kế hoạch lái xe ra ngoài tìm chút gì ăn. Buổi trưa ngồi chung xe lão Vạn, xe Hà Chí Bân vẫn để ở cổng khách sạn trên núi.
“Em chờ ở đây một chút, anh vào tìm lão Vạn lấy chìa khóa.” Đi ra rồi Hà Chí Bân mới nhớ không có xe.
“Đừng lấy nữa, đi thôi, cũng không xa mấy.” Chung Đình gọi anh lại.
Nhìn lên theo con đường xi măng, hai hàng cây xanh biêng biếc.
Hà Chí Bân hỏi, “Còn một đoạn đường, em đi không lạnh à?”
“Mới ngâm nước nóng mà.”
Hà Chí Bân ngẫm nghĩ, “Vậy đi thôi.”
Cả khu resort suối nước nóng xây rất có quy mô, con đường lên núi bằng phẳng mà rộng rãi, hai bên toàn là rừng thông. Xe cộ không nhiều, lâu lắm mới có một chiếc lao qua bên cạnh. Xung quanh rất yên tĩnh, hai người thong thả đi lên men theo con đường.
Rất nhanh, họ càng ngày càng xa khu buôn bán kinh doanh, được đắm chìm trong quang cảnh của núi rừng mùa thu.
Chung Đình ngắm nhìn xung quanh. Ánh mặt trời ấm áp, gió đưa nhè nhẹ, những cây thông và bách thường xanh giảm dần ý thu.
Bỗng nhiên nghĩ đến bố mẹ quay về cuộc sống miền quê sau khi nghỉ hưu. Bài thơ bố Chung thích nhất là bài 《Tức cảnh trong núi》 của Lý Đại Chiêu, từ khi chị em họ biết đọc biết viết, ông bắt họ học thuộc lòng lặp đi lặp lại:
Mây ở ngoài núi xanh, người ở trong mây trắng
Mây bay đi người trở về, núi xanh vẫn còn ở lại
Đều là những câu chữ đơn giản, nhưng lúc nhỏ không thể nào hiểu được. Cũng là mấy năm nay mới dần cảm nhận được ý nghĩa trong đó. Ngọn núi xanh sừng sững bất động, một ngọn núi có bốn mùa, chỉ có thể miêu tả, không thể vội kết luận. Ca hát, sùng kính, chinh phục đều là ý dâm đãng của nhân gian.
Hai, ba năm về trước, có lần cô đi Nhật Bản công tác, làm việc xong thì cùng mấy người bạn đi đến một ngôi làng trong núi ở nông thôn. Có người bạn nghiên cứu thiết kế nông nghiệp vĩnh cửu ở trên núi hai năm, tự xây nhà, làm ruộng, xây vườn cây ăn quả, thử hết thảy những nguyên liệu có sẵn của cuộc sống, quay về phương pháp nông nghiệp tự nhiên.
Cô ở bên đó ba ngày. Bên kia núi là biển, ban đêm kéo cánh cửa chia ô yên lặng lắng nghe, có thể nghe thấy loáng thoáng sóng vỗ vào bờ biển. Thời gian có trôi qua lâu hơn nữa, thì cô cũng chưa từng quên tiếng sóng xanh biếc xa xăm vời vợi vào đêm hôm ấy.
Những ngọn núi xa xa, những áng mây trắng, vầng trăng sáng biển hồ, qua mắt ta là ta có. Đi qua rồi thì thỏa mãn, không cần lưu luyến say mê. Bước đi giữa ngọn núi tĩnh mịch, ngẩng đầu nhìn mặt trời thu rót xuống giữa những ngọn cây, suy nghĩ của Chung Đình thoáng cái bay xa.
“Trước đây đã tới chưa?” Hà Chí Bân hỏi.
“Chưa, bên chỗ chúng ta hình như cũng có suối nước nóng.”
“Có thì có, nhưng không tốt bằng chỗ này.”
Chung Đình nói, “Mấy năm em gái em học đại học ở đây, em cũng hay tới Nam Kinh, tính thử thì ba, bốn năm không đến rồi.”
“Không phải sinh đôi làm gì cũng thích chung với nhau sao, sao hai em không đi học cùng một chỗ?” Hà Chí Bân hỏi.
Tay đút trong túi, Chung Đình mỉm cười, “Ai nói vậy.”
Trầm mặc đi thêm một lúc, Hà Chí Bân nói, “Anh cũng học ở Nam Kinh.”
Rồi bổ sung thêm một câu, “Nhưng chưa tốt nghiệp.”
Chung Đình có phần tò mò, “Tại sao vậy?”
“Học được giữa chừng thì bị đuổi.”
Nhìn anh chằm chằm một giây, Chung Đình nở nụ cười.
“Buồn cười à?”
“Không phải.”
Làn gió núi thổi mái tóc đen bên tai cô, từng sợi từng sợi.
Anh chỉ học đại học đến năm thứ ba.
Khi đi học không chăm chỉ, thành tích bình thường, nơi anh học là một trường hạng hai. Bắt đầu từ khoảnh khắc đầu tiên bước vào cổng trường đại học, anh đã đặt hết tâm tư vào việc kiếm tiền. Làm rất nhiều vụ buôn bán lẻ tẻ trong trường, vào năm thứ ba, thông qua người trong xã hội, anh tiếp xúc với việc kinh doanh sản phẩm dành cho người lớn, tiếp theo bắt đầu chạy khắp các chợ trên cả nước. Sau đó thiếu bài quá nhiều, hai lần thi liên tục không đến trình diện, nên trực tiếp bị trường đuổi học.
Thay vì nói là bị đuổi, chi bằng nói là anh bỏ học. Đi học cũng được, làm ăn cũng được, Hà Chí Bân chỉ có một mục tiêu —— kiếm tiền.
“Em cũng không thích đi học, lúc đi học thành tích tệ lắm.”
Hà Chí Bân nhìn cô.
“Anh không tin à?”
“Có biết anh nghĩ đến việc gì không?”
“Việc gì?”
“Hồi đi học, lúc nào cũng có mấy học sinh giỏi ngày nào cũng la thi không tốt, không muốn đi học, có thành tích cái là làm người ta muốn đánh cho.”
Chung Đình lườm anh một cái, nở nụ cười.
“Đúng là coi trọng em rồi, em cũng muốn đánh bọn họ một cái.”
Một cơn gió thổi qua rừng thông, làn sóng mềm mại thấp thoáng nổi lên nơi ngọn núi xa xa. Họ nhìn sang theo bản năng, chỉ thấy một đàn chim lượn vòng giữa núi rừng âm u vắng lặng, từ từ hóa thành chấm đen ở phía trời xa.