Chiếc Mercedes đậu trong bóng đêm trong suốt, xa xa có một chiếc đèn đường cao cao, rọi sáng đường nét thân xe.
Trong xe rất yên tĩnh.
Hà Chí Bân thả lỏng nghiêng người dựa vào ghế, một chùm tóc trước trán rũ xuống đỉnh mày. Ánh sáng trắng yếu ớt của bảng đồng hồ hắt ra chiếu sáng gương mặt anh, ánh mắt anh ngây ra, không biết đang nhìn gì.
Lòng bàn tay phải đang nghịch một chiếc bật lửa mạ bạc, anh cũng không châm thuốc, chỉ chầm chậm dùng ngón tay cái bật nắp, đóng lại, bật ra, rồi đóng lại. Âm thanh trong trẻo.
Làm việc và nghỉ ngơi rối loạn, ngày đêm đảo lộn, mấy năm nay, anh thường hay mơ hồ cảm thấy mệt mỏi. Một khi mệt thì chỉ thích ngồi ngây ra trong xe thế này, có lúc ngồi cái là hơn một tiếng.
Giữa chừng, xe đến phía sau nháy đèn pha, nhấn còi. Anh uể oải liếc nhìn gương chiếu hậu. Con đường nhỏ cạnh tòa nhà chật hẹp, xe của anh không đậu sát một bên, chặn gần nửa đường. Nhưng xe phía sau lái cẩn thận một chút, miễn cưỡng cũng qua được.
Xe lại nháy đèn với chiếc Mercedes phía trước, một lát sau rốt cuộc từ bỏ, từ từ điều chỉnh góc độ, chầm chậm vượt qua sát bên anh. Sượt qua nhau, chủ xe rất muốn trừng mắt với người bên trong, nhưng sắc trời đen kịt, cách lớp phim dán kính không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nhấn ga hậm hực bỏ đi.
Sau khi tiếng xe đi xa, xung quanh còn yên tĩnh hơn vừa rồi.
Nghỉ đủ rồi, Hà Chí Bân ngồi thẳng người, kéo dây an toàn hai cái. Trong bóng tối, tiếng động cơ ô-tô chợt vang lên.
Đường về có thể nói là bay như tên bắn, chưa đến mười lăm phút là đến nhà.
Móc chìa khóa mở cửa, cửa chưa mở hẳn, một tia sáng hẹp trong nhà hắt ra. Thoáng ngẩn người, anh đẩy cửa, cả căn phòng sáng choang.
Thản nhiên ở sảnh thay giày xong, anh ném chìa khóa lên tủ giày, vừa cởi nút áo sơ mi, vừa đi vào phòng.
Trong phòng cũng bật đèn, một người phụ nữ ngồi trên mép giường.
Người phụ nữ khoảng chừng hai mươi, mái tóc xoăn dài, mặc chiếc áo voan, váy jean bó sát, ngồi yên cũng có cảm giác xinh đẹp. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đi tới, đôi môi khẽ hé, nhưng không phát ra âm thanh. Hà Chí Bân lạnh lùng liếc nhìn cô, trực tiếp kéo cửa tủ quần áo, cầm bộ đồ ngủ trong tay, rồi đi ra ngoài.
Chừng mười phút sau, anh tắm xong đi ra, mặc áo thun quần sooc ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách, hút thuốc bật tivi. Tivi đang phát trận đấu bóng rổ, anh nhìn màn hình chằm chằm, bị khói thuốc mình phả ra làm nheo mắt, kéo cái gạt tàn đến gần.
Một chuỗi tiếng bước chân, người phụ nữ đi ra, đứng bên cạnh nhìn anh chăm chăm trong chốc lát, rồi đột nhiên khom lưng cầm điều khiển lên, tắt tivi cái “bụp”.
Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh lại.
Đứng hình một giây, Hà Chí Bân hít một hơi, thân thể lười biếng dựa ra sau, bàn tay kẹp điếu thuốc gác lên lưng ghế sofa. Tắm xong, mái tóc còn ẩm, gương mặt với những đường nét rõ ràng trông có vẻ tuấn tú hơn. Làn khói thuốc vấn vít quẩn quanh bên mặt, ánh mắt nóng lạnh có vẻ hấp dẫn nhàn nhạt.
Trong lòng Hạ Vi biết rất rõ, bộ dạng này của anh là đang tức giận thật sự. Còn ý định ban đầu của cô không phải là muốn anh tức giận.
Giằng co một hồi, cô ngồi xuống bên anh, nhìn dưới đất, giọng nói ráng giữ lại chút tự tôn ít ỏi.
“Em về lấy đồ…”
Hà Chí Bân không nói gì, với tay búng tàn thuốc, khi xoay người ngồi lại, trên tay trái có thêm một sức lực dịu dàng.
Lòng bàn tay mịn màng ấm áp của người phụ nữ dính vào làn da anh, thời gian từng giây từng giây qua đi, anh hút thuốc, không nhúc nhích, cứ như vậy để mặc cho cô nắm tay, im lặng.
“Sửa xe chưa?” Cô thử đổi đề tài khác.
Anh “ừm” một tiếng.
Cô mím môi, thoáng dừng lại, giọng nói khẽ khàng như nói mơ, “Cứ coi như trước đây chưa xảy ra chuyện gì cả, có được không?”
Anh giả ngốc, “Gì cơ?”
“Nếu anh không muốn em tới ở, thì em không tới ở là được mà… Chúng ta hãy vẫn như trước nhé…”
Bàn tay trống trơn, là người đàn ông rút tay ra, đổi tay cầm thuốc.
Trong lòng lạnh lẽo, cô nhìn anh.
Anh liếc cô một cái, rồi dời tầm mắt, nhìn khoảng hư vô trong không khí, “Nếu đã không vui, vậy thì cố ép mình làm gì…”
“Anh có ý gì?” Trong thoáng chốc, nỗi xấu hổ và giận dữ xông lên mặt, mang tai Hạ Vi đỏ bừng.
Anh không nói lời nào.
Giây tiếp theo, sự nhục nhã, tức giận, căm hờn, đủ mọi loại cảm xúc dồn nén đồng loạt xông lên, Hạ Vi run rẩy đứng dậy, nhìn bộ dạng chẳng hề gì của anh, tức đến mức gần như phát run, xoay người đi ra cửa thay giày.
Trên ghế sofa, Hà Chí Bân quay đầu liếc nhìn bóng lưng cô, gương mặt không có chút biểu cảm, “Bỏ chìa khóa lại.”
Bóng người nơi cửa khựng lại, đôi mắt ửng đỏ, một giây cũng không buồn suy nghĩ, cầm cái bàn chải đánh giày trên tủ giày quăng sang. “Rầm” một tiếng, hai món đồ trang trí nhỏ trên bàn trà bị đập phải, vang lộp bộp đầy dưới đất.
Ngay sau đó, một tiếng sập cửa thật mạnh vang lên bên tai, luồng không khí phát ra tiếng ong ong mơ hồ.
Hà Chí Bân ngay cả mí mắt cũng không buồn nhấc một cái.
Trong căn phòng khách trống trải sáng choang, anh vặn cổ, ngả người về sau, thoải mái dựa vào sofa.
Anh đã quen với việc tan rã không vui như vậy, ngoài chán ghét ra thì chỉ cảm thấy tẻ nhạt.
…
Đêm ấy, Chung Đình mơ một giấc mơ rất hoàn chỉnh.
Chớp mắt tỉnh dậy vào buổi sáng, nguyên mẫu của giấc mộng vẫn còn, trong lòng có một cảm giác tuyệt vời vô cùng mông lung. Nhưng càng cố gắng suy nghĩ, đầu óc càng tỉnh táo, sau khi tỉnh táo hoàn toàn, giấc mộng cũng biến mất hẳn theo.
Sau khi đánh răng rửa mặt thì đột nhiên nhớ ra, sáng nay cô hứa đi cùng Chung Thấm đến bệnh viện kiểm tra.
Khi cô đón xe chạy vội đến bệnh viện Chăm sóc sức khỏe phụ nữ và trẻ em, Chung Thấm đã chờ ở cửa. Nhìn Chung Đình bước xuống taxi, cô ấy hơi ngơ ngác hỏi xe cô đâu. Chung Đình nói cho qua chuyện, bảo có chút vấn đề đưa đi sửa rồi.
“Sao cái xe đó của chị cứ xảy ra chuyện vậy, đúng là không chịu nổi mà,” rồi cẩn thận nhìn cô, “Sao sắc mặt trông kém vậy?”
“Thật sao? Hai ngày nay ngủ không ngon lắm.”
Trên hành lang bệnh viện, Chung Thấm nhìn cô bằng ánh mắt lo âu, “Giấc ngủ lại không tốt nữa ư?”
“Không nghiêm trọng vậy đâu,” Chung Đình nói, “Mới về, có lẽ là không quen.”
“Vậy thì tốt…” Chung Thấm gật đầu, “Có phải nhà trên lầu ồn lắm không, đứa con nhà họ nghịch lắm…” Suy nghĩ đứt đoạn, đề tài câu chuyện lại thay đổi, “Ôi, cho nên sau này nhất định phải dạy bé yêu cho tốt, chị xem, nếu không cũng sẽ bị người ta nói xấu sau lưng như vậy đấy.”
Chung Đình trêu cô ấy, “Làm mẹ cái là khác ngay.”
“Đương nhiên, sau này chị sẽ hiểu thôi.”
Chung Thấm chợt chắt lưỡi, “Ồ, sao cảm thấy hai chúng ta như ngược lại ấy nhỉ. Sau này chị sẽ hiểu thôi, câu thế này có giống câu chị thích nói không?”
Chung Đình hừ cười, “Được rồi, đi xếp hàng đi kìa.”
Khoa phụ sản vô cùng bận, Chung Đình xếp hàng cùng Chung Thấm gần một tiếng, kiểm tra mấy loại chỉ số, ngoài việc axit folic hơi thấp ra thì tất cả những cái khác bình thường, còn có bản báo cáo phải hai ngày nữa mới biết.
Khi kết thúc thì đã gần trưa, hai người ăn một bữa cơm ở gần đó, sau khi nói chuyện đến tiến độ studio của Chung Đình, buổi trưa hai người liền sang xem.
Đường Triệu Tiên là một con đường xưa, dọc đường toàn là kiến trúc thời Minh – Thanh, vùng trời trên đường được cây ngô đồng với những cành lá liền nhau che hơn phân nửa. Mấy năm nay chính phủ đổ mấy trăm triệu để biến nơi này thành tuyến phố văn hóa, trong khoảng thời gian ngắn mở không ít studio nghệ thuật, không khí văn hóa cũng coi như đậm đà.
Bên cạnh chỗ của Chung Đình có một phòng trà, chủ tiệm là một người phụ nữ khá trẻ, Chung Đình thấy cô ấy mấy lần, cô ấy đều mặc một chiếc váy kiểu Trung Quốc, giống như Hán phục cách tân. Khi họ đến, cô ấy đang ngồi phơi nắng trên chiếc ghế mây cũ ở bên ngoài, yên tĩnh thanh nhã.
Chỗ của Chung Đình không lớn, một căn nhà trệt hơn năm mươi mét vuông, phòng trống, bên trong không có lấy một cái ghế.
Chung Thấm dạo qua một vòng, “Đúng rồi, giáo viên dạy đàn chị bảo em liên lạc ấy tìm xong cho chị rồi, bây giờ Quốc khánh anh ấy đi chơi xa, về em hẹn anh ấy cùng đi ăn bữa cơm nhé. Phần tiền lương thì hai người bàn.”
“Được.”
Hai người tán gẫu vài câu, trong tiệm quả thật không có gì đẹp, đúng lúc bà chủ bên cạnh mời họ sang uống trà.
Trong phòng trà, nước trà tỏa hương, ánh nắng mùa thu ấm áp. Ba người phụ nữ trò chuyện đơn giản, thoải mái quên cả thời gian. Mấy ngày nay, sau khi về, tuy công việc liên tục, nhưng nhịp điệu cuộc sống của Chung Đình chậm hơn trước rất nhiều. Bỗng nhiên dừng lại như vậy, nội tâm cô ngược lại có cảm giác dồi dào rất không chân thật.
Sập tối hai chị em chia tay, Chung Đình đến bệnh viện thăm Hà Gia Tuấn. Trong phòng bệnh chỉ có cậu và mẹ cậu, cô dựa theo hóa đơn trả tiền thuốc.
Buổi tối, Đại đội cảnh sát giao thông gọi điện thoại đến, giấy xác định trách nhiệm đã có, bảo cô ngày mai đi lấy xe.
Vụ tai nạn được xác định là Chung Đình chịu bảy phần trách nhiệm.
Chiều hôm sau, cô đến Đại đội cảnh sát giao thông không bao lâu thì Hà Chí Bân đến. Cảnh sát giao thông đang nói chuyện với Chung Đình, nhìn thấy Hà Chí Bân vào, đưa một tờ tài liệu cho anh.
Anh lật xem qua loa một cái, hai người không trao đổi gì, từng người kí tên.
Sự việc xử lý xong, cảnh sát giao thông dẫn Chung Đình đến bãi đậu xe lấy xe.
Tòa nhà mới của Đại đội cảnh sát giao thông nằm ở phía nam thành phố yên tĩnh, xung quanh toàn là đất bỏ hoang và nhà cũ chưa khai phá, trước cổng chính có một con đường rộng rãi, nối thẳng ra quốc lộ.
Làm xong hết tất cả các thủ tục đi ra thì đã gần sập tối, Chung Đình lái xe của mình, phát hiện chiếc Mercedes vẫn đậu ở lối ra.
Người đàn ông mặc áo sơ mi quần jean hướng mặt về phía đường cái hút thuốc, giữa không trung xa xa có một dãy núi màu xanh nhạt, nắng chiều chiếu rọi, nóc xe đen kịt phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Trong tầm mắt nhìn thấy xe ra, Hà Chí Bân lững thững đi đến.
Chung Đình dừng lại bên cạnh anh, hạ cửa kính.
Chống tay lên nóc xe cô, anh cúi người, ánh sáng ngoài cửa sổ thoáng chốc bị che hơn phân nửa.
“Cùng ăn bữa cơm nhé?” Anh nhìn cô, cảm thấy đôi mắt cô không to, nhưng hình dạng rất đẹp.
Chung Đình hơi do dự, rồi khẽ mỉm cười, “Anh mời hay tôi mời?”
Khóe môi khẽ nhếch, Hà Chí Bân nheo mắt không biết nhìn hướng nào, rồi cúi đầu, tầm mắt quay về gương mặt cô, “Tất cả nghe theo cô.”
Màn đêm chầm chậm buông xuống, dịu dàng thắp sáng từng ngọn đèn của thành phố.
Biển xe cuồn cuộn, hai chiếc xe một trước một sau, lái từ phía nam đến phía bắc thành phố, xuyên thẳng qua giờ cao điểm vào sập tối ở nội thành.