Hà Chí Bân chống tay ở hai bên cửa sổ, cúi người thấp hơn, chiếc áo sơ mi cổ nhọn bị động tác kéo làm nhăn. Sự vui vẻ nhàn nhạt mang từ phòng trà ra tan biến trên gương mặt anh, ánh mắt trầm xuống, nhìn cô bằng vẻ có một chút nghiêm túc, một chút vô lại.
Mười giờ tối, những ngọn đèn neon cao cao thấp thấp giữa không trung đã tắt hơn phân nửa, chỉ có ánh sáng đèn đường lờ mờ mà thản nhiên hắt xuống hai bên đường. Chung Đình còn gác một tay trên tay lái, trong ánh mắt anh, trầm mặc một giây, khóe môi khẽ nhếch.
“Mấy ngày nay không tiện lắm.” Giọng cô rất đều, lẳng lặng, mang theo chút dịu dàng nữ tính.
Không biết câu từ chối nhạt nhẽo này có nằm trong tưởng tượng của Hà Chí Bân hay không, vẻ mặt anh không hề thay đổi chút nào.
Mỉm cười, gật đầu, anh ở bên xe từ từ thẳng người, “Vậy hai ngày nữa hẹn lại.”
“Được.”
Anh lùi một bước, xe nổ máy, nhanh chóng hòa vào bóng đêm.
Mấy ngày sau, Chung Đình bận làm đủ mọi loại giấy phép cho studio, xoay vòng vòng. Bạn bè ở đây biết cô về, lần lượt bắt đầu hẹn cô. Mấy người bạn tốt sau bao nhiêu năm tụ tập lần nữa, tâm trạng vui vẻ.
Đêm trước chơi ở quán bar quá muộn, hôm nay cô ngủ một giấc đến trưa. Sau khi thức dậy không có chuyện gì làm, nằm ở phòng khách xem phim một hồi rồi ngủ thiếp đi. Đang mơ mơ màng màng, cô nhận được điện thoại của Cao Dương.
Vừa nghe thấy giọng nói nửa mê nửa tỉnh của Chung Đình, đầu bên kia lập tức nhỏ giọng hỏi, “Đang ngủ hả…”
Tỉnh táo lại, cô ngồi dậy trên ghế sofa, vò vò tóc.
“Cao Dương? Tìm em có chuyện gì ư?”
Ngoài cửa sổ đã là hoàng hôn. Trong điện thoại, Cao Dương nói thao thao mục đích mình gọi.
Chung Đình từng dặn anh ở nhà đừng nhắc đến chuyện tai nạn của cô, nhưng lúc đó anh xin người nhà số điện thoại cô. Hôm qua, anh về đảo Giang Tâm, phát hiện trưởng bối lỡ miệng, hình như có nhắc đến với người nhà Chung Đình, nên vội vàng báo cho cô hay.
Cao Dương đặc biệt xin lỗi, ngược lại làm Chung Đình hơi ngại, cô kêu anh không cần để chuyện này trong lòng.
Trò chuyện đơn giản vài câu, Cao Dương lại quan tâm tình hình xử lý sau vụ tai nạn. Nói một hồi thì không còn gì nói nữa, nhưng Chung Đình không định cúp máy.
“Đang đi làm ư?” Cô hỏi.
“… À, vừa đến tiệm.”
Chung Đình vừa nghe điện thoại vừa đi về phía bàn ăn, nhấc ấm nước, nước chảy nghiêng vào cốc, phát ra tiếng chảy róc rách.
Bưng cốc lên uống một hớp, một suy nghĩ bật ra trong đầu cô.
“Lần trước em nghe Hà Chí Bân nói, các anh kinh doanh sản phẩm dành cho người lớn.”
Đầu bên kia cười ngượng ngùng, Cao Dương nói có phần xấu hổ, “Anh ấy nói với em hả, ha ha, quả thật là làm mấy năm rồi.”
“Cảm thấy rất thú vị.”
“Khi nào em không bận thì sang chơi, tiệm này bình thường chỉ có một mình anh thôi.”
“Được, tiệm các anh ở đâu?”
“Trên đường Giải Phóng, trong hẻm… Nói không rõ lắm,” Cao Dương nói với vẻ hiếu khách, “Lần sau tới chơi nhé, anh ra đón em.”
Ngay sau đó, Cao Dương nghe thấy cô hỏi: “Bây giờ tiện không?”
“…”
Nửa tiếng sau, anh đón Chung Đình ở bên lề đường.
Tiệm không lớn, ngăn thành gian trước và gian sau. Phía trước kinh doanh, gian nhỏ phía sau để cái giường thấp, đồ dùng hàng ngày, nhìn qua buổi tối có thể ngủ được. Chung Đình ngồi xuống trước quầy lễ tân, Cao Dương đi ra sau châm trà.
Hai tay gác lên tủ kính, cô ngẩng đầu nhìn quanh toàn bộ cửa hàng này.
Có lẽ là do vừa không có cửa sổ vừa đóng cửa, nên cảm giác tổng thể rất ngột ngạt. Một chiếc đèn chân không nho nhỏ treo trên trần, poster sặc sỡ dán đầy trên tường.
Chờ chốc lát, Cao Dương cầm tách trà ra, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Không có tách dùng một lần, cái này anh rửa rồi.” Là một tách trà bằng gốm kiểu xưa.
“Không cần khách sáo vậy đâu.” Chung Đình nhận lấy.
“Hôm nay không bận ư?”
“Cũng ổn, sang đây không ảnh hưởng anh làm việc chứ?”
Cao Dương cười: “Chỗ bọn anh ban ngày chẳng buôn bán gì mấy.”
Chung Đình mỉm cười theo anh.
Bọn họ trò chuyện câu được câu chăng, cơ bản là không có đề tài gì, chỉ nói chuyện hồi nhỏ.
Giữa chừng, Cao Dương kìm không đặng thầm quan sát cô.
Chung Đình trang điểm nhẹ, ở trên mặc một chiếc áo len cổ lệch màu đen khá phong cách, ở dưới là một chiếc quần bó màu tro, tổng thể trang phục đơn giản thoải mái. Khi nói chuyện, cô thỉnh thoảng mỉm cười, dáng vẻ vừa có hàm dưỡng vừa dễ gần, nhưng từ đầu đến cuối cũng duy trì một khoảng cách với người khác.
Điều này giống hệt cảm giác tổng thể về người nhà họ Chung của anh: Cư xử thân thiện với mọi người, nhưng không thể xâm phạm.
“Làm ăn thế nào, nghề này có dễ làm không?” Chung Đình hỏi.
“Ngày trước cũng được, bây giờ thì bình thường rồi, không ít người đều mua trên mạng. Bây giờ mua sắm trực tuyến thật sự dữ dội quá, nếu không anh cũng đã tự mở tiệm rồi. Trước tiên xem thêm thế nào đã, không được thì chỉ có thể đổi nghề thôi.”
Năm ngoái, anh định lấy danh sách hàng hóa ở chỗ Hà Chí Bân làm, do tác động mà thương mại điện tử gây ra, nên chỉ có thể xem thế nào thêm một khoảng thời gian nữa. Gần đây, anh nghe cách nói chuyện của Hà Chí Bân thì hình như cũng có ý định đổi nghề.
“Em thấy tiệm của mấy anh không lớn lắm.”
“Còn một nhà kho bên cầu Thương Thủy, bán sỉ, bên đó lớn hơn một chút.” Cao Dương thoáng dừng lại, “Ở nhà nói em cũng mở tiệm, có chỗ nào cần giúp thì cứ nói anh một tiếng. Những thứ khác không giúp được chứ làm khuân vác thì vẫn có thể.”
Chung Đình cảm ơn ý tốt của anh, “Đến lúc đó cần giúp đỡ nhất định sẽ tìm anh.”
Cao Dương: “Là người nhà cả mà, tuyệt đối đừng khách sáo.”
“Đúng rồi, nhà bọn họ không làm khó em chứ?”
Chung Đình nhìn anh, không biết là không nghe rõ hay là không hiểu.
“Hà Chí Bân… Thím anh ấy là một nhân vật ghê gớm, miệng không tha cho ai đâu. Đụng đến con trai bà ấy, đoán chừng là em nghe nhiều câu khó nghe lắm.”
“Cũng được, may mà cậu ấy không sao.”
Cạnh cửa vang cạch cạch một hồi, Cao Dương và Chung Đình quay đầu lại.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Hà Chí Bân vừa nghe điện thoại vừa đi vào, thấy Chung Đình, anh rõ ràng hơi ngẩn ra, nhanh chóng đáp lại mấy câu với người trong điện thoại, rồi cúp máy.
Sau đêm hôm đó, họ không liên lạc nữa. Chung Đình bưng tách trà trước mặt, uống một hớp.
“Sao đến đây giờ này vậy?” Cao Dương có phần ngơ ngác hỏi.
“Tới lấy hai điếu thuốc.” Hà Chí Bân nói xong nhìn Chung Đình, giọng điệu hờ hững, “Tới chơi ư?”
Chung Đình “ừm” một tiếng.
Cao Dương nói giúp cô, “Buổi chiều đúng lúc không có chuyện gì, nên em kêu em ấy sang xem thử.”
Gương mặt Hà Chí Bân không có biểu cảm, anh cũng không nói gì thêm, đi thẳng vào gian phòng phía sau, rồi đi ra rất nhanh, cầm hai điếu Trung Hoa mềm trong tay.
Trước khi đi, anh nói với Cao Dương, “Buổi tối tôi đến chỗ lão Vạn, không sang đây nữa.”
“Được, anh uống ít thôi nhé…”
Hà Chí Bân nhìn anh ấy, rồi liếc nhìn Chung Đình, nói với cô, “Cô ở đây cứ tự nhiên xem…”
Vừa dứt lời, điện thoại lại đổ chuông, anh vừa nhận máy vừa đi ra ngoài. Trước sau xuất hiện không tới năm phút, đến đi vội vàng như một cơn gió.
Cao Dương rướn đầu về phía cửa, thấy anh rốt cuộc đi mất, nói yếu ớt, “Đoán chừng tối nay lại sắp uống nhiều rồi.”