Đoán Thiên Mệnh

chương 156

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Chuyển Luân Vương sẽ đến đây ư?” Mẹ tôi kinh ngạc, sau đó đảo mắt nhìn về phía căn chòi xa xa kia.

Tôi gật đầu khẳng định, quẻ hình quái dựa theo phân tích này thì không sai đâu. Mẹ tôi im lặng một chút, vẻ mặt lộ ra chút nhẹ nhõm:

“Ừ, tốt lắm, có lẽ con không bói sai đâu. Lần đầu tiên bói mà có thể phân tích ra như vậy, tài năng hơn mẹ nhiều.”

Tôi cười khổ lắc đầu, nếu vừa nãy không có mẹ dẫn dắt thì sao tôi có thể phân tích được nhiều như vậy? Thấy nói nói vậy, mẹ lắc đầu:

“Không phải, mẹ vốn dĩ không hợp đi đoán mệnh, Dương Siêu nói đúng đó. Mẹ không thể đoán mệnh cho người khác được nên có hành nghề cũng chẳng kiếm được tiền, đây không phải thứ thuộc về mẹ.”

Nghe đến đây, tôi có chút ngạc nhiên, không ngờ là mẹ sẽ nói vậy. Nhưng xem ra mẹ không có ý nói tiếp, tôi cũng không tiện nói thêm gì, chỉ đành cúi mặt nhìn quẻ hình quái trên mặt đất. Có điều tôi tự đánh giá bản thân cao quá, bói ra được ý đã là không dễ dàng gì, giờ lại còn muốn bói ra thêm những thứ khác nữa ư? Tôi quá tham vọng rồi.

Tôi chỉ đành thu mấy đồng xu kia lại, mẹ nói muốn cho tôi, thế thì tôi đành cất đi vậy. Dù sao thì những đồng xu này có lẽ theo mẹ rất lâu rồi, giờ tôi dùng chúng để xem bói khả năng sẽ rất thuận lợi, không giống như dùng những đồng xu bình thường khác…

Tôi hỏi mẹ giờ nên làm thế nào, bà bảo:

“Nếu mà Chuyển Luân Vương kia sẽ đến đây thì chúng ta cứ ở đây đợi là được.”

Tôi cũng không có ý kiến gì khác, vị diêm vương kia sắp đến đây, vậy thì tên của tiểu phượng hoàng và con của Hồ Thanh Từ - phần chính là do ông ta gạch. Chờ ông ta đến rồi hỏi trực tiếp là được. Nhưng mẹ tôi đã bảo ông ta là người ngay thẳng, chính trực, sẽ không dùng việc công trả thù tư… vậy thì…hazz tôi rối quá!! Trên mặt mẹ cũng hiện lên vài tia nghi ngờ, có lẽ bà cũng có suy nghĩ như tôi vậy.

Nơi này không có quỷ sai qua lại, cũng có vẻ khá sạch sẽ. À không, là quỷ sai không được phép đến nơi này thì đúng hơn. Điều này giúp tôi và mẹ có lợi thế, không cần phải lúc nào cũng ngó ngó nghiêng nghiêng lẩn trốn, đề phòng. Nếu bị quỷ sai phát hiện thì rất khó đối phó…

Thời gian cứ thế trôi qua từng phút, từng giây một, bốn phía không có lấy một bóng người qua lại. Tôi trở nên sốt sắng vô cùng, nếu cứ đợi như vậy, tiểu Phượng Hoàng bên kia bị thẩm vấn xong thì Diêm Vương sẽ phát hiện tuổi thọ con bé không còn nữa, ông ta chắc chắn sẽ bắt con bé lại.

Có phải tôi đã bói sai rồi? Chuyển Luân Vương sẽ không đến đây?

“Mẹ.. Có phải con bói…” Đúng lúc tôi đang lo lắng nói thì mẹ đột nhiên nhìn về một phía, tôi cũng vô thức nhìn theo.

Xa xa kia toàn là màu đêm tối, tôi căn bản không hề phát hiện ra ai, có điều mẹ tôi lại như thở phào một hơi:

“Con không sai, ông ta đến rồi…”

Tôi mở to mắt, nhìn kĩ một lần nữa, trong bóng tối kia, quả nhiên là có một bóng người đang từ chân núi đi lên phía này. Khoảng phút sau, tôi mới nhìn ra đó là người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen. Tôi vừa nhìn kĩ bóng dáng ông thì trong lòng dấy lên sự kinh ngạc vô cùng. Đạo hạnh của tôi không thể nhìn thấy được ông ta, dù sao đây cũng là trong vị đại diêm la mà!

Tất cả những gì tôi có thể thấy là ông ta có một khuôn mặt khá kì lạ, bề ngoài trông cũng khá đặc biệt, đương nhiên ý tôi không phải là xấu.. Dái tai khá dày, môi sậm màu, lông mày vừa dài vừa rậm, tạo cho đối phương cảm giác rất uy nghiêm.

Nói thực, dựa theo ngũ quan mà nói thì đây là tiêu chuẩn của sự trung thực, liêm khiết. Người này sao có thể lợi dụng việc công để trả thù tư chứ? Trong đầu tôi nảy ra sự nghi ngờ.

Ông ta bước đến, trên tay cầm một bàn cờ cổ, không hề mặc quan phục mà bận một chiếc áo choàng đen, đây là trang phục thường ngày của ông ta ư?

“Bái kiến Chuyển Luân Vương.” Mẹ tôi cúi đầu khách sáo, tôi đương nhiên cũng cúi đầu nói theo.

Không cần biết ông ta có lí do gì để mà thay đổi sinh tử của tiểu Phượng Hoàng nhưng chữ “thanh liêm chính trực” hiện trước mắt cũng khiến tôi phải cung kính.

Ông ta nhìn mẹ tôi một cái rồi mở miệng:

“Con hồ li ba trăm năm trước đến cùng ngươi đâu?”.

Giọng nói vang vọng, tràn đầy khí thế.

“Tôi không rõ.” Mẹ tôi đáp.

Chuyển Luân Vương nhìn tôi, tôi đương nhiên cũng phải cúi đầu lễ phép chút. Ánh mắt ông ta rất bình tĩnh, bình tĩnh kiểu không nói nên lời. Tôi không biết mình có nhìn nhầm không nữa, ông ta nhìn tôi mấy giây rồi ánh mắt đột nhiên lóe lên cái rồi lại trở về trạng thái bình thường, có điều ánh mắt vẫn như vô tình hay cố ý mà nhìn sang tôi.

“Hôm nay không có việc gì, người các người ai sẽ chơi cờ cùng ta?” Chuyển Luân Vương tiến vào căn chòi kia sau đó ngồi xuống, nhìn về phía chúng tôi nhẹ giọng hỏi.

Tôi ít chơi cờ, chắc chắn khoảng cách trình độ rất lớn, không thể làm ông ta thỏa mãn được. Tôi không được rồi thì chỉ còn mẹ mà thôi, dù sao tính cách bà cũng khá điềm đạm, không vội vàng lại có phần nhẫn nãi, vì vậy bà rất hợp với chơi cờ.

“Vậy tôi sẽ chơi cờ cùng ngài.” Mẹ tôi bước tới, tôi cũng tự động đi theo.

Chuyển Luân Vương mở bàn cờ ra.

Thực ra tối rất băn khoăn, tôi muốn hỏi ông rốt cuộc thứ mà mẹ tôi và Hồ Thanh Từ mang tới là thứ gì? Tại sao ông ta lại sửa sổ sinh tử? Có lẽ không phải là vì muốn báo thù, bởi điều này không phù hợp với tính cách ông ta. Vậy là lí do gì mới khiến ông ta làm như vậy? Hơn nữa ông ta và người đã cho mẹ tôi viên đan kia có mối quan hệ gì? Tôi bị bao vây bởi một đống câu hỏi, vô cùng muốn hỏi... chỉ là không hỏi được vì người họ đã bắt đầu rồi.

Đây là cờ tướng, lúc bắt đầu hạ cờ tôi có chút tự tin nhưng qua hồi thì hơi lo lắng rồi. Chuyển Luân Vương này tấn công rất khốc liệt, hạ toàn lực công kích. Nhưng mẹ tôi lại có xu hướng phòng thủ vì tính cách bà vốn là điềm đạm.

Cách tấn công tốt nhất cũng chính là phòng thủ, nếu phòng thủ tốt rồi thì đối phương không thể tấn công được. Có lẽ mẹ tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi xem trận đấu này mà như kinh hồn bạt vía, cảm giác hồi hộp, căng thẳng vô cùng bởi tất cả điều được thể hiện trên bàn cờ nhỏ bé làm tôi cảm giác như đang ở chiến trường thật sự: Đánh trận, phòng thủ, cứ công rồi lại thủ. Hơi thở tôi cũng dần trở nên gấp gáp.

quân Pháo của Chuyển Luân Vương đã vào đến tuyến đáy, trận này mẹ tôi hết hi vọng mất thôi. Bà vẫn đang yên lặng suy nghĩ còn tôi cũng chỉ đành bó tay…

Mình không am hiểu cờ tướng, thuật ngữ kia là search và dịch theo cách hiểu, nếu có sai sót mong mn góp ý ạ.

“Nhận thua rồi?” Chuyển Luân Vương hỏi.

“Xin để tôi suy nghĩ thêm, nếu thực sự phải nhận thua, tôi sẽ nhận, còn không thì tôi sẽ tiếp tục.” Mẹ tôi đáp, ánh mắt như dán vào bàn cờ.

Chuyển Luân Vương cũng không có ý thúc giục, chỉ ngồi như vậy mà nhìn mẹ tôi. Tôi cũng không nói gì bởi giờ đây tôi như chết lặng đi, chỉ có thể sốt ruột ở bên cạnh mẹ.

Cuối cùng mẹ tôi di chuyển một quân cờ, tình thế được đảo ngược ngay lập tức, tôi thầm reo lên một tiếng trong lòng. người bọn họ vẫn tiếp tục đấu trí, sau cùng chỉ còn lại vài quân cờ, mẹ tôi còn Tướng, mã, Chuyển Luân Vương lại còn tướng và pháo. Xem ra đây sẽ là một trận cờ hòa, mã (ngựa) thuộc kiểu nhẫn nhục chịu khó, dựa theo tính cách của mẹ thì bà còn lại quân mã cũng đúng. Mà Chuyển Luân Vương lại là người rất bạo, có khí phách nên ông ta còn lại quân pháo. Nhưng trận cờ thì cũng chỉ là trận cờ, phải có lúc chịu hòa thôi.

Ban nãy mẹ tôi suýt chút nữa thì thua, nếu là người khác thì có khi đã sớm nhận thua rồi. Nhưng mẹ tôi thì không, bà vẫn cố gắng nghĩ ra cách gỡ, mở cho bản thân lối thoát. Vì vậy, bà là con phượng hoàng duy nhất mấy trăm năm nay ở nhân gian cũng là có lí do cả. Tôi cũng đang cố học hỏi điểm này. Từ nhỏ mẹ đã dạy tôi rất nhiều, chỉ tiếc là tôi tiếp thu được không nhiều, không đạt được đến sự an tĩnh như bà.

“Tính cách của ngươi rất tương đồng với quân cờ trong tay ngươi.” Chuyển Luân Vương đột nhiên nói.

“Tôi xin nghe lời chỉ bảo của ngài.” Mẹ tôi gật đầu.

“Ta không có ý chỉ bảo gì, trước đây các người đã làm chuyện gì các người biết không?” Ông ta tiếp tục nói, sau đó sắp xếp lại bàn cờ, chuẩn bị cho trận tiếp theo.

Mẹ tôi yên lặng một hồi rồi cũng cùng ông ta xếp cờ, từng quân, từng quân một:

“Tôi biết tôi đã làm gì, nhưng tôi không biết thứ đồ kia là gì.”

“Ta biết ngươi không biết, nếu ngươi biết thì người đã không cùng con hồ ly kia mang xuống đây.” Chuyển Luân Vương chậm rãi nói.

“Vậy rốt cuộc bên trong là thứ gì? Xin hãy nói cho tôi biết.” Mẹ tôi nghiêm túc nói, giọng nói có chút vội vàng xem lẫn lo lắng.

Tôi cũng thấy hơi ngạc nhiên, câu này của Chuyển Luân Vương là có ý gì?

Chuyển Luân Vương nhìn mẹ tôi, tôi cũng trở nên sốt sắng vô cùng. Mẹ nói tiếp:

“Nếu tôi làm sai chuyện gì, xin ngài giáng tội lên thân này. Xin đừng trừng phạt con gái tôi, xin ngài cho nó cơ hội!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio