Nghe thần sông nói vậy tôi cũng chẳng tiện nói thêm gì, dù sao thì đúng là cô ta đối với tôi lúc nào cũng nghiêm túc. Nhưng mà số tiền này quá lớn khiến da đầu tôi tê tê, mỗi ngày vạn (), đời này của tôi coi như xong rồi.
“Cô nói với tôi mỗi ngày lãi vạn, cũng là nghiêm túc à?” Tôi hỏi.
“Nghiêm túc chứ, rất nghiêm túc là đằng khác.” Thần sông gật đầu.
“Cô lừa tôi cũng nghiêm túc lắm.”
“Sao lại nói ta thế?” Thần sông bỗng trở nên “nghiêm túc” lạ thường.
“Cô cứ trêu tôi, tôi…” Tôi thực sự là có chút sụp đổ.
“Dừng lại, ta chưa hề trêu chọc cậu. Hay là vậy đi, cậu đi theo ta ngày, ta sẽ trả cậu vạn, thế là cậu có tiền trả lãi ta rồi, có phải tốt biết bao không?” Thần sông hỏi tôi.
Tôi nghĩ một chút rồi gật đầu, thế này cũng được quá ấy chứ, it nhất là tôi sẽ không phải gánh món lãi kia. Tôi thở phào hơi, gắp lấy miếng thịt thỏ, vừa ăn vừa nói:
“Thần sông cô đúng là đang đùa tôi mà.”
“Vô vị, chỉ là đùa trẻ con thôi.” Thần sông đáp lại.
Tôi trợn mắt nhìn cô ta cái, cô ta đúng là được thật đấy. Tôi chắc chắn là bé hơn cô ta rất nhiều, thế mà cô ta lại đùa với tôi ư? Đúng là không ngờ đấy. Tôi nghiêm túc nói:
“Đúng rồi, nói chuyện chính đi. Cô cảm thấy người muốn đến đây độ kiếp kia khi nào sẽ đến?”
“Không phải hôm nay thì là ngày mai.” Thần sông chuyển tầm mắt ra ngoài.
Tôi đang cân nhắc thử, cũng có nghĩ là tôi sẽ phải ở lại động phủ này - ngày, cũng ổn, không được ở lại quá lâu. Nghĩ vậy tôi bèn tiếp tục ăn thỏ nướng, sau đó thì bảo thần sông tôi đi ngủ trước. Thần sông nhìn tôi một cái rồi lắc đầu:
“Hôm nay cậu đừng ngủ.”
“Tại sao? Tôi rất mệt đấy.” Tôi nói.
Lúc đến đây là tôi mới ngủ được lúc, mệt nhọc từ hôm qua mới giảm được chút ít, thực sự tôi chỉ muốn lập tức đi ngủ mà thôi.
“Không có tại sao cả, hôm nay không được ngủ.”
“Cô đang đùa tôi à?” Tôi vô thức hỏi.
“Trêu trẻ con nhiều không có ý nghĩa gì cả.”
Ok tôi không có gì để nói nữa cả, chỉ đành đi loanh quanh trong động phủ này. Nhưng mà dư âm mệt mỏi đêm qua quá lớn, tôi cứ ngáp ngắn ngáp dài không ngừng. Cô ta không cho tôi ngủ, tôi chỉ có thể trơ mắt ra nhìn cô ta. Không biết cô ta đã nhắm mắt lại tự lúc nào, tôi bèn đưa tay ra huơ huơ trước mặt cô ta, nào ngờ thần sông đột nhiên mở mắt ra:
“Cậu làm cái gì đấy?”
“Không có gì, cô ngủ tiếp đi.” Tôi đang thầm nghĩ, nếu cô ta ngủ rồi thì tôi cũng có thể lén ngủ một chút.
Thần sông nheo mắt lại:
“Thôi được, cậu ngủ đi nhưng ta không hi vọng là cậu sẽ xuống núi ăn lẩu tiếp đâu.”
Tôi ngạc nhiên nhìn thần sông, cô ta nói vậy là sao?!
“Ý của cô là tối qua tôi đã….”
Thần sông nhắn mắt lại, cô ta nói vậy làm tôi tỉnh táo lại mất rồi, làm gì mà buồn ngủ nữa. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì vậy nhỉ? Tôi qua tôi bị mộng du à, mơ thấy bản thân cứ chạy không ngừng hả? Thật ra đây không phải là mơ, tôi thấy da đầu giật liên hồi, tại sao tôi lại trở nên như vậy chứ?! Trong đầu tôi bỗng nảy ra loạt câu hỏi.
“Đừng có làm phiền ta.” Thần sông nói.
Nghe vậy tôi chỉ đành đi tới đi lui trong động phủ, thần sông có chút đau đầu:
“Đừng có đi đi lại lại nữa.”
“Tôi không ngủ được, cô phải nói rõ cho tôi.”
“Cậu không ngủ được còn cần ta ở cạnh dỗ dành à?”
“Không đến mức phải vậy. Cô ngủ của cô, tôi ngủ của tôi. Chỉ là tôi…. Được rồi, cô đừng có nhìn tôi như vậy, tôi không nói nữa.” Tôi lắc đầu.
“Cậu muốn phiền ta đến chết à? Không ngủ được thì để ta cho cậu chưởng, có muốn không?”
Tôi vội vàng lắc đầu, chưởng này của cô ta có thể làm tôi ngủ đến mấy ngày liền, tôi không cần đâu. Tôi bèn hỏi có cách khác không?
“Có, cậu lại đây.”
Tôi bước tới, thấy cô ra đứng dậy, nhấc đôi chân dài miên man ra. Tôi bị dọa trận, bèn hỏi hóa ra đây là cách của cô ta à, bị đá phát thì tôi không chết cũng sẽ bị thương nặng.
“Đúng, đây là cách đấy. Không ngủ được thì cứ qua đay, ta giúp cậu.”
Tôi không quấy rầy thần sông nữa. Cô ta thấy tôi không đi đi lại lại thì cũng ngồi xuống, tiếp tục nhắm mắt.
Không biết là đã qua bao lâu rồi, tôi không ngủ chút nào mà đi ra phía cửa động. Từng cơn gió lạnh buốt dội vào mặt, bỗng tôi đột nhìn thấy trong màn tuyết kia dường như có bóng hình nào đó. Tôi vội chạy vào trong lay thần sông dậy:
“Dậy mau, dậy mau.”
Thần sông mở mắt ra, còn chút ngái ngủ, xem ra vừa rồi cô ta ngủ say thật sự.
“Cậu phiền quá đấy, lần sau ta không đưa cậu đi nữa.”
“Không phải, tôi vừa nhìn thấy bóng dáng.” Tôi nói.
Thần sông nhìn ra ngoài, trong mắt như lóa lên tia sáng. Cô ta nháy mắt đã bước tới cửa động, tôi cũng chạy ra cùng. Thần sông nhìn chằm chằm vào nơi tôi phát hiện ra bóng hình kia, thoáng cái cô ta lại ngẩng đầu lên nhìn trời, xem ra sắp có trận mưa lớn, lôi kiếp dường như sắp tới rồi.
“Quả nhiên là cô ta…” Thần sông lẩm bẩm rồi lại quay sang nói với tôi, “Cậu ở yên đây trông đồ của Tuyết Vương, đừng có chạy lung tung, nếu có gì ngoài ý muốn xảy ra thì ta sẽ hận cậu mất. Giờ ta ra ngoài xem xem.”
Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu:
“Người ta đến rồi, tôi cũng không nhịn được.”
Người ta muốn độ kiếp, điều này nói rõ rằng người đó đạo hạnh rất cao. Mà dù khí trong người tôi tương đương với đoán mệnh sư cấp nhưng thực chất tôi mới chỉ là đoán mệnh sư cấp , cũng khác biệt so với người khác nhỉ?
Đột nhiên tôi nghĩ đến việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì thần sông sẽ hận tôi, cả người sởn gai ốc.
“Chúng ta đừng ra ngoài. Tôi tiếp tục nhìn cô ngủ là được rồi.” Tôi nói.
Như vậy thì sẽ an toàn hơn, mặc kệ người này muốn tới độ kiếp làm gì thì chúng tôi cũng chỉ cần giúp Tuyết Vương “trông nhà” là được. Những thứ khác không cần bận tâm, phải phân ra cái nào cần ưu tiên trước.
Tôi nhìn thần sông mà đau cả đầu, bèn kéo cô ta vào trong, vừa kéo vừa nói:
“Cô tiếp tục ngủ đi, đừng gây thêm rắc rối nữa, chúng ta còn phải đi tìm tủy lạnh ngàn năm.” Ở lại đây là biện pháp tốt nhất và nhanh nhất để giải quyết chuyện này.
Thần sông bị tôi kéo ngồi xuống thì hơi khó chịu:
“Sao mà cậu phiền thế nhỉ?”
Tôi không thèm để ý cô ta, chỉ tự thở phào hơi nhẹ nhõm.
Mãi đến ngày hôm sau mà bóng dáng kia vẫn chưa xuất hiện. Tôi như trút được gánh nặng, quả nhiên là không phải ra ngoài nữa. Mà thần sông không biết đã ngủ tự lúc nào, mà tôi vì câu nói của cô ta mà không ngủ nổi. Chờ đến lúc hơn giờ, thần sông mới tỉnh dậy, cô ta đi ra ngoài cửa động quan sát vài giây rồi nói:
“Khoảng - giờ tối nay có lẽ là thời gian độ kiếp.”
Tôi hơi sửng sốt, vội chạy ra nhìn trời, trời đã sáng rồi những hãy còn mờ mịt như có cơn dông. Dãy thiên sơn kéo dài cả trăm dặm, đây là ngọn núi duy nhất có tình trạng này.
“Vậy chúng ta nên làm gì? Tôi nghe cô đó.” Tôi nói.
“Đi ăn chút gì đã, tối đến chúng ta lên đỉnh núi xem xem.” Thần sông đáp.
“Tôi cũng đi à?” Tôi ngạc nhiên.
“Ừ, cậu cũng đi, có ý kiến gì thì nói.”
Tôi lắc đầu, có ý kiến thì nói ra cũng vô dụng. Tôi mới nghĩ vậy mà thần sông đã liếc tôi cái:
“Đây là do tự cậu không nêu ý kiến nhé.”
Tôi không thèm để ý cô ta, thậm chí còn muốn khinh bỉ cô ta cơ.
Tôi đi vào trong động phủ xem thử thì thấy có một chút trái cây quý, tôi bèn hái mang ra. Thần sông bèn bảo:
“Thịt, tại sao không có thịt?”
Tôi phải đi đâu kiếm thịt cho cô bây giờ? Tôi đưa cô ta một ít quả:
“Con gái thì ăn ít thịt thôi kẻo béo đấy.”
Tôi dứt lời liền bước tới cửa động, vừa ăn vừa nhìn. Bỗng thấy yên lặng lạ thường, tôi quay đầu nhìn thần sông thì phát hiện cô ta đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi hơi xấu hổ nói:
“Ăn trái cây tốt cho sức khỏe.”
Thần sông cắn miếng rồi cũng bước ra xem.
Đến tối, tôi thương lượng với thần sông nhưng chẳng tác dụng gì bởi khi tôi nêu ra ý kiến, nếu không phải là lắc đầu thì là không trả lời gì. Tôi biết ngay là ý kiến của tôi vô dụng mà.
Thần sông bố trí đơn giản ngoài của động để ngăn người khác bước vào sau đó dẫn tôi lên núi. Lúc này bầu trời đã vang rền tiếng sấm sét ầm ầm. Tôi không nhìn thấy đánh xuống đâu mà chỉ thấy âm thanh ầm ầm, khiến người ta cực kì kinh hãi. Đây hẳn là điện lôi mở đầu. Thật ra tôi rất tò mò, vì đây là lần đầu tiên gặp chuyện như vậy. Trước kia tôi cũng từng đọc mấy tin tức về vấn đề này, điện lôi có thể đánh chết cả con trăn lớn, tôi nghĩ đây có khi cũng là do độ kiếp mà ra.
Tôi và thần sông lên tới đỉnh núi, tiếng sấm đánh ngày càng lớn như muốn thủng màng nhĩ. Đôi mắt thần sông cứ chuyển động liên tục, không biết cô ta đang nghĩ gì nữa. Đột nhiên từ trên trời giáng xuống tia điện lôi, nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là tia thứ rồi, cũng kinh khủng quá mất. Tôi và thần sông chạy lên trên, đúng lúc nhìn thấy tia điện lôi giáng xuống một tảng đá. Ánh sáng chói kia rọi vào mắt tôi làm tôi không tài nào mở nổi mắt, tuy vậy tôi vẫn nghe thấy âm thanh đau đớn tột cùng. Đến khi mở mắt ra, tôi mới thấy trên phiến đá kia là mấy chiếc đuôi đẫm máu. --…. Có tận cái đuôi