Đoán Thiên Mệnh

chương 26-27-28

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi nhìn rõ, tôi thở phào nhẹ nhõm, là Dương Siêu.

Ông ta trông vẫn tốt hơn tôi chán, quần áo bị cắn rách lỗ chỗ nhưng không như tôi, quần áo đã bị cắn rồi mà trên người còn có toàn mùi nước tiểu chuột. Ông ta đi đến nhìn tôi cái như muốn tại hỏi sao trên người tôi có mùi như vậy, thế nhưng ông ta không mở miệng. Ông ta nhìn mẹ tôi, vẻ mặt vô cảm, tôi thật sự có thể cảm nhận được luồng khí căng thẳng đang bao trùm.

Khuôn mặt mẹ tôi vẫn thế, vẫn bình tĩnh như vậy.

Dương Siêu muốn làm gì vậy??? Mẹ tôi có lẽ là thần núi, lẽ nào ông ta vẫn muốn giết sao?!

“Quả nhiên cô là thần núi.” Dương Siêu nói.

Xem ra vừa rồi tôi đoán đúng rồi, chiếc hộp mà ông ta tìm thấy trong phòng mẹ tôi có lẽ chính là bằng chứng cho thấy mẹ tôi là thần núi.

“Cái này trả lại cô.”

Dương Siêu đưa hộ, mẹ tôi nhận lấy, mở ra xem, tôi vô thức nhìn cái. Trong hộp có văn kiện được gấp lại trông như đồ cổ vậy. Đây là văn kiện gì nhỉ, chắc không phải thư mời đảm nhiệm chức vụ thần núi đó chứ! Đó là tôi đoán vậy chứ dù không phải thì thứ đó chắc chắn có liên quan đến thần núi, nếu không thì Dương Siêu cũng không đột nhiên thay đổi thái độ đối với mẹ tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Ngày mùng mỗi tháng cô đều ra ngoài, đi lên núi sao?” Dương Siêu hỏi.

Tôi vừa mới nghĩ đến điểm này, suy cho cùng mẹ tôi ngày nào cũng ở nhà, nhưng bà lại là thần núi, mỗi tháng phải lên núi lần để quản lí chứ đúng không? Mẹ tôi lại lắc đầu:

“Quản lí núi này rất dễ dàng, lần này ấn thần núi cũng không có vấn đề gì, năm rồi ta chưa lên núi nhưng cũng vẫn ổn. Sở dĩ mỗi tháng ta ra ngoài vào ngày mùng là có việc khác.”

“Việc khác?” Dương Siêu ngờ vực.

Tôi cũng tò mò, không ngờ là không phải lên núi quản lí, vậy thì bà ra ngoài có chuyện gì? Phải biết là qua nhiều năm như vậy, chỉ có đúng ngày mùng bà ấy không ra ngoài (Lần tôi ngã gãy tay đó), còn những ngày khác thì luôn đúng hẹn, rốt cuộc bà ấy lên núi làm gì vậy???

“Ừ.” Mẹ tôi gật đầu

Có lẽ Dương Siêu thấy mẹ tôi không muốn nói nhiều nên ông ta không hỏi vấn đề ngày mùng này nữa mà đổi sang câu hỏi khác, trùng hợp thay cũng chính là câu tôi muốn hỏi.

“Nếu đã không muốn nói chuyện ngày mùng cho ta thì nói cho ta biết, cô là yêu tinh, Lý Dịch là người, vậy làm sao mà cô sinh ra Lý Dịch được?”

“Đây là câu chuyện dài.” Mẹ nói rồi quay đầu nhìn tôi như để hồi nhớ lại.

Nhưng khi mẹ tôi chuẩn bị nói tiếp thì Dương Siêu kinh ngạc:

“Vậy Lý Dịch không phải do cô sinh ra đúng không?”

Mẹ ngập ngừng gật đầu. Tôi sững sờ, tôi không phải do mẹ sinh ra, sao có thể chứ??!! Nữ thi đang ở nhà tôi kia lên núi ngày đã chết rồi. Còn mẹ thì xuống núi, bụng mỗi ngày to, chuyện này trong thôn ai cũng biết, cho nên người ta đều nói tôi là con của yêu quái.

“Quả nhiên là như vậy, yêu tinh các người sinh được đứa con thì sẽ có mùi khác lạ, mà cô trước nay chút cũng không thay đổi, rõ ràng là chưa hề mang thai, vậy bà…” Dương Siêu dừng lại.

Mẹ lại gật đầu. Tôi choáng váng, bà không mang thai ư? Vậy thì ai là người sinh ra tôi? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Đôi mắt mẹ bỗng hiện lên chút yêu chiều:

“Lý Dịch, dù con không phải do mẹ sinh ra nhưng mẹ luôn coi con như con ruột.”

Tôi định thần lại rồi gật đầu, điều này đương nhiên tôi biết, tình cảm mười mấy năm làm sao có thể giả được, chỉ là những câu hỏi này làm tôi bối rối quá.

“Cô nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Dương Siêu nói.

Tôi chờ đợi không chớp mắt, vì tôi biết những nghi hoặc trong lòng tôi lúc này sắp được giải đáp rồi.

Mẹ tôi chậm rãi nói:

“Ta biết cô ấy, năm trước, cô ấy lên núi tìm ta xem mệnh, cô ấy đã báo trước cho ta rồi. Nhưng không ngờ không những không gặp ta mà không hiểu vì sao lại rơi xuống vách núi mà chết. Ta rất ngạc nhiên khi không thấy cô ấy, bèn đi tìm thì tìm thấy cô ấy đang hấp hối. Ta cảm thấy vô cùng kì lạ vì gần như không có dấu vết của vật lộn, vậy thì tại sao cô ấy lại rơi xuống! Ta hỏi thì cô ấy nói phải đi đón đứa bé, ta hỏi là ai thì cô ấy lắc đầu nói cô ấy không đón được rồi. Cô ấy muốn ta biến thành cô ấy, ngày sau thì xuống núi, ta không muốn làm việc này nên đã từ chối. Khi cô ấy mất rồi, ngày liên tiếp ta đều mơ thấy tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ sơ sinh. Thật kì lạ, vậy nên ta quyết định biến thành cô ấy rồi xuống núi.”

Bà nói đến đây, gương mặt đang cố nhớ lại hồi ức. Tôi tiếp tục yên lặng lắng nghe.

“Ta nhớ rồi, cô ấy chỉ ta cách đón người. Khi xuống núi, ta dùng pháp thuật biến bụng mình to ra, làm người trong thôn tưởng ta đang mang thai. Nếu không sau khi đón đứa trẻ, sẽ càng thu hút sự chú ý của người khác, họ có thể nghĩ ta đang bắt cóc đứa trẻ cũng nên. Sau tháng, ta ra ngoài mang đứa bé về.” Cô ấy nói đến đây bèn quay sang nhìn tôi.

“Vậy đứa bé này là con sao?” Tôi tự lẩm bẩm.

“Đúng, đó là con. Sau khi đón con về, mẹ đã biến cho bụng nhỏ lại, đồng thời cũng biến con giống như lúc mới sinh rồi nuôi con lớn từng ngày.” Bà ấy nói tiếp.

“Mẹ đã đón con ở đâu vậy?” Tôi vô thức hỏi.

Mẹ đã giải thích vì sao bà ấy là yêu tinh mà tôi lại là con người. Nhưng tôi và thi nữ kia có mối quan hệ gì? Vì sao cô ấy lại phải để mẹ tôi biến thành giống cô ấy?

“Chuyện này, mẹ không nhớ.” Bà ấy lắc đầu.

“Không nhớ?” Dương Siêu bắt đầu nghi hoặc nói. “Cô đón nó ở đâu mà không nhớ sao? Hay là không muốn nói?”

“Tôi tin mẹ tôi.” Tôi biết, bà chưa từng lừa dối tôi, bà nói không nhớ thì chắc chắn là không nhớ thật. Nhưng tại sao bà ấy lại không nhớ?

Mẹ tôi thở phào cái, vẻ nhẹ nhõm:

“Ta chỉ nhớ là ta đã tự đi vào hang động, khi ra ngoài thì ta không nhớ được trong hang có gì, chỉ biết trên tay ta xuất hiện đứa bé, ta biết, ta đã đón nó từ ai đó. Nhưng ta không tài nào nhớ ra nổi.”

Vẻ mặt Dương Siêu hơi thay đổi, như thể đang cân nhắc xem trong lời nói của mẹ có mấy phần là thật. Mấy phút sau, ông ta gật đầu.

“Ta tin cô, vì trước đây ta cũng từng như vậy.”

Tôi đột nhiên sửng sốt, đó là gì vậy? Mất trí nhớ ngắn hạn ư? Tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng những lời mẹ nói để lại trong lòng tôi mối nghi hoặc lớn. Tôi được đón từ hang động, vậy chỉ có mình tôi hay vẫn còn người khác? Ai đã sinh ra tôi? Tại sao lại để người khác mang tôi đi. Những câu hỏi này làm tâm trí tôi vô cùng rối bồi. Tôi cảm giác như tôi vừa mở được cánh cửa nhưng trong cánh cửa này lại chứa vô vàn cánh cửa câu hỏi khác.

“Vậy bà còn nhớ hang động đó ở đâu không?” Dương Siêu nhìn tôi cái rồi hỏi mẹ.

“Vẫn nhớ, nhưng có điều nó đã bị nước nhấn chìm, rất lâu rồi ta không xuống đó.” Mẹ tôi nói, “Lý Dịch, nếu con muốn đi, mẹ sẽ đưa con đi.”

Tôi đã nghe ra hàm ý trong câu nói của Dương Siêu rồi, nếu thấy hàng động này, có phải sẽ tìm được manh mối gì về tôi không? Tôi nói “Vâng”. Nếu tôi không đi đến hang động này thì sẽ không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Tôi không nói thêm gì vì vẫn đang hoang mang cực độ. Mẹ tôi liền nói:

“Mẹ nói rồi, con, là người.”

Trong tôi chua xót, tôi là người thì sao? Tôi vẫn là được nhặt về, được sinh ra rồi bỏ cho ngươi khác mà thôi. Nói thật, tôi thà làm yêu quái còn hơn nhận được kết quả như thế này, tôi thở dài mệt mỏi. Sauk hi định thần lại, tôi nói nữ thi kia đã được đào lên rồi, giờ đang ở nhà, nếu cô ấy tỉnh lại thì có thể sẽ biết được nhiều manh mối hơn. Mẹ tôi nói:

“Đó vốn là nhà của cô ấy.”

Tôi hơi sốc, bà ấy nói vậy là có ý gì? Không để ý đến cảm nhận của tôi sao? Chuẩn bij làm thần núi tốt hay sao? Tôi bất đắc dĩ nói:

“Mẹ, mẹ định không xuống núi nữa sao?”

Mẹ đã nuôi tôi năm, đối với tôi rất tốt. Tôi thật sự không có dũng khí bắt bà xuống núi. Dù sao bà cũng là thần núi mà…

“Xuống, tất nhiên là xuống núi, mẹ đã quen với việc có đứa con trai, là con rồi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đã lâu như vậy, cô ấy sống dưới dung mạo người khác, tôi chưa từng nhìn thấy bộ dạng thật của bà nên có chút to mò. Chân thân của bà là gì?

Tôi nói muốn xem, dù sao bà cũng nuôi tôi lớn mà tôi lại không biết bà ấy như thế nào thì thật bất công với bà. Mẹ do dự rồi gật đầu. “Được.”

Tôi mở to mắt chờ đợi, Dương Siêu bên cạnh tôi cũng hứng thú, tôi và ông ta đều muốn xem chân thân của bà ấy như thế nào.

Tôi và Dương Siêu chăm chú nhìn mẹ, một làn khói trắng bay ra từ cơ thể bà, chậm rãi bao trùm lên khuôn mặt của bà, mơ mơ hồ hồ. Cả chiều cao và dáng người của bà ấy cũng biến đổi. Một cơn gió nhẹ thổi qua, khói trắng quanh bà ấy nhẹ nhàng bị thổi bay, lộ ra một người phụ nữ rất lạ lẫm, cũng rất đỗi dịu dàng bước ra. Tuổi tầm ba mươi, tóc dài xõa xuống vai, khí chất tuyệt vời, ngũ quan lạ lẫm, đường nét làm người ta thoải mái, ánh mắt kiên định. Đây là hình dạng thật của mẹ tôi sau khi biến thành hình người, thật sự là tôi chưa từng thấy qua. Tôi nhớ kỹ hình dáng của bà ấy rồi, bà ấy bây giờ, mới là người nuôi tôi hơn mười năm, tôi cả đời này sẽ nhớ kỹ. Dương Siêu bên cạnh ngẩn người, vô thức lẩm bẩm, dường như nhỏ gióng nói:

"Hóa ra còn là một đại mỹ nhân."

Tôi vô thức liếc nhìn ông ta, ông ta ho khan một tiếng, nhún vai, mặt không biểu cảm đứng lên, như thể lời vừa rồi không phải của ông ta. Mẹ tôi cũng nghe thấy lời này của ông ta, bà ấy cũng liếc Dương Siêu, ông ta lại ho khan:

"Cô tương lai có thể, có thể nói là người theo đuổi cô tương đối nhiều, cũng không cần một mực ở nhà trông coi Lý Dịch."

Tôi cảm thấy bà ấy hy sinh cho tôi rất nhiều. Vì nuôi dưỡng tôi, bà ấy thế mà lại ở một chỗ trong nhà hơn năm, làm trễ nải nhân sinh đại sự của chính mình, tôi rất áy náy.

"Không phải là thủ tiết, ta đón nó, thì phải có trách nhiệm nuôi dưỡng nó trưởng thành, những chuyện khác không quan trọng." Mẹ tôi nghiêm túc nói.

Tôi vô cùng cảm động, không lời nào có thể diễn tả được.

"Coi như ta gặp được một yêu tinh có tình người." Dương Siêu nói câu này làm tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Cảm ơn đã khen."

Tôi nói nhớ rồi, bà ấy "ừ" một tiếng. Toàn thân một lần nữa bị khói trắng bao phủ, ngũ quan cũng có chút biến hóa, dù sao muốn xuống núi thì bà ấy cũng phải khôi phục bộ dáng lúc trước. Hơn nữa trong tình huống hiện tại, bà ấy buộc phải đem cánh tay trái gãy rời của ấn Thần Núi trở về. Nếu không tay trái của bà ấy sẽ luôn vô dụng, điều này ảnh hưởng rất nhiều đến bà ấy.

Tôi nhịn không được thấp giọng hỏi: "Mẹ, chân thân của mẹ là gì vậy?"

Tôi rất tò mò, dù sao mẹ tôi cũng giống hiền thê lương mẫu, bản thể rốt cuộc là rắn? Hồ ly? Hay là một thứ gì khác? Cá nhân tôi cảm thấy có thể là hồ ly, nhưng lại có thể không phải. Dù sao hồ ly thường ma mị, mà mẹ tôi có ánh mắt rất bình tĩnh, từng cái giơ tay nhấc chân đều có khí chất vô cùng khí chất quý tộc, hẳn là không phải hồ ly.

"Hỏi cái này thật bất lịch sự." Bà ấy lắc đầu nói.

Tôi bất đắc dĩ, bà ấy lại nói tiếp:

"Nhưng mà con là người thân, sau này mẹ có thể nói cho con biết. Đã rất lâu rồi mẹ chưa hiện nguyên hình."

Bà ấy nói vậy làm tôi vô cùng mong đợi, nhưng Dương Siêu lại nhìn bà ấy, do dự một chút rồi nói:

"Trước kia ta đã gặp cô bao giờ chưa?"

Mẹ tôi lắc đầu: "Có lẽ là chưa."

Dương Siêu bắt đầu trầm ngâm, lẩm bẩm gì đó tôi không nghe được. Ông ta thật sự đã gặp mẹ tôi rồi sao? Tôi không nghĩ nhiều về chuyện này. Tuy nhiên tôi thấy thần sắc mẹ tôi có chút thay đổi, xem ra Dương Siêu đã nói đúng.

Ngay sau đó cơn gió nhẹ lại thổi qua, thổi tan làn khói trắng bao trùm lấy mẹ tôi, bà lại khôi phục bộ dáng trước đây.

Bà ấy đem ấn Thần Núi theo bên mình, không thể để lại xảy ra chuyện. Chúng tôi hỏi bà ấy có biết người phụ nữ không phải là người kia đang ở đâu? Bà ấy nói biết rõ, xem ra trong lòng bà ấy đã có dự định. Tôi nói “xuống núi thôi”, dù sao toàn thân tôi nồng nặc mùi nước tiểu chuột, gần như không thể chịu nổi, tôi phải đi tắm rửa thay quần áo ngay mới được! Mẹ tôi gật đầu, nhưng bà bảo tôi đợi một chút rồi đi tới một bụi cỏ ngồi xổm xuống, sau đó tôi thấy bà ấy ôm một con vật đi ra, màu trắng, đúng là con thỏ lần trước báo tin cho tôi. Nó được băng bó khá tốt nhưng không còn nhiều sức lực. Tuy nhiên vừa nhìn thấy Dương Siêu thì lập tức cố gắng nhe răng trợn mắt đứng lên.

"Một kiếm kia của ngươi suýt nữa đâm chết nó." Mẹ tôi nói.

Lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng nói bà lạnh lùng như vậy, bà ấy đang tức giận. Dương Siêu im lặng, muốn nói lại thôi, cuối cùng chọn trầm mặc không nói gì, thỏ trắng mới xem như hết giận. Mẹ tôi nói mang nó xuống núi dưỡng thương. Ba người chúng tôi lập tức xuống núi. Mẹ tôi lấy lại được ấn Thần Núi, những động vật kia đều khúm núm, không dám cản đường.

Đến khi xuống núi đã là giờ sáng. Về đến nhà, Dương Siêu nói đến nhà trưởng thôn xem một chút. Tôi cảm thấy trưởng thôn này có chút kỳ quái, nhưng kỳ quái chỗ nào thì tôi cũng không chỉ ra được.

Dương Siêu đi rồi. Tôi hỏi mẹ, người này có thể tin tưởng được hay không. Mẹ tôi gật đầu:

"Có thể."

Xem ra mẹ tôi đã sớm biết Dương Siêu sẽ đến đây. Nhưng tôi có cảm giác lần này ông ta đến giống như có chuyện khác cần xử lý, nhưng cụ thể là gì thì ông ta không nói, tất nhiên là tôi cũng không biết được.

Tôi mở cửa ra, chiếc quan tài vẫn nằm bên trong. Tôi nhẹ nhàng thở phào, mẹ tôi nhìn tôi mấy lần, cũng không nói lời nào, đi vào bếp lấy ra một củ cà rốt cho con thỏ ăn, sau đó bà ấy đưa nó về phòng. Còn tôi đương nhiên phải đi tắm rửa thay quần áo. Tôi phải tắm nhiều lần, dùng hết cả nửa chai sữa tắm, cái mùi khai này mới bớt đi, tôi mới xem như có thể lên giường ngủ.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, mẹ tôi nói vẫn nên ra ngoài, nếu không lấy cánh tay ấn Thần Núi về thì bà ấy sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn. Tôi nói người cùng đi sẽ tất hơn, còn có thể chăm sóc lẫn nhau. Mẹ tôi lắc đầu:

"Không cần, mẹ đi một mình được. Đúng rồi, con cho con thỏ trong phòng ăn nhiều một chút, nó ăn ít quá. Còn nữa, con kiếm ít tiền mua một cái điện thoại di động. Mẹ thấy rất nhiều người có rồi."

Tôi gật đầu. Đúng là điện thoại khá tiện lợi. Mẹ tôi thu dọn đơn giản rồi bước ra ngoài. Tôi biết bà ấy là Thần Núi nên cũng không lo lắng nhiều. Dù sao Thần Núi kháto, mọi vật nhất định không dám lộn xộn. Dương Siêu không phải đối với mẹ tôi cũng thay đổi thái độ rất nhiều hay sao?

Tôi tự mình mở cửa. Đến trưa tôi cho thỏ ăn cà rốt, nó có vẻ ngượng ngùng, tự mình ôm cà rốt ăn. Tôi cũng không có ý giúp nó, dù sao nó cũng rất thông minh, biết rõ chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm. Mà tôi tự làm cho mình một chút đồ ăn, đã đến chiều rồi mà vẫn không có việc gì, tiền cơm cũng không kiếm được thì tôi lấy tiền đâu để mua điện thoại? Tôi bất lực. Đang nghĩ cách xử lý cái quan tài thì Dương Siêu từ bên ngoài bước vào, bộ dạng có chút khó coi. Tôi hỏi ông ta làm sao vậy? Ông ta nói:

"Bên trên lên tiếng, nữ thi này cậu vẫn phải xử lý."

Tôi hiểu ý ông ta. Nhưng chỉ có nữ thi này biết được thân thế của tôi, nếu xử lý rồi thì tôi biết hỏi ai đây? Tôi lắc đầu nói không được, thái độ vô cùng kiên quyết.

Dương Siêu nhìn tôi: "Được, ta biết ngay cậu sẽ nói như vậy. Tìm chỗ giấu quan tài trước đi."

Đương nhiên là tôi đồng ý, nói cứ chôn xuống là được rồi. Dương Siêu nói không thể làm như vậy, nếu chôn xuống lần nữa thì cô ấy sẽ lại ngủ mất.

"Vậy có thể làm cô ấy tỉnh lại không?" Tôi hỏi.

Có lẽ cô ấy chỉ cần một chút nữa thôi là sẽ tỉnh lại. Như vậy tôi có thể hỏi rõ ràng, cô ấy biết được tôi từ đâu, có cái gì trong hang động kia?

"Cái này, ta sẽ nghĩ biện pháp." Dương Siêu nói.

Ông ta bảo tôi bày đàn tế và bắt đầu làm việc. Tức là đi đến một nơi khác dẫn một ít thi khí tới đây để tăng tốc độ thức tỉnh của xác chết. Lúc này tôi không thể giúp được gì, chỉ có thể nhìn mà thôi. Toàn bộ quá trình là để đẩy nhanh tốc độ thi biến. Thời điểm ông ta dẫn thi khí đến, nhiệt độ trong nhà giảm xuống, vừa lạnh vừa ẩm khiến người ta khó chịu.

Bận rộn cả nửa ngày, tôi nghe thấy trong quan tài có tiếng hít thở. Điều này làm tôi vô cùng hồi hộp, tỉnh rồi sao? Tôi vội vàng đi tới bên cạnh quan tài.

"Thế nào?" Tôi hỏi.

Dương Siêu làm xong pháp thuật cuối cùng:

"Không khác biệt lắm. Như lần trước, ta mở quan tài, cậu đánh thức cô ta!"

Tôi gật đầu. Dương Siêu trực tiếp mở quan tài ra như lần trước, tôi lại thấy được người nằm trong quan tài. Điều này làm tôi ngạc nhiên là mặt cô ấy vẫn tái nhợt như lần trước, nhưng lại xuất hiện một chút huyết sắc.

"Cô ơi, cô ơi!" Tôi không biết tên của cô ấy, vì vậy chỉ có thể gọi một tiếng cô.

"Tiếp tục đi, cô ta nằm quá lâu rồi." Dương Siêu nói.

"Cô ơi..." Tôi tiếp tục gọi một lúc.

Đột nhiên phát hiện mũi của cô ấy cử động, hàng lông mi cong cong cũng bắt đầu động đậy, thật sự sắp tỉnh rồi sap? Tôi vui mừng, thật muốn hỏi cô ấy nhiều chuyện, không biết tôi và cô ấy có quan hệ gì.

Tôi thấy lông mi nữ thi trong quan tài di chuyển, thậm chí ngón tay cũng bắt đầu động đậy, thế nhưng mắt vẫn không có dấu hiệu mở ra, giống như là một người đang sống thực vật, vẫn chưa tỉnh lại.

Trong lòng tôi thất vọng, theo bản năng nhìn về phía Dương Siêu. Ông ta hơi nhíu mày, hình như không ngờ rằng nữ thi này vẫn chưa thể tỉnh lại, Dương Siêu tự lẩm bẩm.

"Không thể nào, ta đã dẫn thi khí ở gần đây về đây hết rồi, đủ để người này sống lại rồi, tại sao lại như vậy được?"

`

"Có phải là có chỗ nào đó xảy ra sự cố không?" Tôi hỏi, vào mười tám năm trước cái nữ thi này chết tương đối kỳ lạ, lên núi lại ngã chết, ngay cả mẹ tôi cũng bị bất ngờ không hiểu nổi, là do người này chết bất ngờ hay là có ai đẩy xuống vách núi?

Nếu như là bất ngờ thì nàng mới có thể tỉnh lại, thế nhưng nếu như là có người đẩy nàng, cái này...

"Tình huống Thi Biến thì đã đạt được rồi, nên có thể tỉnh lại rồi, nhưng mà ta thử lại một lần nữa xem sao!". Sắc mặt Dương Siêu trở nên nghiêm nghị, xem ra ông ta cảm thấy có gì đó không đúng.

Ông ta tiếp tục làm pháp, trong miệng nhẩm chú ngữ, lấy ra một lá bùa màu vàng, cắn đầu ngón tay, điểm máu lên trên tấm bùa, tấm bùa vàng động đậy mấy lần, sau đó bay vào trong quan tài, đúng vào mi tâm nữ thi.

"Lên!"

Dương Siêu hét một tiếng, ngón tay chỉ về phía nữ thi trong quan tài, tôi có thể cảm giác được cách làm của ông ta không có vấn đề gì, thế nhưng nữ thi lại không hề có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ nằm trong quan tài động đậy ngón tay.

Dương Siêu nhíu mày thật sâu, đi tới,

"Không có lí do gì…, bà ta chắc chắn có thể tỉnh lại, cách làm vừa rồi của ta cho dù là người vừa mới chết cũng có thể Thi Biến tỉnh lại, huống chi bà ấy đã chết hơn mười năm? Thi khí ngưng tụ nhiều như vậy?"

Đầu óc tôi cũng mơ hồ không rõ, chuyện gì thế này? Tôi liên tục gọi, "Cô ơi..…cô ơi…”

Người nằm bên trong quan tài không có phản ứng gì.

"Ôi!" Dương Siêu đột nhiên phát hiện cái gì đó, ông ta thò tay vào trong quan tài, cầm lá bùa kia lên. Sauk hi nhìn thấy khuôn mặt bà ấy, tôi cũng vô cùng kinh ngạc, dù bà ấy không tỉnh lại nhưng trên mặt bà ấy lại có biểu cảm, biểu cảm của sự sợ hãi. Tại sao?

"Chuyện này là sao vậy?" Tôi hoàn toàn không biết làm sao, đầu óc rối tung lên.

Nữ thi này làm sao vậy? Sau khi bà ấy tỉnh lại, tôi cũng chỉ là muốn hỏi bà một chút vấn đề, Dương Siêu cũng sẽ không làm gì có hại đối với bà, bà ấy sợ gì vậy?? Căn bản là không cần sợ gì cả.

"Không ổn rồi."

Dương Siêu nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt rất là khó coi, bỗng nhiên ông ta quay đầu lại nhìn ra ngoài.

"Ta không nên làm cho bà ấy tỉnh lại như vậy, vì sẽ làm bà ấy bị bại lộ, có người đến tìm, cho nên bà ấy mới sợ!"

"Có người? Ai?" Tôi kinh ngạc, lẽ nào là người nhà của nữ thi? Không phải nha, người nhà thì làm sao phải sợ chứ?

"Cậu nhìn ra được gì từ trên mặt bà ta?" Dương Siêu cảm giác được gì đó, trên mặt vẻ nghiêm nghị càng ngày càng nhiều. Giọng điệu này làm tôi lập tức nhìn vào khuôn mặt nàng, có điều tôi chưa kịp bắt đầu xem, Dương Siêu đột nhiên nói một tiếng. "Không ổn"

Vừa nói xong câu nói này, ông ta liền cầm theo kiếm gỗ đào chạy ra ngoài, hơn nữa còn đóng cửa lại.

Dương Siêu giống như là gặp đại địch, làm tôi cũng vô cùng căng thẳng, phát sinh cái gì? Cái người đến tìm nữ thi này là ai?

Tôi không kịp nghĩ nhiều, tình huống bộc phát như thế này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi, tôi cho rằng có thể trực tiếp hỏi bà, nhưng kết quả… tôi nhìn vào mặt bà ấy, thật sự làm tôi choáng váng

Thi tướng và nhân tướng không giống nhau, người có sắc, chính là khí sắc, khí sắc có thể phân biệt ra được rất nhiều chuyện tốt xấu, thế nhưng thi chỉ có một loại khí sắc, đó là màu trắng, gia tăng độ khó cho việc xem tướng!

Có điều sự tình khẩn cấp, tôi nhìn chằm chằm gương mặt nàng một hồi, nhìn ra một chút gì đó, thế nhưng để tôi cả kinh phát hiện không xong rồi, cửa đã bị đẩy ra, lông tóc cả người tôi dựng đứng hết cả lên.

Đến rồi?

Bóng người vụt đến bên cạnh tôi, kéo tôi trốn đến một bên, dọa tôi sợ đến suýt chút nữa kêu ra thành tiếng.

"Suỵt! Tuyệt đối không được nói chuyện!" Là Dương Siêu, ông ta mới đi ra ngoài lúc nãy, sao lại trở về rồi? Do đã gặp phải thứ gì đó mà ông ta cũng không đối phó được hay sao?

Tôi vội vàng câm miệng, mắt trộm nhìn ra bên ngoài, lúc này trời đã tối rồi, bên ngoài như có tiếng gì đó, Dương Siêu nhỏ giọng nói. "Đến rồi."

Lúc này, tôi vô cùng sốt sắng, giây sau, mắt tôi trợn lớn tới mức sắp rớt ra ngoài, bởi vì tôi đã thấy một cảnh tượng làm tôi giật mình.

Ngoài cửa, có tiếng bước chân, có một đội đi tới.

Những thứ này không phải người, mà là người giấy, người, mang theo cái kệ, bước vào không tiếng động.

Tôi chưa từng nghĩ đến mấy người giấy đó sẽ đi vào cửa nhà tôi, nụ cười quái dị trên mặt chúng khiến da đầu người ta tê dại khi nhìn vào, đây là thứ gì chứ?

"Không được lên tiếng!" Dương Siêu trầm giọng hơn

Tôi thật sự bị kinh hãi, đây là cái gì? Tôi thật sự không tưởng tượng nổi, thứ này có thể làm Dương Siêu phải trốn đi, ấn tượng ông ta để lại cho tôi là lá gan ông ta rất lớn, hơn nữa quyết đoán mãnh liệt, thế mà ông ta lựa chọn trốn đi, vậy thì thứ này tôi cũng không thể nào đối phó nổi.

Sau khi chúng đi vào, thì để cái kệ xuống dưới đất, đi tới bên cạnh quan tài, trực tiếp nâng cái quan tài này lên, là muốn đem quan tài đi đâu sao? Là ai sai khiến?

"Đừng nhúc nhích!" Dương Siêu thở dài.

Tôi có thể nghe được trong giọng nói của ông ta tràn đầy bất đắc dĩ, tôi quay đầu lại nhìn, phát hiện trong ánh mắt của ông ta lại có một tia rụt rè, giống như là bốn người giấy này từng dùng cách như thế mà nâng ông ta đi vậy.

Toàn bộ quá trình đều quỷ dị, bốn người giấy nâng quan tài đặt lên trên kệ, sau đó nâng lên rồi đi ra ngoài cửa. Nhưng đột nhiên, con thỏ trắng ở trong phòng mẹ tôi chạy ra, ánh mắt của nó trợn thật lớn, trên mặt là vẻ hoảng sợ, "Chít chít!!"

Con thỏ trắng nhe răng với bốn người giấy!

Chúng bèn dừng lại, thân thể không nhúc nhích, quay đầu nở nụ cười quái dị mà nhìn con thỏ trắng, nó bị dọa hoảng tới mức nhanh chân chạy vào trong phòng.

Trên mặt bốn người giấy không thay đổi, là vì chúng đều là giả, mà loại nụ cười này đúng là quá hãi người. Chúng quay đầu, nhấ quan tài lên, rất nhanh đã đi vào trong bóng tối, giống như nãy giờ không hề phát sinh bất cứ chuyện gì.

Thế nhưng bên trong nhà trống không, để cho tôi biết được, lúc nãy người giấy nhấc quan tài, không phải là ảo giác. Tôi lại chỉ biết trơ mắt nhìn nữ thi có thể biết được thân thế của tôi này bị bốn người giấy nhấc đi mất, tôi co quắp ngồi trên mặt đất.

"Ra đây nói chuyện." Dương Siêu nói, sắc mặt ông ta rõ ràng rất là khó coi, mà tôi cả người rét run, chuyện gì thế này? Tôi đầu óc rối loạn.

"Mọi chuyện phức tạp hơn ta nghĩ nhiều, ta biết tại sao bên trên yêu cầu ta nhanh chóng giải quyết nữ thi này." Dương Siêu chậm rãi nói.

Tôi thấy thỏ trắng sợ hãi đứng ở cửa phòng mẹ tôi mà quan sát tình hình bên ngoài, nhìn thấy người giấy đi rồi, nó mới ngồi xuống đất, vẻ mặt vẫn còn đang hoảng sợ.

"Vừa nãy khiêng nữ thi đi là ai?" Tôi vội vàng hỏi, không cần ông ta nói, tôi cũng đã biết sự tình phức tạp, hoàn toàn vượt qua những gì tôi có thể tưởng tượng, cuối cùng thì nữ thi này chết như thế nào?

"Không rõ, thế nhưng ta cho cậu biết, ta từng bị chúng nó khiêng đi một lần." Dương Siêu nói ra chuyện mà vừa nãy tôi đã đoán được.

Quả nhiên là như vậy, nếu không thì với tính cách của ông ta, căn bản sẽ không khoanh tay đứng nhìn, để cho mấy người giấy này tùy ý mang nữ thi đi mất.

"Sau lưng những người giấy này có một người, ta vẫn đang truy tìm. Ta có thể nói cho cậu biết, nếu như ngày hôm nay chúng ta ra tay ngăn cản, như vậy ngày mai sẽ xảy ra chuyện, lúc ta bị nhấc đi, ngày thứ nhất có người ra tay ngăn cản. Nhưng đến ngày thứ hai, cái gì cũng không cản nổi, nếu cản sẽ chết, là có người nhìn trúng ta rồi... Ngày thứ hai ta bị chúng nó nhấc đi, giữa đường ra một chuyện ngoài ý muốn, ta phải tự nắm lấy cơ hội này chạy trốn." Trong lòng Dương Siêu vẫn còn sợ hãi.

Tôi không nói gì, vừa rồi tôi không ra tay ngăn cản, là bởi vì tôi xem mặt nữ thi, nhìn ra chắc chắn bà ấy muốn dời đi, hơn nữa không đi không được, nói cách khác dù ngăn cản thế nào, đều sẽ bị những người giấy này mang đi!

Điều này thật đáng sợ, vì lẽ đó nữ thi mới sợ!

Có điều như Dương Siêu nói, là ai đã nhìn trúng bà ấy rồi?

Tôi đứng sững sờ ở trong phòng, Dương Siêu đi tới vỗ vai tôi.

"Cậu đừng có nghĩ về nữ thi này nữa, bị người giấy này mang đi mất rồi, nếu như không có vận may của tôi, cậu căn bản không thể biết, người đứng đằng sau lưng chúng nó mạnh đến mức chính cậu cũng không thể nào tưởng tượng được!"

- Hết chương ++-

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio