Nói thế nào nhỉ, mới có qua ngày thôi mà họ đã đến rồi, xem ra là đã gặp rắc rối khi giải quyết cái chết của thần sông rồi. Tôi đứng dậy mời họ vào nhà ngồi. Dương Siêu đi ra ngoài có việc kinh doanh gì gì đó rồi, anh ta nói tối sẽ về. Tôi rót nước mời thì chợt nhớ ra, bọn họ đâu phải người thật, không thể uống nước được. Nhưng hình như tên thái giám kia đã quen với việc nhầm lẫn này, hắn lấy từ trong túi ra thứ, trông như nhọ nồi vậy.
Tôi cứ rót chút trà ra tách, nước trà có chút đậm, thế mà thành hoàng cũng cầm chén trà lên nhấp ngụm, mà ông ta uống trà thật, mà hình như ông ta thấy trà có vẻ ngon, nhìn dáng vẻ ông ta thì đúng là đang thưởng thức trà. Trà này tôi mua có mười mấy tệ cân, thế mà ông ta lại có biểu cảm như thể trà này rất ngon, tôi vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều mà trực tiếp hỏi thẳng bọn họ muốn tôi xem giúp gì. Giờ giải pháp ổn thỏa nhất là trực tiếp tìm người làm thần sông, giúp cho dòng sông sống lại, thì mọi chuyện sẽ không bị bại lộ. Thành hoàng trầm mặc không nói gì, đương nhiên tôi cũng để ông ta tự lựa chọn thôi, không thúc giục gì cả. Dù sao ông ta là thành hoàng, cũng là long nhân, trừ khi ông ta cho phép, nếu không tôi cũng sẽ không tự tiện xem tướng ông ta.
Mà thú thực tôi cũng không nhìn ra, chỉ có thể xem tướng tên thái giám kia, nhưng không biết tôi còn có thể thấy được điều gì nữa không. Khi tôi chuẩn bị xem thì thành hoàng đột nhiên thở dài một hơi, sau đó lên tiếng:
“Cái chết của thần sông, Hazz, cũng không biết nói sao nữa, chuyện cũng đã xảy ra rồi, ngươi có đề xuất nào không?”
Đề xuất ư? Thật ra tôi cũng chẳng có đề xuất gì hay, trước tiên cứ tìm thần sông thay thế đã là được đúng không, “người” này nhất định phải tu luyện thành tinh rồi. Ông ta là thành hoàng, hẳn là biết rất nhiều cao thủ, nói cách khác ông ta có thể trực tiếp tự mình lựa chọn. Suy cho cùng ông ta cũng là cựu hoàng đế, chuyện tuyển chọn người tài này quá đơn giản rồi.
Khi tôi nói ra điều này, ông ta lắc đầu:
“Nếu chỉ đơn giản như vậy thì quá tốt rồi, có điều con sông này quá nhỏ, kẻ tu luyện thành tinh duy nhất đã chết rồi…”
Tôi hiểu ý ông ta, hóa ra trong con sông kia chỉ có kẻ thành tinh, cũng đúng thôi, sông nhỏ như vậy, giống như công ty nhỏ bé chỉ có thể nuôi được tổng giám đốc vậy.
Nhưng thành hoàng tiếp tục nói:
“Xem giúp ta đi.”
“Được, trường hợp này của ông, tôi chỉ có thể dùng tự toán.”
Dường như ông ta biết trước tôi sẽ nói như vậy nên rất thản nhiên gật đầu cái, sau đó dùng tay nhúng vào chén trà, viết lên bàn chữ “Thời” (时) trong thời gian (时间) rồi hỏi tôi phải mất bao lâu mới nhìn ra được. Thấy tôi im lặng, thành hoàng hơi ngạc nhiên, vẻ mặt thay đổi:
“Sao vậy?”
Ngay cả thái giám đứng bên cạnh cũng thấy căng thẳng, dù sao thì nếu chuyện thần sông kia không được giải quyết ổn thỏa thì bọn họ sẽ bị liên luy. Tôi im lặng là do quá ngạc nhiên, không biết có nên nói ra không vì tôi xem chữ “Thời” kia, xem ra thứ khiến tôi trước giờ chưa từng nghĩ đến.
“Nhìn ra điều gì rồi?” Thành hoàng hỏi.
Tôi lại im lặng hồi lâu, họ cũng không thúc giục, sau cùng tôi quyết định nói:
“Ông cứ về đợi đi.”
“Đợi?” Thành hoàng không ngờ tôi sẽ nói vậy, tên thái giám kia cũng kinh ngạc.
“Đúng vậy.”
“Chờ bao lâu?”. Ông ta hỏi
“Mấy ngày thôi.” Tôi nói.
Thành hoàng nhìn tôi cái rất lâu, cuối cùng gật đầu:
“Được, Tiểu Lý, đưa tiền.”
Thành hoàng đứng dậy, tên thái giám kia lấy từ trong tay áo ra mặt dây chuyền ngọc nói:
“Đây, ngươi cầm đi.”
Sau đó thành hoàng đưa theo thái giám của mình rời đi. Tôi nhìn vào đồ vật trên tay, không hề có chút vui vẻ nào mà ngược lại cảm thấy bồn chồn không vui. Không biết tôi đã nhìn bao lâu nữa, lúc này Dương Siêu lái xe trở về, vừa đi vào anh ta đã khịt mũi nói:
“Này, sao thành hoàng đến sớm thế nhỉ!”
Tôi gật đầu.
“Cậu xem gì cho ông ta rồi?...Lý Dịch, sao không nói gì thế?” Có vẻ Dương Siêu tò mò rồi.
Tôi do dự nói:
“Tôi biết có lạ sắp chết, không biết nên cứu hay mặc kệ.”
“Ý cậu là sao?” Vẻ mặt Dương Siêu kì quái.
Tôi bảo Dương Siêu trả lời câu hỏi của tôi trước đã, anh ta im lặng chút rồi nói:
“Người thì phải có lương tâm, nhưng lương tâm này phụ thuộc vào cách người ta định nghĩa, tức là phải phụ thuộc vào hoàn cảnh, nếu đó là cái chết đã bị chỉ định thì ta cũng không quan tâm bởi vì có quan tâm cũng không làm gì được. Còn nếu có thể thay đổi thì tùy thuộc vào tính huống. Người cậu nói đến có thể cứu được à?”
Tôi lắc đầu nói không, Dương Siêu lại hỏi rốt cuộc là có chuyện gì, tôi đành nói hết ra.
Lúc thành hoàng viết chữ “Thời” (时), chữ này có thể tách thành “日” và “寸”. Đầu tiên, tôi để ý thấy thành hoàng viết ngược, tức là người bình thường sẽ viết “日” trước, sau đó mới đến “寸” nhưng ông ta thì viết “寸” sau đó mới đến “日”. Cũng là người bình thường, nếu thấy ông ta viết ngược như vậy sẽ nghĩ là dó thói quen thôi, không có gì đáng để tâm, nhưng đối với những người xem mệnh như tôi thì khác. “寸” trước “日” cho thấy thời gian bị đảo ngược rồi. “日” là ban ngày, nếu bị đảo ngược lại thì là ban đêm.
Vậy kết luận thứ nhất: Thời gian lúc ban đêm!
Tiếp theo, chữ “时” trong ngũ hành thuộc về vàng, nhưng thứ thành hoàng cần tìm là thần sông mới, liên quan đến nước. Vậy theo ngũ hành, vị thần sông mới này sẽ xuất hiện từ con sông kia. Nhưng hoàng thành lại nói là con sông kia hiện tại không có kẻ nào tu luyện thành tinh, đây không phải là rất mâu thuẫn sao? Tôi cũng thấy như vậy, nhưng khi tiếp tục phân tích, tôi thấy quá kinh sợ rồi, bởi vì tổng thể nói lên rằng: “Nhất nhật chi thốn”, là đêm nay sẽ xuất hiện sao?
Nhưng ở sông không có ai thành tinh cả, vậy thì chỉ có khả năng, đêm nay sẽ có người chết ở sông, phần hồn sẽ trở thành thần sông mới!
Sau khi nghe tôi nói xong, Dương Siêu vô cùng ngạc nhiên:
“Thật ư?”
Tôi gật đầu nói “là thật”, phân tích của tôi không sai, Dương Siêu ngập ngừng nói:
“Vì điều này nên cậu mới thấy do dự à?”
“Ừm, chiếu theo nét chữ “时” thì có lẽ đây là người mới tuổi, hơn nữa còn là cô gái.” Tôi nói.
Dương Siêu do dự:
“Nếu thật sự như cậu nói thì chúng ta không cần quan tâm việc đó vì cô ta đã được chỉ định làm thần sông. Nhưng lạ thật, sao người vừa mới chết lại có thể làm thần sông được? Đúng là không ngờ được vì người mới chết, linh hồn rất yếu ớt, không lẽ người con gái kia có điều gì kì dị sao? Bỏ đi, không phải việc của chúng ta nên đêm nay cậu đừng đi, ta cũng không đi...”
Tôi thở dài gật đầu, ngập ngừng chút rồi bước ra cổng, nhìn về hướng con sông, sau đó lại trầm mặc đóng cửa lại. Dương Siêu tiếp tục trải chăn ra sàn, dường như muốn đợi mẹ tôi trở về. Tôi cũng không hỏi nhiều, cho thỏ trắng ăn cà rốt xong thì tắm rửa đi ngủ, đâm nay tôi ngủ không ngon giấc rồi. Tôi mê man chìm vào giấc ngủ, không biết đã bao lâu rồi thì tôi đột nhiên cảm thấy cổ mình bị ghìm chặt. Tôi hoảng sợ muốn mở mắt ra nhưng bàn tay này ghìm chặt quá, mắt tôi tối ssầm lại, chỉ thấy người đầu tóc bù xù, hung hăng cấu tôi:
“Sao cậu không cứu tôi, sao cậu không cứu tôi?”
Tôi kinh hãi, cố gắng hỏi cách khổ sở:
“Cô, cô là ai?”
“Tôi là người cậu thấy mà không cứu.” Người này tiếp tục cấu tôi, dường như muốn cấu chết tôi vậy.
Hù....
Tôi giật mình tỉnh dậy, vô thức đưa tay sờ lên cổ, không có chuyện gì cả. Cả người tôi ướt đẫm, hóa ra chỉ là giấc mơ. Cô gái trong giấc mơ vừa nãy đến tìm tôi là ai? Cô gái ấy đã chết dưới sông rồi sao?
Nghĩ vậy tôi cũng không ngủ nổi nữa, trằn trọc trở mình suốt, cuối cùng trời cũng sáng. Tôi mặc quần áo mở cửa đi ra, nhưng vừa mở cửa thì gặp mấy người đi ngang qua đang nói chuyện, nói cái gì mà ghê quá, có người chết dưới sông, bọn họ muốn đi hóng chuyện.
Tôi vội vàng chạy vào phòng đánh thức Dương Siêu dậy. Anh ta mở mắt ngơ ngac hỏi tôi có chuyện gì vậy. Tôi kể rằng người phụ nữ kia thật sự chết rồi. Dương Siêu nghe xong cũng tỉnh hẳn, đứng dậy nói:
“Đi, chúng ta đi xem xem.”
Tôi gật đầu lấy xe đạp điện ra, sau đó đóng cửa lại, đưa Dương Siêu ra bờ sông. Ở đó đã có rất nhiều người rồi, cả làng tôi và làng bên cạnh đều muốn ra xem. Tôi vội dựng xe, chen vào đám đông cùng Dương Siêu. Tôi nhìn thấy người nằm sấp bật động nổi trên mặt nước đục ngầu, đầu tóc rối bù xù. Đó quả thật là cô gái!
- Hết chương –