Đoán Thiên Mệnh

chương 46-47-48

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Cao Phong lái xe đưa chúng tôi đến một quảng trường. Trước đây tôi chưa từng tới, nhưng tôi không có ý muốn đi dạo, cũng không có tâm trạng nào mà đi dạo. Dương Siêu vẫn còn đang ở cửa đợi tôi, còn có cô gái chết đuối kia cũng đang "đợi tôi", tôi rất nóng lòng muốn trở về.

Tôi đi theo phía sao Quách Đình Đình và Cao Phong, dùng điện thoại gõ chi tiết hết mọi thứ tôi thấy trên gương mặt Cao Phong và gửi cho Quách Đình Đình. Bây giờ cô ấy chưa xem, có lẽ lát nữa sẽ xem. Dù sao tôi thấy cô ấy và Cao Phong đang trò chuyện, không có thời gian để xem. Phải nói thật là Cao Phong này kỹ năng nói chuyện rất tốt. Từng bước từng bước, thỉnh thoảng lại khiến cho Quách Đình Đình mỉm cười rất vui vẻ, thêm khuôn mặt anh tuấn của anh ta, rất nhiều cô gái đều sẽ thích. Anh ta giỏi nhìn sắc mặt mà nói chuyện, nhưng không giống thầy xem mệnh chúng tôi. Anh ta là quan sát từng biểu lộ tinh tế của mọi người, nói đúng ra là làm cho các cô gái vui vẻ. Hiển nhiên là Quách Đình Đình cũng bị kỹ năng này của anh ta làm cho vui vẻ. Tôi đã gửi tin nhắn wechat rồi, có xem hay không là việc của cô ấy. Mà việc của tôi xem như hoàn thành, đã có thể chuẩn bị rời đi.

Nhưng khiến tôi không ngờ đến là Cao Phong này trong lúc nói chuyện, không biết cố tình hay vô ý mà kéo tay Quách Đình Đình. Quách Đình Đình lập tức ngừng cười. Cô ấy có vẻ hơi để ý, chỉ là không nói ra. Nhưng sau đó dù Cao Phong có nói thế nào, Quách Đình Đình đều đáp lại lạnh nhạt. Điều này làm cho Cao Phong có chút mất hứng. Bầu không khí dần dần trở lên hơi khó xử. Tôi do dự một chút rồi đi qua. Cao Phong tâm tình không tốt, quay đầu lại liếc nhìn tôi, có chút khó chịu. Anh ta nói mua cho tôi ít quần áo, lời này của anh ta là "chân thành", tôi có thể thấy điều này từ tướng mạo của anh ta. Nhưng mà ý anh ta là muốn “cho” tôi chút chân thành để tôi rời khỏi đây. Xem ra anh ta không thể nắm tay Quách Đình Đình là "công lao" của tôi.

Tôi lắc đầu nói không cần, anh ta có chút kinh ngạc, bộ dạng như kiểu muốn hỏi tôi “cậu đi theo tới đây không phải là vì muốn chút lợi ích sao?? “

Tôi không để ý đến anh ta. Tôi muốn lợi ích, nhưng không phải của anh ta, mà là của Quách Đình Đình. Dù sao tôi chỉ làm theo lời của Quách Đình Đình. Tôi nói với Quách Đình Đình:

"Hai người cứ tiếp tục, em về trước. Em sẽ gửi tin nhắn cho chị sau."

Ý là tôi đã gửi tin nhắn cho cô ấy, cô ấy có thể nhân lúc nào đó xem. Vừa rồi Quách Đình Đình có chút cao hứng, nhưng vì Cao Phong quá nóng lòng, khiến cô ấy không vui, muốn kiếm cớ dời đi. Cô ấy nhìn tôi, tôi im lặng.

"Tôi về với cậu, tôi sẽ đưa cậu về." Quách Đình Đình nói.

"Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi mà còn cần phải đưa về? Để cậu ta tự bắt xe đi. Trên đường có taxi, cậu cứ tùy ý mà gọi." Cao Phong nói, đồng thời đưa cho tôi mấy trăm tệ.

Tôi có chút không vui, tôi phải rời đi, có cần thiết phải thế không?

Tôi lắc đầu:

"Anh tự cầm đi. Anh còn thiếu tiền hơn tôi."

"Tôi thiếu tiền?" Cao Phong nhướn mày, có chút giễu cợt: "Biết chiếc xe kia của tôi bao nhiêu tiền không, biết bộ đồ này, chiếc đồng hồ này bao nhiêu tiền không? Nói thật, tôi còn không tin cậu là họ hàng của Đình Đình, biết không? Đôi tất dưới chân tôi còn đắt hơn cả người cậu, cậu nói tôi thiếu tiền ư?"

Quách Đình Đình có chút không vui:

"Sao anh lại có thể nói như vậy với em ấy?"

"Nói cậu ta thì thế nào? Xã hội là như vậy, cứ một mực đi theo sau lưng người khác thì mãi mãi không có tiền đồ. Tôi giúp em giáo dục cậu ta. Em xem cậu ta lớn thế này rồi mà vẫn còn bám theo em..." Cao Phong đổi giọng: "Mà Đình Đình em đó, em không được đau long thay cho cậu ta như vậy. Xã hội rất tàn nhẫn, em muốn để cho cậu ta thích ứng với xã hội thì phải buông tay để cậu ta tự mình đi...."

Tôi không thu lợi nhuận chút nào từ anh ta mà lại bị nói môt tràng như vậy, tôi rất không vui. Quách Đình Đình khó chịu như vậy, có lẽ chuyện này không thành được, tôi cũng không có ý muốn giấu diếm, cho nên tôi dứt khoát nói ra:

"Tình trạng của anh bây giờ thật sự đang thiếu tiền hơn tôi. Đầu tiên, nơi ấn đường trên khuôn mặt của anh khá tối, theo độ đậm nhạt mà nói, ba tháng trước, công ty của anh đã xảy ra chuyện, làm cho công ty xuất hiện lỗ thủng rất lớn, đền bù không nổi. Tôi nói có đúng không?"

Cao Phong cau mày, nhìn tôi thêm vài lần, mặt đầy nghi hoặc:

"Cậu trẻ như vậy mà biết xem mệnh ư? Cậu nói tầm bậy sao?"

Còn Quách Đình Đình lại có chút kinh ngạc, hiển nhiên là không biết chuyện này.

Tôi không trả lời câu hỏi của anh ta mà tiếp tục:

"Lỗ thủng của công ty anh rất lớn, hầu như toàn bộ tiền tiết kiệm của anh đều đưa vào nhưng không mấy tác dụng. Bởi vì cung tiền tài của anh, chính là sống mũi, tổng thể tái đi, không có một tia sang nào xuất hiện. Chứng tỏ anh đã dồn hết tiền vào, nhưng không có hy vọng. Nói đúng ra là anh sẽ bị thiệt hại rất lớn, vì anh không thể bù được lỗ hổng này.... Cho nên, anh đang thiếu tiền hơn tôi."

Tôi nói đến đây, sắc mặt Cao Phong liền khó coi, lộ ra những biểu cảm khác nhau:

"Cậu...thật sự biết xem mệnh?"

Tôi nhún vai không trả lời.

"Hay là cậu giúp anh ấy xem xem." Quách Đình Đình nói.

Tôi nói anh ta không trả nổi tiền cho tôi, ít nhất theo tiêu chuẩn của Quách Đình Đình, là hơn ba nghìn. Anh ta hiện tại không còn nữa. Huống chi, tôi còn nhỏ giọng đem chuyện anh ta muốn thuê phòng, muốn lợi dụng gia đình Quách Đình Đình nói thẳng với cô ấy.

Quách Đình Đình sau khi nghe xong liền tức giận, bước tới cho Cao Phong một cái tát:

"Anh coi tôi là cái gì?"

Một tát này khiến cho anh ta chết lặng.

Quách Đình Đình kéo tôi rời đi. Cao Phong đuổi theo, lo lắng hỏi tôi anh ta phải làm gì? Tôi phớt lờ anh ta, Quách Đình Đình trực tiếp đưa tôi ra khỏi quảng trường, bắt taxi trở lại chỗ đậu xe của cô ấy. Đến nơi, cô ấy lái xe đưa tôi về. Nhưng vừa lên xe, Quách Đình Đình lại run lên:

"Sao trong xe lại lạnh thế này?"

Tôi hỏi có phải đã mở điều hòa hay không? Cô ấy lắc đầu, nghi hoặc lái xe, không nói thêm gì nữa. Cả đường đi cô ấy không nói chuyện, có chút phiền muộn, cắn môi hỏi tôi:

"Nếu như hôm nay không có cậu ở đây, có phải tôi sẽ bị hắn ta xử lý không?"

Những lời này khiến tôi lúng túng, có lẽ cô ấy đã thật sự động tâm trước Cao Phong. Nhưng Cao Phong quá nóng lòng, nghĩ Quách Đình Đình là người khá tùy tiện.

Nhưng vấn đề này của cô ấy, vừa rồi khi tôi xem tướng mạo của Cao Phong, tôi cũng để ý sắc mặt của cô ấy. Theo phương pháp của Cao Phong, hôm nay có lẽ không được, nhưng chỉ cần ra tay ba lần là thành công xử lí được Quách Đình Đình. Khi tôi vừa nói điều này, cô ấy đỏ mặt:

"Đại sư, tôi tùy tiện như vậy ư?"

Tôi nói đây không phải vấn đề ở tùy tiện. Cao Phong có quá nhiều kinh nghiệm tình trường, còn có thể làm cô ấy say nữa chứ? Quách Đình Đình im lặng:

"Đại sư, tôi thật sự không phải là người tùy tiện như vậy. Tôi vẫn là...vẫn là..."

Cái đề tài này làm tôi lúng túng, tôi nói tôi có thể nhìn ra được, mặt cô ấy càng đỏ hơn, cũng xấu hổ. Cô ấy ho khan một tiếng rồi im lặng, chắc là cùng một người đàn ông như tôi nói về chuyện kia, chắc chắn rất xấu hổ.

Suốt đoạn đường thật yên tĩnh. Vừa đến gần nhà tôi, từ xa đã thấy Dương Siêu rồi. Mặt trời sắp lặn, tôi chuẩn bị xuống xe, Quách Đình Đình lấy từ trong túi ra ba nghìn đưa cho tôi. Tôi nghĩ là không cần thiết, dù sao cô ấy cũng đưa tôi về, hơn nữa lúc trước cũng đưa tiền rồi.

"Cầm lấy đi đại sư, nếu như không có cậu, khả năng tôi thực sự giống như cậu nói, cũng bị hắn cho... Đại sư, ở phương diện này cậu thật sự rất lợi hại."

Cô ấy nói xong thì cứ đưa cho tôi, tôi cũng không từ chối, cầm tiền cất đi. Lần này ra ngoài kiếm được một vạn ba, cũng khá. Nhưng mà cứ một mực gọi tôi là đại sư, tôi cảm thấy có chút khó xử, liền bảo cô ấy cứ gọi tôi Lý Dịch là được rồi, dù sao cô ấy cũng là khách quen đầu tiên của tôi, và cũng là khách hàng rất giàu có.

Quách Đình Đình nghĩ nghĩ rồi gật đầu. Tôi mở cửa xe đi xuống, Quách Đình Đình vẫy tay chào tôi rồi rời đi. Nhưng cô ấy nghĩ tới điều gì đó, lại hỏi tôi mấy ngày nữa có thời gian hay không. Tôi nói có lẽ có, cô ấy bảo lúc đó sẽ đến tìm tôi. Tôi nói được, dù sao cô ấy rất hào phóng, mỗi lần đến đều sẽ trả tôi vài nghìn tệ. Tôi còn ước gì mỗi ngày cô ấy đều tới, mỗi lần nghìn, tôi không phải nhẹ nhàng thu nhập mỗi tháng vạn sao?

Tôi vui vẻ nghĩ, nhưng mà hơi thiếu đạo đức. Mỗi ngày đều đến chỗ tôi ư? Tôi đây là đang nguyền rủa cô ấy gặp xui xẻo mỗi ngày rồi? Bỏ đi, cô ấy không sai, tôi không thể nguyền rủa cô ấy được. Tôi đi tới cửa, Dương Siêu mắt nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi thấy dấu chân ở của vẫn còn, tôi bước tới:

"Cô ta có tới không?"

Tôi nghĩ cứ dứt khoát ngồi xuống nói chuyện là được rồi.

Dương Siêu hỏi: "Kính chiếu yêu tôi đưa cho cậu đâu?"

Tôi nói ở chỗ nào nó trong túi ấy. Bình thường tôi ra ngoài đều mang ba lô theo.

"Vậy cậu lấy ra xem thử." Dương Siêu nói.

Tôi nghi hoặc làm theo, lấy ra kính chiếu yêu tự soi vào mình. Cái này.... Không soi thì không sao, soi một cái khiến tôi suýt nữa thì kêu lên, bởi vì sau lưng tôi lại có một bóng người màu trắng....

- Hết chương –

Chương +

Trong kính chiếu yêu xuất hiện bóng trắng mơ hồ nhưng lúc này tóc gáy tôi bị dọa đến mức dựng hết lên. Bóng trắng này là ai? Là cô gái chết cách đây mấy ngày ư? Tôi luôn nghĩ lúc nào đó cô ấy sẽ quay lại, tối nay hoặc tối mai? Nhưng điều khiến tôi không ngờ được là cô ấy theo tôi ra ngoài rồi lại cùng tôi ngồi ô tô trở về nhà. Bảo sao lúc Dương Siêu gọi cho tôi, tôi bỗng cảm giác như có ai đó ở phía sau thổi hơi lạnh vào tôi vậy. Hóa ra là cô ấy đi theo tôi… Trong nháy mắt, tôi quay ngoắt người lại, chân tôi đã mềm nhũn ra rồi, điều khiến tôi lo sợ là tôi còn không phát hiện ra cô ấy, nếu cô ấy muốn làm gì tôi thì tôi chết từ lâu rồi. Tôi không thể nhìn thấy cô ấy bằng mắt thường nhưng tôi có thể dùng kính chiếu yêu để thấy cô ấy.

Tôi trở nên lo lắng hơn, xem ra tôi phải tích cực tăng cường hô hấp, làm cho cơ thể có chút tướng khí mới được, tướng khí truyền vào mắt thì sẽ có thể nhìn thấy ma quỷ, sẽ không bị bất ngờ như lúc nãy.

“Vị này… cô đến tìm chúng tôi làm gì vậy? Cái chết của cô không liên quan gì đến chúng tôi hết.” Dương Siêu cau mày nói.

Tôi tiếp tục dùng kính chiếu yêu nhìn cô ấy, thấy rằng ngoại trừ mái tóc đen ra thì mọi thứ khác đều màu trắng. Cánh tay thon dài, mặc váy trắng, không đi giày, để lộ đôi chân trần trắng toát. Nhưng có lẽ là do cô ấy mới chết nên thân hình mơ hồ, không nhìn rõ mặt, nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ đôi mắt cô ấy. Cô ấy vẫn chưa nói gì, Dương Siêu lại cau mày nói tiếp:

“Cô đến đây làm gì?”

Tôi nhỏ giọng hỏi có phải cô ấy bị câm không, Dương Siêu không nói gì, còn cô gái kia thì lắc đầu nhưng vẫn không hề mở miệng. Không nói là có ý gì vậy? Tôi có chút cảm thấy kì lạ, kiên trì giải thích cho cô ấy rằng cái chết của cô ấy là do đã được chỉ định, tôi cũng không thể cứu được. Cô ấy không nghe tôi nói, trực tiếp đi về phía tôi, sắc mặt Dương Siêu trở nên khó coi:

“Cô rốt cuộc muốn làm gì?”

Cô ấy không nói gì, dùng một ngón tay mảnh chỉ vào tôi, làm tôi vô cùng bối rối. Cô ấy muốn làm gì vậy?! Dương Siêu mất một lúc lâu mới hiểu ý cô ấy, anh ta nói với tôi:

“Ý cô ta là muốn nhìn lưng cậu.”

“Hả? Nhìn lưng tôi làm gì vậy?” Tôi sửng sốt.

“Cậu là nam tử hán, sao lại nhiều lời thế, cởi ra cho cô ấy xem đi, cậu không muốn cô ta rời đi à?” Dương Siêu nói.

Tôi cạn lời thật sự, dù tôi là đàn ông nhưng tôi có chút khó chịu khi phải cởi đồ trước mặt con gái mà không có lí do. Nhưng không có cách nào rồi, tôi cởi ra ra rồi xuay người lại cho cô ấy nhìn, tôi muốn cô gái này rời đi.

Tôi hỏi cô ấy nhìn xong chưa.

“Cô ta đi rồi.” Dương Siêu nói. “Có chút kì lạ thật đấy, cô ta rõ ràng là cô gái, muốn nhìn lưng cậu làm gì vậy?”

Tôi nghe anh ta nói vậy, có chút khó hiểu quay đầu lại, dùng kính chiếu yêu nhìn, cô ta quả thật đã rời đi rồi. Tôi ù ù cạc cạc không hiểu gì, cô gái này bỏ đi cũng thật lặng lẽ.

“Để ta xem lưng cậu có gì khác thường mà đuổi được cô ấy đi.” Dương Siêu tò mò chạy lại phía sau lưng tôi. giây sau, anh ta không nói nên lời, tôi thấy hơi lạ, sao anh ta lại không nói nữa vậy?

“Nhìn thấy chưa? Tôi mặc áo nhé.” Tôi hỏi.

“Chờ đã, trên lưng cậu có gì đó.” Dương Siêu nói.

Tôi ngờ vực hỏi có thứ gì, anh ta không nói mà dùng điện thoại trực tiếp chụp ảnh rồi đưa tôi xem.

“Cậu tự xem đi.”

Tôi vô thức ngạc nhiên, không phải lưng tôi khác với những người khác mà là ở phía sau lưng tôi có vào chữ rất mờ, giống như hình xăm bị tẩy vậy. Đây là gì vậy? Tôi chưa từng xăm mình.

“Đây là chữ gì vây?” Tôi hỏi, bỗng nhiên nghĩ tới việc mấy chữ này có lẽ liên quan đến thân phận của tôi. Lúc nãy cô gái kia muốn nhìn là do cô ấy biết thân phận tôi hay là vì điều gì khác?

“Ta không nhìn rõ, nhưng ma nữ này vừa nhìn đã rời đi, ta đoán các chữ sau lưng cậu có chút kỳ quái. Dương Siêu phân tích.

Kì lạ thật đấy, tôi trước giờ không hề biết đến chuyện này, mẹ cũng không nói cho tôi. Nếu hôm nay cô gái kia không có hành động kì lạ thế này thì tôi thực sự không biết đến khi nào mới nhìn thấy. Suy cho cùng thì tôi cũng ít soi gương. Không phải là do tôi xấu xí mà là thầy xem mệnh không thể tự xem cho bản thân được vì vậy tôi mới không soi gương, vì nếu xem rồi tôi sẽ tự động phân tích tôi.

Tôi mặc áo vào, chuyện này phải hỏi mẹ tôi mới được. Tôi lại hỏi Dương Siêu cô gái kia sẽ không đến nữa chứ, anh ta đáp:

“Ta không biết, có thể sẽ đến, có điều, nói thế nào nhỉ, cô gái kia thế mà lại không có oán khí, không có thù hằn, cô ấy giác ngộ rất tốt. Xem ra lúc cô ấy chết mới biết mình được làm hà bá.”

Có lẽ vậy, chuyện mấy chữ sau lưng làm tôi dậy sóng trong lòng. Tôi mở cửa bướt vào, Dương Siêu nói sẽ gửi tấm ảnh này cho bạn anh ấy, tôi nói được. Rồi anh ta lại tiếp tục nằm ngủ dưới sàn chờ mẹ tôi về. Còn tôi thì tự đi soi gương, nhưng soi thế nào cũng không nhìn được, tôi mệt quá, vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi.

Hôm sau tôi tiếp tục mở cửa kinh doanh, ngày thứ , nhưng đến ngày thứ tư, cô gái kia lại xuất hiện. Lúc tôi chuẩn bị đóng cửa thì phát hiện trên sàn có những dấu chân kì lah, kéo dài từ ngoài vào trong. Tôi vội lấy kính chiếu yêu ra soi, quả nhiên là cô ấy đang đi chân trần. Cô ấy rốt cuộc muốn làm gì?

“Cô muốn làm gì vậy?” Tôi hỏi, Dương Siêu không ở đây nhưng anh ta nói cô ây skhoong có oán khí nên tôi cũng không sợ như trước. Cô ấy không nói lời nào, chỉ tay về phía tôi, muốn tôi lại chỗ cô ấy. Tôi do dự chút rồi đi lại, cô ấy lập tức bước ra ngoài, tôi nghi hoặc không biết cô ấy định đưa tôi đi đâu.

“Buổi tối tôi không ra ngoài.” Tôi nói.

Cô ấy dừng bước, quay lại nhìn tôi, rồi lấy từ trong túi ra vài tờ tiền đưa tôi. Đó là tiền giấy, đã bị ngấm nước, chắc là tiền lúc chết cô ấy mang theo. Cô ấy muốn đưa tôi tiền để tôi ra ngoài cùng cô ấy sao?

Tôi do dự chút nói chờ chút, sau đó lấy xe đạp điện ra, cô ấy gật đầu. Tôi đóng cửa lại rồi ngồi lên xe vặn ga đi. Đột nhiên tôi cảm giác như xe điện của mình như muốn bay lên, hóa ra là cô ấy ở đằng sau đẩy xe, tốc độ này cũng thật kinh hoàng, phải cả trăm km/s.

“Chậm thôi.” Tôi tái mặt đi, tôi không có thói quen đua xe. Cô ấy giảm tốc độ chút lại. Tôi hỏi cô ấy muốn đưa tôi đi đâu, cô ấy cũng không đáp. Sau đó chúng tôi dừng lại ở bệnh viện.

“Muốn tôi đi vào đó hả?” Tôi bối rối.

Cô ấy gật đầu, tôi dựng xe đạp điện, đi quãng đường dài hơn km mà xe vẫn còn rất nhiều điện. Tôi đi theo cô ấy, chắc là cô ấy muốn tôi giúp người thân của cô ấy nhưng không ngờ là cô ấy lại đưa tôi đến nhà xác. Cô ấy bước vào, tôi do dự chút rồi cũng đi theo cô ấy. Bảo vệ dường như không thấy tôi, chỉ đến khi tôi nhìn mặt anh ta mới biết anh ta bị cô ấy hớp hồn rồi, tất nhiên không thấy được tôi.

Bước vào trong tôi rét run cả người, lạnh thật đấy. Cô ấy đi đến trước cái tủ, bảo tôi kéo mở ra. Tôi gật đầu rồi kéo ra, tôi hiểu ý cô ấy, cô ấy muốn tôi thấy xác cô ấy. Quả nhiên khi tôi kéo tủ, mở túi đựng ra, bên trong là khuôn mặt sưng tấy, nhưng vẫn có thể nhìn ra những đường nét rất thanh tú. Tôi tiếp tục mở túi, cô ấy đột nhiên giơ tay ra ngăn tôi, không cho tôi tiếp tục mở. Tôi hơi sửng sốt, giờ mới phát hiện ta xác chết không mặc quần áo. Tôi xấu hổ hỏi cô ấy muốn tôi làm gì. Cô ấy bảo tôi lật người xác chết lại. Tôi bèn làm theo, nhưng khi nhìn thấy thì tôi như bị đứng hình, sau lưng cô ấy cũng có vài chữ mờ không đọc được. Đây là chuyện gì vậy??? Tôi bèn nghĩ ngay đến việc, hay là cô ấy cũng được nhặt từ hang động như tôi? Đầu óc tôi rối bời, mẹ nói rằng mẹ đưa tôi ra từ hang động. Lúc đó tôi còn nghĩ, có khi nào vẫn còn người khác được đưa ra hay không, xem tình hình hiện tại thì có vẻ là có. Nếu không thì sao sau lưng cô ấy cũng có những chữ tôi không thấy rõ được? Tôi và cô ấy có mối quan hệ gì? Dù mặt cô ấy sưng lên rồi nhưng tôi vẫn biết tôi và cô ấy không giống nhau.

Tôi hỏi cô ấy là ai, cô ấy lắc đầu như thể chính cô ấy cũng không biết vậy. Nhưng sao cô ấy lại biết được sau lưng tôi có những chữ kia? Cô ấy im lặng lúc, cuối cùng cũng nói ra, giọng nói khá êm tai:

“Tôi nhìn thấy rồi.”

Nghe những gì cô ấy nói, tôi thoáng ngẩn người. Làm sao cô ấy thấy được? Tôi cũng đâu ở trước mặt đại chúng cởi đồ. Chẳng lẽ là khi tôi được mẹ đưa ra từ trong hang động trên núi, cô ấy đã nhìn thấy? Hẳn là không thể, dù sao tôi và cô ấy cũng trạc tuổi nhau. Khi vẫn còn bé, cho dù có nhìn thấy thần tiên cũng không có khả năng nhớ kỹ, nhỏ như vậy mà.

Tôi hỏi cô ấy, cô ấy lại không nói gì. Điều này khiến tôi bất lực. Nhưng mà giọng cô ấy thật sự rất êm tai, có cảm giác tươi mát. Sau khi nhìn kĩ, tôi hỏi cô ấy có thể để cho tôi dùng điện thoại chụp ảnh hay không? Là chụp từ sau lưng cô ấy. Cô ấy gật đầu. Sau khi tôi chụp ảnh, tôi xem thử liệu tôi có thể từ đây nhìn ra chút ít manh mối gì hay không. Dù sao điều này cũng liên quan đến thân thế của tôi.

Làm xong hết thảy, tôi đem thi thể của cô ấy lật lại, nhìn mặt cô ấy, trong lòng có chút tiếc nuối, cô ấy chết ở tuổi còn trẻ như vậy. Hơn nữa khả năng cô ấy còn có mối quan hệ rất lớn với tôi, còn mối quan hệ này là gì, tôi tạm thời chưa rõ lắm. Dù sao cô ấy cũng không giống tôi, chắc chắn không phải chị em. Tôi hỏi cô ấy có buồn không? Cô ấy gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Buồn, nhưng cũng vô ích, chi bằng vui vẻ lên một chút."

Tôi không biết phải tiếp lời thế nào. Thở dài, kéo lại túi xác lần nữa. Nhưng cô ấy nói: "Đưa tôi trở về."

Tôi ngạc nhiên, khiêng thi thể đi như vậy, có thể sao?

"Có thể, khiêng tôi lên, đi theo tôi." Cô ấy nói, tôi do dự một chút rồi gật đầu. Cũng may trời không lạnh như băng, cũng dễ dàng khiêng theo.

Tôi nâng thi thể cô ấy lên và theo sau cô ấy. Có thể cô ấy đã sử dụng các loại quỷ thuật như quỷ xây tường, làm người khác không thấy tôi. Tôi cứ như vậy theo ra ngoài, đặt cô ấy lên trên xe điện. Tôi vừa ngồi lên, cô ấy liền đẩy tôi đi. Tôi ngạc nhiên, tốc độ này quá nhanh rồi. Tôi hỏi cô ấy có phải thường xuyên làm chuyện này không? Cô ấy nói:

"Tôi thường xuyên làm chuyện này? Cậu cho là tôi đã chết bao nhiêu lần?"

Tôi xấu hổ không nói gì. Cô ấy cứ đẩy tôi ra bờ sông bên kia nhà rồi dừng lại. Tôi đậu xe, ôm thi thể của cô ấy xuống. Tôi hỏi xử lý như thế nào? Thiêu đi hả? Cô ấy gật đầu, thiêu đi là được rồi, dù sao cũng không sống lại được. Giọng cô ấy hơi buồn, tôi nói hay là tìm nơi chôn xuống? Nhỡ đâu cô ấy làm tốt vai trò thần sông, bên trên sẽ làm cô ấy sống lại? Mặc dù xác suất này rất thấp. Cô ấy gật đầu:

"Vậy nghe theo cậu."

Tôi do dự một chút rồi nói để thi thể cô ấy vào trong nước? Dù sao cô ấy cũng là hà bá của con sông này. Cô ấy gật đầu: "Được."

Tôi chuẩn bị cởi áo khoác ôm cô ấy xuống, để cô ấy chìm xuống đáy sông. Cô ấy đột nhiên bật cười:

"Cậu làm gì vậy? Không sợ bị tôi kéo xuống sao? Hiện tại nghiêm túc mà nói thì tôi đang tìm một con quỷ nước để thế thân."

Tôi ngập ngừng nói không sao, cô ấy vui vẻ:

"Cứ thả tôi xuống là được rồi, tôi sẽ cho thủ hạ của mình đưa thân thể đi."

Tôi không rõ thủ hạ mà cô ấy nói là ai, nhưng tôi cũng chỉ có thể nghe theo, để thi thể của cô ấy lên mặt nước. Điều khiến tôi ngạc nhiên là giữa dòng sông đột nhiên xuất hiện một cái đuôi cá cực lớn,chắc chắn phải trên cân. Trong con sông này lại có cá lớn như vậy sao?

Con cá này là một con cá trắm đen. Mắt của con cá này rất to, nhưng không có cảm giác giống mắt của con người. Bình thường mà nói, nếu như ánh mắt của động vật có nhân cách hóa, như vậy nói rõ con vật này sắp thành tinh. Nhưng con cá này không có, chỉ có thể coi như là hiểu nhân tính. Dù sao thì cũng đã lớn như vậy, chắc chắn đã vài chục tuổi, hơn nữa nó ẩn nấp mấy chục năm, có thể không thông minh sao?

Nó dùng miệng giữ túi đựng xác và kéo thi thể xuống nước. Theo như tôi quan sát con cá này, có lẽ không có vấn đề gì. Tôi nói vậy tôi trở về nhé, cô ấy cũng không nói gì. Tôi có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể nói lại lần nữa, cô ấy vẫn không trả lời. Đột nhiên tôi lại cảm thấy cô ấy rất đáng thương. Thi thể ở đó lâu như vậy, vẫn không có ai đến lấy. Hơn nữa cô ấy còn đi chân trần, tuy rằng bàn chân trắng trẻo mềm mịn xinh đẹp, nhưng không có giày cũng không thể được. Cô ấy nhỏ giọng nói:

"Tôi, tôi không quen sống dưới nước, có thể ở nhà cậu không? Dù sao hai ta cũng có thể là họ hàng thân thích, cậu nên chiếu cố tôi một chút."

Cô ấy nói như vậy, cũng coi như là một lý do, dù sao lưng cô ấy cũng giống lưng tôi, chắc chắn có quan hệ. Tôi gật đầu, nhưng mà nói không có phòng cho cô ấy. Cô ấy nói cho cô ấy linh vị là được rồi, ý là sẽ ở trong linh vị. Cái này cũng đơn giản thôi, mỗi ngày một nén nhang là được.

Tôi hỏi cô ấy tên là gì? Để viết linh vị cho cô ấy. Cô ấy nghĩ nghĩ rồi nói: "Ninh Vũ Hi!"

Cái tên này không tồi, tôi gật đầu nói nhớ kỹ rồi cho cô ấy về nhà với tôi. Cô ấy ừ một tiếng, tôi ngồi trên xe điện, cô ấy liền đẩy tôi. Tôi thấy cũng tốt, về sau nếu xe hết điện rồi vẫn có thể về được nhà. Đến nhà, tôi tùy tiện tìm một tấm gỗ viết lên tên của cô ấy. Đặt ở nhà chính chắc chắn không được, tôi liền hỏi cô ấy tôi phải để ở chỗ nào. Cô ấy nói tùy tôi, tôi bèn nói vậy cứ để ở bếp là được. Cô ấy liền lắc đầu kéo tôi:

"Vậy không phải tôi mỗi ngày đều dính đầy dầu mỡ sao? Tôi không muốn."

Thế thì tôi đành chịu, chỉ có đặt ở phòng của mẹ tôi cô ấy mới đồng ý. Dù sao thì đặt ở phòng tôi cũng không được tự nhiên cho lắm. Tôi để cô ấy tiến vào linh vị. Cô ấy bay vòng vòng một chút rồi bay vào. Tôi thở phào, cầm nhang đốt cho cô ấy. Cô ấy hỏi tôi:

"Có hương trái cây không?"

Tôi nói không có, làm sao có thể có chứ? Cô ấy thở dài, lo lắng bảo:

"Thật muốn ăn trái cây quá."

Tôi im lặng. Cô thân thể còn không có, còn muốn ăn trái cây kiểu gì? Nhưng cô ấy đã chết rồi mà còn nghĩ đến chuyện ăn uống, tôi chỉ có thể nói tâm lý cô nàng này khá tốt. Tôi liền nói cô là hà bá, có thể tùy ý ăn tôm nhỏ trong sông mà? Xem như là nói đùa đi, thế mà cô ấy nói:

"Đương nhiên không được. Tôi là thần sông, là lão đại của chúng, làm sao có thể ăn chúng được?"

Lí do rất chính đáng, làm tôi suýt nữa thì tin, bởi vì cô ấy lại nói tiếp:

"Cậu biết làm tôm đồng sao? Trong sông kia của tôi hình như có rất nhiều, ăn một chút có lẽ chúng sẽ không trách tôi đâu."

Tôi lắc đầu nói không biết, cô ấy kêu tôi học nấu đi. Tôi im lặng. Tôi còn muốn kiếm tiền, làm gì có thời gian học cái này? Tôi nói cô ấy đi ngủ sớm một chút, cô ấy ừ một tiếng. Xem như mọi chuyện đã xong, tôi cũng mệt mỏi trở về phòng ngủ. Dương Siêu hôm nay không biết đi làm gì mà không về, tôi cũng rơi vào nhàn rỗi.

Qua hai ngày này tôi đã biết tại sao cô ấy lại phải ở nhà tôi, cô ấy đang giả bộ. Giả bộ cái gì? Khi cô ấy vừa hiện thân, tôi cho rằng cô ấy sẽ không nói chuyện, cho rằng cô ấy là một cô gái cứng nhắc. Nhưng vài ngày kế tiếp, tôi phục rồi. Cô ấy quả thực chính là một người thích tám chuyện. Sau khi tôi thức dậy cô ấy sẽ nói liên tục, không ngừng lại. Ở con sông kia của cô ấy không có cá thành tinh, ai sẽ nói chuyện cùng cô ấy? Chỉ có thể tìm tôi, hành hạ tôi hai ngày, bắt tôi liên tục nghe cô ấy nói. May mắn thay ban ngày lúc có người tới, cô ấy liền ngậm miệng. Người ta vừa đi, cô ấy lại lải nhải. Ôi mẹ ơi!

"Đừng nói nữa, tôi muốn yên tĩnh một lát!" Tôi sắp suy sụp, thật sự không biết tại sao cô ấy lại nhiều lời như vậy?

"Ồ."

Cô ấy không hiện thân, nhưng có chút ủy khuất. Bên cạnh yên tĩnh rồi, tôi quay đàu nhìn lại, giờ đã là xế chiều, trong phòng không có ánh mặt trời. Tôi nhìn thấy cô ấy chân trần ở trước cửa phòng mẹ tôi. Mấy ngày nay tôi đều nhìn thấy bộ dáng của cô ấy, có thể là ma thành hình, rất thanh thuần động lòng người. Nhưng mà nói nhiều làm tôi không thể chịu nổi.

"Tôi không có nói." Cô ấy nói.

Tôi gật đầu:

"Như vậy mới được, nếu không tôi sẽ không cho cô ở nhà tôi nữa, hiểu chưa?"

Phải đe dọa cô ấy mới được, dù sao tôi cũng là một kẻ buồn chán, như vậy quá ồn rồi.

"Được thôi, tôi không nói nữa." Cô ấy ủy khuất chuẩn bị trở về bên trong linh vị, đột nhiên nhìn ra ngoài: "Có người tới."

Tôi nhìn, không phải ai khác lại là Dương Siêu. Anh ta bước vào, nhìn Ninh Vũ Hi, có chút kinh ngạc. Anh ta kéo tôi sang một bên, hỏi tôi thế sao cho cô ấy ở nhà? Tôi nói cô ấy không có ai nói chuyện, mới đến ở nhà tôi. Dương Siêu ngạc nhiên:

"Cậu nói cô ấy là người thích tám chuyện?"

Tôi gật đầu, vô thức quay lại nhìn cô ấy. Cô ấy cúi đầu, tự nghịch ngón tay mảnh mai của mình.

"Được rồi, dù sao đây cũng là nhà của cậu. Cậu biết hai ngày qua ta đã làm gì không?"

Dương Siêu đột nhiên hỏi tôi, tôi nghi hoặc nói không biết.

Anh ta tự mình rót một chén nước, uống một ngụm, nói:

"Chữ sau lưng cậu, tôi qua bên kia hỏi, có chút manh mối rồi."

Dương Siêu nói vậy, Ninh Vũ Hi lập tức đi tới. Dương Siêu nghiêm nghị: "Cô đừng dựa sát vào tôi.”

"Được rồi." Ninh Vũ Hi gật đầu.

"Manh mối gì?" Tôi sốt ruột. Dương Siêu cố tình đi ra ngoài hỏi giúp tôi, tôi có chút cảm động. Quả nhiên mẹ tôi nói không sai, anh ta có thể tin tưởng được.

-Hết chương –

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio