Tôi ra ngoài, bước lên xe Dương Siêu. Diệp Thanh cũng ở trong xe, có lẽ là cũng đi giúp Dương Siêu nhưng người đàn ông xuất hiện ở nhà Dương Siêu ngày hôm qua thì không thấy đâu. Tôi chào cô ấy tiếng, cô ấy bèn gật đầu chào lại, Dương Siêu thì hỏi tôi Ninh Vũ Hi đâu. Tôi nói cô ấy lười nên không muốn ra ngoài, nhưng thật ra là nếu cô ấy không lải nhải mãi không ngừng thì cũng không sao nhưng mà cô ấy, đã nói chuyện thì sẽ phiền người khác vô cùng. Cô ấy không đi cùng cũng tốt.
Dương Siêu gật đầu xong cũng không hỏi nhiều nữa, bắt đầu lái xe đưa tôi đi. Trên đường, anh ta nói về tình hình hiện tại của em gái mình, cô ấy vẫn thế, không ổn lắm, cho dù có nước mắt hồ ly rồi nhưng vẫn khó áp chế độc tính. Suy cho cùng cô ấy cũng sắp sinh rồi, có thể nói rằng thân thể càng lúc càng suy nhược, chống đỡ được đến bây giờ đã là quá giỏi rồi. Dương Siêu nói rằng anh ta đã tìm thấy người có thể cho anh ta thuốc giải độc nhưng người này có vài việc yêu cầu Dương Siêu thực hiện cho hắn. Và, đưa tôi đến đó là việc đầu tiên.
Tôi thầm nghĩ, không ổn rồi, bởi khi Dương Siêu nói đến việc này, tướng mạo anh ta không được tốt cho lắm. Dù là tôi không nhìn được tướng mạo Dương Siêu nhưng tôi cảm nhận như vậy, cũng không biết có đúng không nữa. Tôi hỏi Dương Siêu người này là ai, anh ta cũng không nói rõ ràng, chỉ nói rằng người này có lẽ có thuốc giải độc. Dương Siêu nói thế này, tôi cũng còn biết nói thêm gì nữa?!
Dọc đường tôi không nói gì nhiều, cũng đã ngày rồi tôi chưa có gì bỏ vào miệng, bụng tôi đói quá không chịu nổi nữa. Diệp Thanh liếc nhìn tôi cái, hỏi tôi có muốn ăn bánh quy không. Tôi cảm giác như cô ấy hay ra ngoài nên trong người lúc nào cũng có những đồ này. Tôi đang định nhận lấy thì Dương Siêu bảo:
“Đừng ăn, chờ chút nữa ăn cơm.”
Ý Dương Siêu là sẽ có bữa cơm cho chúng tôi. Tôi vẫn nên nhịn chờ đến bữa thì hơn. Tôi cảm ơn Diệp Thanh, cô ấy chỉ lắc đầu rồi nhắm mắt lại. Nơi Dương Siêu định đến cho chút xa, bởi vì chúng tôi đã đi hơn tiếng rồi mà vẫn chưa tới. Lúc này đã là hơn giờ chiều rồi, đi gặp người kia xong, ăn cơm rồi mới trở về, có lẽ phải đến h đêm mất. Thôi bỏ đi, bất kể muộn như thế nào thì tối nay tôi cũng phải về nhà. Tôi đã quyết định rồi.
Đến khoảng hơn giờ, Dương Siêu dừng xe lại bên đường để gọi điện thoại hỏi địa chỉ, sau đó lại lái xe đưa chúng tôi đến nhà hàng nông gia. Chúng tôi xuống xe rồi đi vào. Dương Siêu nói đã có người đặt phòng riêng rồi, mà tôi muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện nên đi luôn vào phòng đó. Bên trong quả là rộng. Chúng tôi ngồi xuống, tôi đã đói quá mức rồi nên gọi phục vụ mang cơm chiên trứng lên trước. Người phục vụ này tròn mắt nhìn tôi, kiểu như không thể tin nổi tôi vào phòng riêng đặt trước chỉ để ăn cơm chiên trứng vậy. Tôi bèn nói tôi đói rồi, muốn ăn trước, lúc này người phục vụ mới cười nói tôi chờ chút. Món cơm chiên trứng rất nhanh đã được mang lên, tôi bắt đầu ăn luôn, xong xuôi rồi mới cảm thấy tinh thần phấn chấn lên.
Dương Siêu bắt đầu nói về chuyện kia. Đầu tiên anh ta lấy ra vài tấm ảnh đưa cho tôi và Diệp Thanh xem. Nét mặt của Diệp Thanh nhanh chóng thay đổi, mà tôi cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn mấy tấm ảnh này vì nó có ánh sáng vàng. Chúng là do người vô tình chụp được, có con vật giống như con thủy quái có đuôi vàng kim vậy, cây cối phía sau bị ảnh hưởng nên cũng có rất nhiều ánh vàng, làm cho người ta nhìn vào thấy vô cùng kì lạ.
“Đây là loại chim gì?” Tôi không nhịn được bèn hỏi.
“Phượng hoàng.”
Vẻ mặt Diệp Thanh lại thay đổi lần nữa, tôi cũng rất ngạc nhiên, phượng hoàng sao?! Trên thế giới thật sự có phượng hoàng? Suy cho cùng thì phượng hoàng cũng giống như rồng, là thần thú thời cổ đại. Hoàng đế là rồng còn hoàng hậu là phượng.
“Cái này là do ai chụp vậy?” Diệp Thanh hỏi.
Tôi cũng nhìn Dương Siêu chờ đợi.
“Ta cũng không biết, có người đưa ta cái này, bảo ta xem xem có nhìn ra manh mối gì không?”
“Thật sự có phượng hoàng sao?” Tôi hỏi.
Thật tò mò mà, như vụ việc bức long họa lần trước, Dương Siêu nói rồi, người họa sĩ kia có thể vẽ ra con rồng sống thật, lúc đó thật ra tôi vẫn hơi nghi ngờ. Nhưng nay người ta lại chụp được phượng hoàng...
“Ta chưa nhìn thấy bao giờ nhưng có lẽ là có.” Dương Siêu đáp.
Phương diện này tôi tiếp xúc quá ít rồi, nên không thể biết được. Còn Diệp Thanh thì nói cách chắc chắn:
“Chắc chắn là có, các cậu quên rồi à? Rồng và phượng đều là hôm sau mới xuất hiện!”
“Hôm sau?” Tôi tự lẩm bẩm.
Diệp Thanh nhìn tôi cái rồi nói:
“Rồng và phượng không trực tiếp xuất hiện. Rồng tương tự như rắn vậy, nói đơn giản hơn thì là trăn, lục xà, bạch xà đều là độc xà (xà= rắn). Chúng đều là giai đoạn đầu của việc thăng thiên thành rồng. Nói cách khác thì tất cả các loại rắn đều có khả năng trở thành rồng, nhưng thành công hay không phụ thuộc vào việc chúng có thể vượt kiếp nạn sấm thiên lôi, thăng thiên hay không.”
Nghe đến đây tôi hơi ngạc nhiên, như Hồ Thanh Từ từng nói con trăn to hở Hoàng Sơn bị đánh chết vào năm có lẽ chính là con vật đang trong quá trình thăng thiên thành rồng. Điều này có nghĩa là gì? Tức là thật sự có rồng, nhiều năm như vậy rồi, làm gì có chuyện không con rắn, con trăn nào vượt qua kiếp nạn sấm thiên lôi.”
“Thế còn phượng hoàng thì sao?” Tôi hỏi.
“Có thể bay được thì đều có thể trở thành phượng hoàng, bất kể là gà, chim,... chỉ cần vượt qua được kiếm nạn sấm thiên lôi thì đều là phượng hoàng.” Diệp Thanh tiếp tục giải thích.
Nghe cô ấy nói như vậy tôi cũng hiểu ra rồi, hóa ra phượng hoàng lại xuất hiện như thế này.
“Hắn đưa cho cậu tấm ảnh này làm gì? Muốn chúng ta đi bắt con phượng hoàng này à?” Diệp Thanh hỏi, giọng nói có phần nặng nề.
Tôi sửng sốt, bắt phượng hoàng?! Làm sao mà có thể đi bắt phượng hoàng được.
Dương Siêu lắc đầu:
“Không phải, phượng hoàng là thần thú, người phàm chúng ta làm sao có thể bắt được.”
Tôi thở phào hơi, khi phượng hoàng sải cánh bay đi thì ai mà đuổi kịp?! Đuổi không nổi lại còn muốn bắt giết, người nào có ý định như vậy chắc chắn là đang tự tạo cho mình con đường chết.
“Vậy rốt cuộc muốn chúng ta làm gì?” Diệp Thanh hỏi.
Dương Siêu cũng không nói rõ, dù sao người kia đưa mấy tấm ảnh này cho Dương Siêu chắc là muốn tiêm cho anh ta mũi trấn an trước.
Vậy thì chỉ đành chờ người đưa tấm ảnh này đến thì mới biết được. Tôi buồn chán quá nên nhìn tấm ảnh lúc lâu, mà không hiểu sao càng nhìn càng có cảm giác quen quen, cứ như đã nhìn thấy ở đâu rồi, nhưng tôi không tài nào giải thích nổi. Rốt cuộc là tôi đã nhìn thấy ở đâu. Hay là do tấm ảnh này quá mơ hồ rồi nên mới làm cho tôi có cảm giác này? Dương Siêu hỏi tôi sao vậy. Tôi lắc đầu nói không có gì rồi tiếp tục ngồi đợi. Nhưng chúng tôi đợi đến giờ tối rồi mà người thì vẫn biệt tăm. Tôi lo lắng nếu cứ tiếp tục đợi thế này thì hôm nay có về nhà nổi không?! Nghĩ vậy tôi bèn giục Dương Siêu gọi điện hỏi xem sao. Dương Siêu gọi nhưng không ai bắt máy, anh ta cau mày:
“Chuyện quái gì vậy, để ta leo cây ư?”
Anh ta lại gọi thêm mấy lần nữa, vẫn không có ai bắt máy. Tôi thấy có chút kì quái nên bảo Dương Siêu cho tôi xem tướng mại anh ta, để tôi xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Dương Siêu gật đầu, làm lộ cung sinh mệnh cho tôi thấy. Tôi nhìn kĩ, thật hết nói nổi:
“Hắn ra đã đến đây lâu rồi, nhưng giờ đang gặp người khác.”
“Người khác, mẹ nó, chơi ta à.” Dương Siêu đột nhiên nổi giật đùng đùng.
Tôi gật đầu, cung mệnh trên măt anh ta có mệnh khí, biểu đạt cho việc có người sắp đến. Nhưng mệnh khí này có màu hơi sai sai, màu đỏ đỏ. Nhưng màu đỏ ở đây không phải may mắn là đại diện cho phụ nữ. Mà người kia chưa gặp Diệp Thanh nên chỉ có thể nói rằng hắn đang ở cùng chỗ với người khác, mà người này là người phụ nữ. Tức là sao, tức là tấm ảnh phượng hoàng này có vẻ phức tạp, người này không tin tưởng chúng tôi cho lắm nên mới hẹn gặp người khác, bắt chúng tôi hẹn ở đây cả tiếng rồi.
Dương Siêu nghe tôi nói xong lại nổi giận, còn sắc mặt Diệp Thanh thì không tốt chút nào. Rốt cuộc đã đi, chờ cả ngày rồi. Dương Siêu hỏi tôi người này ở chỗ nào, cái này thì tôi không nhìn ra được, tướng mạo anh ta không thể hiện nhiều, dù sao người này cũng không phải người bình thường. Tôi nhìn ra như vậy cũng là đáng ngạc nhiên rồi. Có điều... tôi có chút không nói nên lời, sắp tiếng rồi. Mệnh khi trên tướng mạo Dương Siêu không chỉ có chút đỏ mà có dạng xoắn. Tôi hơi ngại, kiểu này tức là người này có quen biết trước rồi, nhân cơ hội này mà làm cái việc đó... Tôi ngừng lúc lâu mới nói cho Dương Siêu chuyện này. Anh ta lập tức mắng câu, còn Diệp Thanh chỉ cau mày khịt mũi cái.
“Cái thằng này để chúng ta chờ lâu như vậy, ta phải làm cho mày không chơi được nữa.” Dương Siêu nói rồi lấy ra người giấy.
- Hết chương –