Đoán Thiên Mệnh

chương 91-92

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Căn bản là không hề có người thứ !

Ở đây có tất cả bao nhiêu người, chúng tôi vẫn có mắt mà đếm được, chỉ có người mà thôi, không có người thứ . Chúng tôi khó hiểu nhìn nhau, người trong nhóm Cao Cửu Nhật là đạo thuật sư, họ lập tức lấy bùa ra như thể chuẩn bị ra nay với thủy thi đang nói linh tinh này. Thủy thi dưới nước lập tức cảnh giác, sau đó lại thét lên mấy tiếng, đột nhiên dùng bàn tay trắng bệnh không huyết sắc chỉ vào tôi.

Tôi thấy thủy thi chỉ tay vào mình thì đầu ong lên, choáng váng không ngừng, mà sắc mặt Dương Siêu cũng thay đổi, anh ta vô thức quay lại nhìn tôi. Từ trong ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên vô cùng. Ý Dương Siêu là gì vậy?

“Cô ta nói gì?” Cao Cửu Nhật lạnh lùng nói.

Dương Siêu rời tầm mắt khỏi tôi rồi lắc đầu:

“Không có gì”

“Anh nói dối, tại sao thủy thi kia lại chỉ vào cậu ta? Trên người cậu ta có kẻ thứ phải không?” người trong nhóm Cao Cửu Nhật nhìn tôi chằm chằm mà sắc mặt Cao Cửu Nhật cũng hơi thay đổi.

Tôi kinh ngạc, trên cơ thể tôi có người thứ á? Sao tôi lại không biết chứ? Lời của thủy thi này, trong chúng tôi chỉ có Dương Siêu là hiểu được mà thôi. Anh ta biết rõ là gì rồi, nhưng vì có liên quan đên tôi nên chọn im lặng, không nói gì.

Rốt cuộc thủy thi này đang nói gì vậy, sao lại chỉ vào tôi cơ chứ?!

Diệp Thanh lập tức kéo tôi ra sau, cau mày cảnh giác nói:

“Anh muốn làm gì? Đã bảo là không có gì rồi mà sao vẫn hỏi thế?”

“Hừ, dù tôi không hiểu thủy thi kia nói gì nhưng ý nó là có người thứ trên người cậu ta. Nếu không thì nó đã không nói cả thảy người chúng ta sẽ chết ở đây. Tôi không muốn vì người mà ảnh hưởng đến mọi người. Nói cách khác, tôi không muốn bị người khác giết chết.” người lạnh lùng lên tiếng.

“Vậy anh muốn làm gì?” Diệp Thanh nhìn chằm chằm anh ta.

“Để cậu ta cho người thứ ra ngoài.”

“Đã nói không có rồi. Anh cũng là đạo thuật sự, chẳng lẽ không nhìn ra ở đây có bao nhiêu người à?” Diệp Thanh không hề nhượng bộ.

Người đàn ông này cau mày lại, trong mắt như lóe lên gì đó, nhìn tôi mấy giây, lông mày càng cau lại:

“Cho dù là nói không có nhưng tại sao thủy thi kia lại nói như vậy rồi chỉ vào cậu ta?”

“Đủ rồi, chỉ vài lời nói lung tung của thủy thi thôi mà chúng ta đã bị chia rẽ như thế này, thú vị không?” Diệp Thanh có chút tức giận, giọng nói to hơn rất nhiều.

Sắc mặt người đàn ông kia vô cùng xấu, anh ta quay sang thì thầm gì đó với Cao Cửu Nhật nhưng ánh mắt thì cứ dán vào người tôi.

Cuối cùng Cao Cửu Nhật đến nhìn tôi cái rồi hỏi Dương Siêu:

“Rốt cuộc là cô ta nói gì vậy?”

“Không có gì” Dương Siêu dửng dưng lắc đầu đáp.

Nghe thấy như vậy thủy thi kia nổi giận đùng đùng, lại thét lên như đang quát Dương Siêu vậy. Anh ta ben lấy ra tấm bùa bắn vào thủy thi kia. Lá bùa vừa dính vào đã thiêu đốt thủy thi kia khiến cô ta kêu gào thảm thiết, nhanh chóng lặn xuống nước như cá, bơi đi mất hút. Dương Siêu không nói gì, tiếp tục chèo thuyền. người nhóm Cao Cửu Nhật cứ nhìn chằm chằm vào tôi nên Diệp Thanh bèn nói nhỏ:

“Không sao, thủy thi kia thật biết dọa người quá. Nó muốn làm chúng ta sợ hãi rồi mới giết chúng ta, không sao đâu.”

Tôi gật đầu trong vô thức, cảm giác tâm trí đã bay đi tận đâu rồi chứ không ở đây nữa. Thuyền tiếp tục tiến sâu vào bên trong, Dương Siêu thì không nói lấy nửa lời. Tôi bị thủy thi này làm cho đầu óc hoang mang, rối tung cả lên, là cô ta đang lừa chúng tôi hay trên người tôi thật sự có người thứ ? Hay là người thứ này có liên quan đến tôi? Đầu óc tôi lại rối tung, suy nghĩ lẫn lộn trong đầu như nồi cháo vậy. Cũng không biết qua bao lâu rồi, xung quanh càng lúc càng lạnh, cũng càng lúc càng tối hơn, đến cả ánh đèn pin cũng như bị bóng tối nuốt chửng vậy.

Diệp Thanh bỗng huých tôi cái tôi mới định thần lại, hỏi cô ấy sao vậy. Diệp Thanh nghiêm túc nói:

“Đừng nghĩ linh tinh.”

Tôi gật đầu nở nụ cười khổ, làm sao mà tôi không nghĩ linh tinh được chứ?!

Đột nhiên thuyền va phải thứ gì đó như móng tay đang cào trên ván gỗ vậy, nghe mà rợn cả người. Dương Siêu từ từ dừng thuyền lại.

Tôi vội vàng dùng đèn pin chiếu xuống dưới nước thì phát hiện ra dưới đó toàn là những khuôn mặt trắng bệch, đàn ông, đàn bà, người già, trẻ nhỏ đủ cả, như đang người với tôi vậy. Thuyền của chúng tôi đang lướt trên những khuôn mặt này, nghĩ đến đây da đầu tôi tê rần, sau gáy ớn lạnh.

“Còn sững sờ ở đó làm gì? Muốn bị chúng ăn thịt à?” Một người lên tiếng.

Dương Siêu lập tức chèo thuyền đi. Thuyền lại lướt trên mắt đám thủy thi này. Đám người Cao Cửu Nhật cảnh giác cực độ vì sợ chúng tấn công thuyền làm chúng tôi rơi xuống nước, tức là muốn chúng tôi phải chết.

“Lý Dịch, lại đây.” Bên tai tôi đột nhiên có giọng nói vang lên. Tôi vô thức nhìn sang Dương Siêu, môi anh ta đang mấp máy dùng thuật gọi tôi.

Tôi lại vô thức chuyển sang chỗ gần Dương Siêu, tôi muốn biết khi nãy thủy thi kia nói gì về tôi, nếu không thì Dương Siêu đã không như thế này. Có điều không ngờ anh ta lại bảo:

“Cậu tìm cơ hội rời đi đi.”

Tôi choáng váng, tại sao lại muốn tôi rời đi? Lẽ nào tôi sẽ làm hại mọi người ư? Tôi hỏi cơ hội gì, Dương Siêu đang định nói thì thủy thi trèo lên thuyền. Dương Siêu lập tức dùng mái chèo hất nó xuống nước, chúng tôi hợp sức cùng chèo cho thuyền đi nhanh hơn.

“Chèo nhanh lên.” Cao Cửu Nhật lo lắng. “Rẽ sang trái, sáng trái. Bên trái càn khôn bát quái, là đường sống, đi bên trái.”

Lúc này tôi nhìn thấy trước mắt có ngã , Cao Cửu Nhật dùng phong thủy tính ra được phải đi bên trái. Thực ra tôi cũng có thể dùng tự tính nhìn ra, dựa vào chữ “chèo - 撑” anh ta bật ra đầu tiên. Thấy tôi đang tự phân tích, Cao Cửu Nhật có chút kinh ngạc, ánh mắt lóe lên sự bất ngờ. Tôi khẽ gật đầu, phân tích từ 撑 này quả nhiên cũng tính ra là phải đi bên trái. Cao Cửu Nhật này đúng là có năng lực.

Dương Siêu nhìn anh ta cái rồi gật đầu rồi tiếp tục chèo thuyền, anh ta dùng lực mạnh chèo thuyền rẽ vào bên trái. Không khí xung quanh càng trở nên u ám hơn. Tôi đang nghĩ xem Dương Siêu bảo tôi tìm cơ hội rời đi, cơ hội này là gì!

“Pực”

Thuyền đột nhiên đâm phải gì đó, không di chuyển nổi nữa, khả năng là đã vào bờ rồi.

“Cuối cùng cũng đến rồi, chúng ta xuống đi.” người bên Cao Cửu Nhật có lẽ vừa bị dọa tím mật, dù sao cũng có nhiều thủy thi như vậy, cảm giác tê hết đầu. Họ nhảy dựng lên đòi lên bờ, muốn cách xa nơi này chút để không bị thủy thi bám theo nữa.

Mấy người chúng tôi cùng lên bờ. Dương Siêu buộc thuyền xong thì lấy ra thứ, tôi đoán là máu của Trần Hâm. Anh ta sẽ dùng máu này mà tìm ra an hem của ông ta, Diệp Thanh thì đứng bên cạnh trợ giúp.

“Này, Lý Dịch, trên người cậu thật sự không có người thứ à?” Lời này là Cao Cửu Nhật hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, làm gì có, chính tôi còn không biết luôn.

“Được, tôi tin cậu.” Anh ta gật đầu rồi không nói gì thêm.

Tôi bắt đầu dùng đen pin soi sáng phía trước. Bức tường này ẩm ướt, nước nhỏ giọt liên tục, âm thanh từng giọt từng giọt cứ dội vào tai làm người ta khó chịu vô cùng.

“Có chút kì quái. Theo như phong thủy thì chỗ này thuộc vào tử thủy nhưng lại không có mùi gì cả.” Cao Cửu Nhật đột nhiên nói. Vậy tức là sao?

Tôi thấy hơi ngạc nhiên, có điều Dương Siêu đang đi đằng trước bỗng mở niệng:

“Tôi tìm thấy anh em của Trần Hâm ở đâu rồi. Các người vẫn tiếp tục chứ?”

Cách này là dùng máu tìm, chắc chắn là rất nhanh rồi. Đáng ra động này phải rút hết nước rồi, đến lúc đó chỉ cần đi vào tìm là được.

Dương Siêu nói xong, người bên Cao Cửu Nhật vẫn im hơi lặng tiếng. Tức là sao, tức là giờ chúng tôi tự làm việc riêng. Tôi do dự chút rồi bảo Cao Cửu Nhật cẩn thận chút vì khi nãy anh ta nói ra chữ “撑” tôi thấy anh ta sau sẽ có chút không thuận lợi. Cao Cửu Nhật ngạc nhiên nhìn tôi cái rồi gật đầu. Bỗng lúc này nhóm bên Cao Cửu Nhật kêu lên:

“Nhầm rồi nhầm rồi, đây không phải mặt đất, mọi người nhìn xem…”

Anh ta đột ngột nói làm chúng tôi đồng loạt chiếu đèn pin xuống đất. Lúc này… da đầu tôi tê buốt bởi vì thứ chúng tôi đang đứng lên không phải là mặt đất mà là từng chiếc, từng chiếc quan tài bị nước xô lại xếp sát nhau, tạo thành “con đường quan tài”…

Thứ mà chân bọn tôi giẫm lên là quan tài. Da đầu tôi phút chốc tê rần, thậm chí luồng khí lạnh dưới chân còn xộc thẳng lên gáy, khiến cả người tôi lạnh như băng!

Sao nơi này có thể có nhiều quan tài như vậy??

Tôi vội soi đèn xem. Vừa quét qua một đường đã thấy cả một dãy quan tài dày đặc san sát, trông y hệt từng thẻ, từng thẻ mạt chược được xếp ngay ngắn.

“Sao ở đây nhiều quan tài quá vậy?” Mặt mày hai người bên Cao Cửu Nhật hết sức khó coi.

“Xong! Đây là đất dữ!” Ánh đèn từ chiếc đèn pin chiếu xuống đất làm sắc mặt Cao Cửu Nhật trông càng nghiêm trọng, đến nỗi trong mắt thoáng qua vẻ hoảng sợ!

Từ phong thủy anh ta đã nhìn ra gì đó!

Tim tôi giật thót. Tuy không rành phong thủy nhưng tôi cũng biết hang núi này tập hợp nhiều quan tài vậy, nghĩa là chiêu rất nhiều âm khí, oán khí và cả sát khí. Đây chắc chắn không phải chuyện tốt gì, vì quan tài luôn có nghĩa là có người chết.

“Dữ thế nào?” Dương Siêu hỏi, cả đám liền đồng loạt nhìn Cao Cửu Nhật. Dù sao thì trong chúng tôi, chỉ có mỗi anh ta am hiểu phong thủy.

Cao Cửu Nhật chầm chậm mở miệng:

“Mọi người cũng biết đấy, quan tài gỗ thường rất nặng nên không có chuyện lơ lửng trên nước được. Bởi thế, một khi chúng nổi trên nước tức là người trong quan đang tức giận. Quỷ khí, âm khí và oán khí khiến quan tài không thể chìm xuống. Một cỗ quan tài nổi lên đã dữ, huống chi nơi này toàn là quan tài? Bẫy quan đã được tạo thành, người vào chỉ có nước chết mà thôi!”

Tôi nghe tới đây, theo bản năng nhìn vào cung Mệnh anh ta. Thật ra không cần nhìn lâu cũng có thể thấy rõ khí đen trong đó. Đây là tướng kiếp nạn hiểm nguy! Nếu không sẽ chẳng tỏa ra khí đen như vậy. Anh ta thế này thì không phải nói nhiều nữa, những người khác, bao gồm cả tôi, đều có cùng một kết cục.

Quả nhiên, tôi lướt nhanh qua Dương Siêu, Diệp Thanh và hai người bạn của Cao Cửu Nhật, tức khắc thấy mệnh Cung bọn họ đều hiện khí đen rõ rệt mà không tốn chút công sức nào!

Nếu là trước đó thì tôi căn bản không thể nhìn ra, vì đạo hạnh bọn họ ai cũng cao hơn thầy xem mệnh cấp một là tôi. Hiện giờ nhìn ra cũng bởi hoàn cảnh quá nguy hiểm, luồng khí trên mặt bọn họ không khống chế được nữa mới hiện lên báo điềm dữ!

Xem ra, sau khi sáu người chúng tôi bước lên con đường quan tài này chính là cùng Cao Cửu Nhật hướng về đường chết.

Dương Siêu biến sắc nhẹ, tuy nhiên vẫn không để lộ vẻ sợ sệt; Diệp Thanh cũng tương tự. Chẳng qua, hai người bên Cao Cửu Nhật đã bắt đầu gấp gáp, hơi có ý muốn trở mặt:

“Cao Cửu Nhật, cậu nói gì cơ? Vào trận ắt phải chết?”

Cao Cửu Nhật gật đầu, bình tĩnh đáp:

“Trận quan là thế. Cậu đã vào rồi, vẫn muốn ra?”

“Hừ! Không có cách phá giải à?”

Cao Cửu Nhật lặng đi một chốc rồi nhìn thẳng phía trước, nghiêm túc nói:

“Cách giải… là đi tìm người bài trận!”

“Ý anh là, nếu chúng ta muốn sống thì phải đi tiếp?” Dương Siêu chẳng hề bất ngờ.

Cao Cửu Nhật lại gật: “Không sai. Trận quan này bố trí rất thâm sâu, các quan tài không chỉ đơn giản do nước mới hợp lại với nhau, mà vì âm khí từ mỗi quan hút lấy nhau. Trình độ này không phải người bình thường có thể làm, cũng bởi vì vậy, chúng ta mới đi được đến đây như đi trên đất bằng. Thế nên để xoay chuyển tình thế, chúng ta chỉ còn cách tìm ra người bố trí!”

Dương Siêu với Diệp Thanh không ý kiến, hai người bạn của Cao Cửu Nhật thì rõ ràng có ý muốn rút lui vì câu “Vào chỉ có chết” vừa rồi của anh ta. Tính ra còn chưa bắt đầu đã tuyên bố tử vong, ai mà chẳng sợ, hai người họ còn cách nào khác nữa đâu.

Cao Cửu Nhật im lặng không lên tiếng. Tôi hỏi Dương Siêu thi thể anh em của Trần Hâm còn xa lắm không, Dương Siêu nói cảm giác không xa lắm, hẳn ở ngay phía trước thôi. Tôi không nói gì, sau mới bảo:

“Hai người các anh lấy được thi thể rồi thì ra ngoài tìm Trần Hâm nhận phần tiền còn lại đi, đừng vào trong.”

Trong này quá nguy hiểm, hai người họ lại không nhất thiết phải vào, kiếm được số tiền lớn dễ vậy không tốt sao? Dù sao thì ý Trần Hâm cũng chỉ để ba người chúng tôi tìm thi thể anh em ông ta thôi.

“Cùng nhau vào, cùng nhau ra.” Dương Siêu, Diệp Thanh đồng thanh bảo.

Đây không phải ăn ý, đây là bọn họ đã kinh qua quá nhiều chuyện mà vẫn khăng khăng kiên trì, nên mới nhất trí như vậy.

Sau một hồi im lặng, tôi gật gật.

“Thế nào? Các người có đi không?” Hai người bạn của Cao Cửu Nhật không nhịn được hỏi.

Xem ra trong lúc bọn tôi bàn bạc, ba người bên kia cũng đã thương lượng ra kết quả. Chỉ không biết Cao Cửu Nhật đã nói gì với bọn họ.

Cơ mà tình hình lúc này làm luồng khí trên mặt anh ta hơi hỗn loạn, tôi không nhìn ra được gì nhiều.

Chỗ cung tiền tài trên mặt Cao Cửu Nhật hơi mờ mờ, nên tôi nghĩ chắc anh lấy tiền của mình chia cho hai người kia, khiến họ đổi ý.

Lời giải thích rất thuyết phục. Có tiền là có thể sai khiến cả ma khiến quỷ.

Tôi với Dương Siêu, Diệp Thanh không lên tiếng, mọi người liền bình ổn cảm xúc, tiếp tục tiến vào trong. Biết chân đạp quan tài mà đi nên nói thật, mỗi bước đều cảm giác lạnh người. Tôi kiềm lại những suy nghĩ vô thức, cố giữ bình tĩnh, đằng sau còn nhiều chuyện quỷ quái hơn phải đối mặt.

Bởi vì khi cảnh giới nâng cao, càng nhìn thấy nhiều thứ hơn.

Tách, tách, tách! Nước trên đỉnh nhỏ giọt liên tục cứ như mưa nhỏ, thỉnh thoảng còn có mấy con ốc rơi xuống. Tách một tiếng rồi vọng lại quanh hang động tối đen…

Cực kỳ quái dị!

“Hẳn là chỗ này. Diệp Thanh, Lý Dịch, giúp tôi một tay.” Dương Siêu thi triển đạo thuật phong tỏa một cỗ quan tài. Giọt máu tươi của Trần Hâm lập tức như hai giọt máu dung hòa lại với nhau.

Tách! Giọt máu trong tay Dương Siêu tự động rơi lên nắp một quan tài nọ, rồi thấm vào một cách kỳ dị. Trong đó chắc chắn là thi thể người anh em của Trần Hâm.

Nghe Dương Siêu gọi, tôi và Diệp Thanh đương nhiên cùng bước tới nắm chắc nắp quan tài cạy lên. Theo lời Trần Hâm thì anh em ông ta mới chết mấy năm, thi thể chắc chưa bị phân hủy, cơ mà vẫn nên cẩn thận chút.

Két! Nắp quan tài dưới sự cố gắng của ba chúng tôi đã bật ra.

“Đừng thở. Mặc dù thi thể chưa bị phân hủy nhưng vẫn ở trong quan tài khá lâu, âm khí khó tránh nặng nề!” Người lên tiếng là Cao Cửu Nhật.

Ba người chúng tôi ngẩng lên nhìn anh ta, rối rít gật đầu, sau đó nín thở giở nắp quan tài lên. Bỗng một luồng khí lạnh buốt giá phả ra. Là âm khí!

Tôi dĩ nhiên không dám hít thở, chỉ dám gấp gáp chiếu đèn pin vào quan tài.

Bên trong toàn là nước, trong nước là một cỗ thi thể bị ngâm đến mức bạc cả người. Khi ánh sáng mạnh chiếu xuống, đôi mắt đang nhắm chặt của cỗ thi thể thậm chí hơi động đậy, như thể muốn mở mà mở không nổi. Hết sức quái dị!

Có điều từ mặt mày ông ta, tuy đã trương phình biến dạng, nhưng vẫn loáng thoáng nhìn ra được chính xác là người anh em của Trần Hâm bởi phần trán có nét tương đồng. Quả nhiên không tìm nhầm.

“Dưới sự ảnh hưởng của trận quan, quả nhiên là sắp thành tinh. Không thể để ông ta nằm trong đó nữa, lôi ra trước đã!” Dương Siêu nói.

Tôi và Diệp Thanh lập tức đến phụ một tay. Tôi nâng đầu, Dương Siêu với Diệp Thanh thì mỗi người nhấc một cái chân.

Đưa tay vào trong quan tài, phần nước nhớp nhúa, gớm ghiếc. Tôi cố gắng kiềm chế không nôn mửa. Nhưng chợt, ngay khi tay tôi vừa đụng phải đầu ông ta, cỗ thi thể tức khắc giãy lên đành đạch làm tôi giật bắt!

“Hừ!” Dương Siêu hừ lạnh, trở tay lấy ra một lá bùa dán lên đầu thi thể. Thoáng chốc, thi thể đã bất động, tôi liền thở phào ra một hơi.

Ba người chúng tôi dùng sức kéo thi thể này ra, sau đó Dương Siêu tiếp tục dùng dây thừng làm từ vỏ gỗ đào trói ông ta lại để tránh ông ta giãy giụa, dù sao ông ta mới chết không lâu. Xong xuôi thì đặt cái xác qua một bên, rồi cả đám tiếp tục đi sâu vào trong.

Nhưng đi được tầm mấy trăm met, cũng coi như đã vào sâu trong hang, mấy người chúng tôi bỗng dừng phắt lại, sáu người cùng giơ đèn pin soi ra phía trước. Tất cả đều thấy một cái quan tài, một cái quan tài cực kỳ, cực kỳ lớn, như thể bên trong không phải dùng để chứa người vậy…

- Hết chương –

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio