Đoán Thiên Mệnh

chương 101

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Còn về việc đưa thần sông về Động phủ rồi giết cô ta như thế nào thì tôi sẽ tự quyết định. Dù sao thì cô ta muốn giết tôi cũng khó, tôi sẽ dùng mệnh khí bản mệnh của cô ta để đối phó với chính cô ta. Đương nhiên là tôi cũng phải tính toán kế sách nếu cô ta muốn giết tôi. Dù sao thì cô ta cũng làm thần sông bao nhiêu năm như vậy, thủ đoạn chắc chắn không thiếu, mà tôi chỉ là đoán mệnh sư cấp , tân binh mà thôi cho nên khả năng cô ta giết được tôi là rất cao. Thực ra thì tôi cũng chuẩn bị tâm lí cho những điều này rồi.

“Vậy cậu định thăng cấp lên thành đoán mệnh sư chỉ trong ngày sao?” Dương Siêu hỏi.

Tôi gật đầu, lúc nãy anh ta nói rồi, tình hình của thần sông sẽ kéo dài khoảng mười ngày, nửa tháng. Tôi sẽ xem xem, cố gắng hết sức trở thành đoán mệnh sư cấp rồi nói, như thế sẽ an toàn cho tôi chút.

“Vậy được, lúc đó người chúng ta đi cùng cậu.” Dương Siêu nhìn sang Diệp Thanh.

Diệp Thanh cũng gật đầu. Thấy thế tôi bèn lắc đầu nói không cần, như thế quá nguy hiểm, không nên kéo người họ vào. Dù sao thì tôi cũng đã chuẩn bị xong kế hoạch “đồng quy vô tận” cùng thần sông rồi, sao có thể dẫn theo bọn họ chứ.

“Thật sự không cần đâu.” Tôi nghiêm túc lắc đầu.

Dương Siêu và Diệp Thanh nhìn nhau cái rồi im lặng, có điều ánh mắt họ như trao đổi với nhau điều gì đó vậy, khẽ gật đầu với nhau. Tôi thật bất lực mà. Tôi có thể nhìn ra ý đồ của bọn họ, nếu không nhầm thì họ vẫn sẽ đi cùng tôi.

Nói chuyện xong thì Dương Siêu lái xe đưa tôi về. Tôi quay đầu nhìn động Lục Thiên kia, mực nước vẫn như vậy, nhưng khi nhìn sâu vào hang tối, tôi luôn có cảm giác khả năng sẽ xảy ra đại sự. Nhiều người đi vào như vậy…

Tôi khẽ lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa. Tôi phải luôn cảnh giác với thần sông đang bất tỉnh. May là cô ta bất tỉnh hoàn toàn, tôi thở phào hơi nhẹ nhõm. Cái trán lộ ra của cô ta tái nhợt, có thể nói tình hình cô ta cùng lúc càng nghiêm trọng rồi, việc này đối với tôi mà nói là chuyện rất tốt.

Khi về đến nhà, tôi dùng kiếm gỗ đào đâm nhẹ vào cổ cô ta, cô ta vẫn bất động. Tôi chỉ có thể đỡ cô ta ra xuống xe, Dương Siêu thấy thế thì do dự rồi bảo tôi chờ chút. Tôi cũng không biết anh ta định làm gì, chỉ thấy anh ta cẩn thận lấy ra chiếc hộp sau đó viết vào lưng thần sông chiếc bùa. Tôi đoán là dùng để trấn áp gì gì đó. Như vậy cũng tốt, tôi cũng thấy yên tâm hơn. Dương Siêu làm xong thì bảo phải quay về thăm em gái, tôi phải cẩn thận chút. Tôi gật đầu, anh ta bèn lái xe đưa Diệp Thanh đi. Tôi nhìn tác phẩm trên mặt đất rồi bế cô ta lên, trước tiên cứ vào nhà đã, dù sao cô ta cũng hôn mê rồi.

Nhưng ngay sau khi tôi quay người lại, tôi nhìn thấy bên khung cửa sổ là chiếc đầu to, trên đầu là đệm thịt lớn như san hô, mà đặc biệt đôi mắt có thần như mắt người vậy. Mới mấy ngày thôi đó!! Đúng là dọa tôi trận, Tiểu phượng hoàng đã ăn gì mà lớn nhanh vậy? Tôi vội bước đi, con bé cứ nhìn thần sông chằm chằm.

“Sao anh lại đưa nữ nhân đáng sợ thế kia về nhà thế?” Tiểu phượng hoàng hỏi tôi. Tôi kể đại khái tình hình cho con bé, nó đột nhiên nói: “Chẳng trách được, sát khi cô ta nặng như vậy, không biết là đã giết bao nhiêu người rồi… Có điều anh đưa cô ta về đây là biết nhìn xa trông rộng đấy. Cô ta bị thương rất nặng… không tỉnh lại được đâu, yên tâm đi.”

Con bé nói vậy làm tôi thấy càng yên tâm hơn. Tôi chuẩn bị vào nói chuyện với nó thì nó gọi:

“Ây, giúp em với, đầu em bị kẹt rồi.”

Tôi cạn lời luôn, ra là con bé thò đầu vào giữa mấy thanh cửa sổ rồi không rút ra được, nhìn nó vật lộn mà buồn cười chết đi được.

Tôi đành đưa thần sông vào trong trước rồi đến giúp tiểu phượng hoàng bằng cách bẻ gãy thanh cửa sổ cho con bé rút đầu ra. Tôi đưa tay ra nắm nhẹ đầu con bé, nó lập tức lùi lại, vẻ mặt bất mãn nói:

“Chạm vào em làm gì?”

Tôi lườm nó cái, tôi thật tò mò muốn biết sao nó lại lớn nhanh như vậy, giống như kiểu được tiêm hooc môn tăng trưởng vậy. Rốt cuộc thì tôi đã thấy nó ngày lớn lên rồi.

“Nhanh chỗ nào chứ, em thấy rất bình thường.” Tiểu phượng hoàng tự nhìn bản thân rồi nói.

Tôi bèn bảo mấy ngày trước nó chỉ đủ giắt kẽ răng tôi, giờ thì có thể làm được cả đĩa thịt chim siêu to. Tôi còn sợ là năm nữa nó sẽ to bằng con đà điểu mất. Con bé nghe xong thì ngẩng phắt đầu lên nhìn tôi:

“Không thèm để ý anh nữa. Vừa về là đòi ăn thịt người ta.”

Tôi bước vào nhà và đóng cửa, hỏi tiểu phượng hoàng mấy ngày vừa rồi thế nào, ý là muốn hỏi Ninh Vũ Hi có quay lại không. Nó lắc đầu bảo không làm tôi càng thấy kì lạ, rốt cuộc là cô ấy đi làm gì rồi? Xem ra thôi phải đến sông tìm cô ấy rồi.

Tôi vào trong nhà, cứ định ninh là không có người ở nhà thì phòng ốc hẳn sẽ bừa bộn lắm, ai ngờ không hề bừa bộn chút nào, ngược lại nhà sạch đến khó tin. Tôi bèn hỏi con bé đã làm thế nào, nó lắc đầu:

“Anh hỏi cái này làm gì? Em biết nói cho anh kiểu gì, xấu hổ lắm.”

Được thôi, sạch như vậy thì tôi còn nói được gì nữa. Tôi vào bếp nấu chút đồ ăn vì thấy hơi đói rồi. Tôi hỏi tiểu phượng hoàng có đói không, nó gật đầu rồi theo tôi vào bếp. Lúc tôi định nhóm lửa thì nó bèn há miệng phun ra tia lửa, bên trong bếp cứ thế mà có lửa cháy bùng bùng. Tôi thật sự kinh ngạc, con bé lớn đến mức làm người ta ngạc nhiên không tả nổi. Mà lẽ nào phượng hoàng đều lớn nhanh như vậy sao?

“Nhìn gì vậy, mau nấu cơm đi.” Nó nói.

Tôi trấn tĩnh lại rồi gật đầu, nó lớn nhanh như vậy là quá tốt rồi còn gì. Tôi nấu nhanh món nhỏ rồi mang ra cùng ăn với tiểu phượng hoàng. Nhưng không ngờ là nó còn ăn nhiều hơn tôi, tôi đúng là đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Con bé ăn no rồi nói:

“Anh đi dọn bát đĩa đi.”

Tôi hỏi con bé sẽ làm gì.

“Em đi ngủ.” Con bé nói rồi bay vào cái tổ tôi đã làm cho nó.

Tôi thực sự không nói nên lời mà. Dọn dẹp rửa bát xong thì tôi đóng cửa lại, nhìn thần sông đang bất tỉnh lúc rồi do dự ngồi luôn xuống sảnh, với thời gian ngày thì hi vọng tôi có thể trở thành đoán mệnh sư cấp .

Tôi vừa nhắm mắt lại thì tiểu phượng hoàng nói:

“Không nói chuyện là anh ngủ luôn sao?”

Tôi lắc đầu nói tôi đang thở. Con bé bay tới quanh tôi vài vòng rồi lại nói:

“Khí trong người anh ít như vậy, bình thường phải mất nửa năm. Hazz, thôi bỏ đi, vì anh đã nấu ăn cho em nên em sẽ cho anh chút đồ, nhưng mà chỉ ít thôi đấy. Anh đi lấy kim lại đây.”

Tôi hoài nghi không biết nó bảo tôi đi lấy kim làm gì nữa, nhưng mà lời con bé nói cũng làm tôi hơi mỉm cười. Nói thật thì tôi cũng không chắc chắn cho lắm vì tôi biết bản thân mình có bao nhiêu khí, biết rất rõ.

“Nhanh lên nếu không anh sẽ hối hận đấy.” Con bé nói. Tôi đành vào phòng lấy kim ra.

“Đây nhé, anh đâm nhẹ vào đệm thịt trên đầu em. Nhớ là đâm nhẹ nhẹ thôi, anh mà đâm mạnh thì em mổ chết anh.” Tiểu phượng hoàng nói.

Tôi hỏi sao lại phải làm như vậy thì con bé bảo:

“Giúp anh chứ gì, nếu anh vẫn không làm thì sẽ hối hận đấy.”

Tôi do dự chút rồi đâm nhẹ vào đệm thịt trên đầu tiểu phượng hoàng. Con bé nhắm chặt mắt lại, nhưng hình như là không có cảm giác gì vậy, con bé mở mắt ra:

“Vẫn chưa ăn thua.”

Tôi gật đầu rồi dùng lực đâm mạnh một chút. giọt máu đỏ tươi chảy ra, lạ là giọt máu này lại có ánh đỏ. Tôi đang kinh ngạc thì nghe tiếng “tách” cái, vội nhìn xuống thì phát hiện máu rơi xuống đất rồi.

Giờ tôi mới nhận ra tiểu phượng hoàng mắt rưng rưng như đau quá nên khóc vậy.

“Anh có thù với em à, sao mà mạnh tay thế, đệm thịt trên đầu là thứ quan trọng nhất của em. Chỉ là em không rửa bát thôi mà, đâu đến mức phải cố tình đâm như vậy.”

Tôi vội vàng lắc đầu. Con bé bảo:

“Đừng nói nữa, ăn huyết phượng hoàng có thể giúp anh trở thành đoán mệnh sư cấp .”

Tôi nghe vậy thì vui mừng vô cùng, huyết phượng hoàng, đúng rồi, đây là huyết của linh thú, chắc chắn có thể giúp tôi rồi. Tôi vội vàng dùng chén hứng lấy máu trước rồi tìm băng gạc băng bó cho tiểu phượng hoàng. Sau khi băng xong, con bé tự bay đến trước gương nhìn, vẻ như không chịu nổi bộ dạng hiện tại:

“Anh băng bó kiểu gì mà xấu thế, muốn người ta biến thành Phượng hoàng Ấn Độ à?”

Tôi lắc đầu nói không phải, con bé nhìn tôi cái rồi lại bay vào trong hộp, mệt mỏi nhắm mắt lại. Có lẽ mấy giọt máu này làm con bé đau rồi. Tôi chuẩn bị ăn thì Tiểu phượng hoàng mở mắt nói:

“Quên mùi vị đi nhé, anh mà dám đánh giá thì em mổ chết anh.”

Tôi lại lắc đầu nói tất nhiên sẽ không làm vậy, con bé hứ cái rồi nhắm mắt ngủ, có vẻ như rất mệt.

Tôi hít hơi rồi nuốt giọt máu trong chén. Thoáng chốc tôi thấy như vừa nuốt than vậy, cổ họng tôi nóng ran. Tôi muốn nôn ra nhưng khi nghĩ tới tiểu phượng hoàng đã chịu đau giúp tôi thì tôi lại nghiến răng nghiến lợi nuốt xuống. Thật sự hi vọng là trong ngày thì tôi có thể trở thành đoán mệnh sư cấp .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio