Đoán Thiên Mệnh

chương 134

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi lo lắng nhìn tờ giấy của Thi Hoàng, vừa nãy tôi bảo thần sông viết số . Vậy muốn thắng thì phải viết từ -, hắn ta rốt cuộc viết số mấy?! Suy cho cùng thì nếu thần sông thua, tay cô ta bị chặt, tôi chắc cũng thảm không kém.

Tôi chăm chú nhìn Thi Hoàng, thời khắc tờ giấy của hắn ta mở ra, tôi thở phào hơi nhẹ nhõm. Nếu lúc nãy tôi không suy tính ra thì đã bị mắc lừa rồi. Hắn viết nét bút nhưng thực tế chỉ là số mà thôi, số . Vì hắn ta đoán là thần sông sẽ viết số . Vậy là vòng này thần sông thắng rồi.

Thi Hoàng nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt chứa đầy sát khí. Tôi cũng coi như an tâm một chút, ván sau mới biết thắng bại.

Hồ Thanh Từ lại nhìn tôi với vẻ thích thú, tuy nhiên từ đầu đến cuối cô ta không hé răng nói một câu nào.

“Đúng rồi.” Tôi thì thầm.

“Ta không mù” Thần sông nói.

Tôi cạn lời thật sự, không thèm để ý đến cô ta nữa, tiếp tục chăm chú quan sát từng cử động của Thi Hoàng. Nói thật thì ván vừa rồi tôi có chút may mắn, hắn ta biết tôi chỉ đoán được chút nên ván cuối này tôi nhất định phải cố gắng phòng thủ vì sẽ khó mà may mắn như trước. Vì vậy tôi phải quan sát nhất cử nhất động của hắn.

“Thần sông.” Tôi nhỏ giọng gọi.

“Cái gì đấy?” Thần sông quay đầu lại hỏi tôi.

Tôi do dự một chút rồi nói có thể cho tôi một ít khí tức của cô ta không, như thế thì tôi có thể tính được gã Thi Hoàng kia. Thần sông không nói gì tuy nhiên khi chuẩn bị làm theo lời tôi thì tôi nhìn thấy hắn ta nhìn chúng tôi nhếch mép cười cái, sau đó trực tiếp viết ra con số, vẫn là nét bút.

“Chờ đã.” Tôi vội nói.

“Cậu đùa ta? Rốt cuộc có cần hay không?” Thần sông nói.

Tôi do dự chút rồi lắc đầu. Không được, nếu lúc này thần sông cho tôi khí tức của cô ta thì tôi cũng không tính được gã Thi Hoàng kia, huống hồ thần sông cũng không thể mang hết khí tức của cô ta cho tôi. Tôi có thể thấy hắn như thiết lập bức tường vững chắc ngăn cản tôi vậy, cho nên không tính được, chỉ có thể đoán mà thôi, cùng hắn đấu trí.

Tôi nhỏ giọng nói như vậy, thần sông đáp:

“Vậy cậu cần gì?”

“Cô không tranh cãi với tôi là được.” Tôi nghĩ chút rồi nói.

“Ta tranh cãi với cậu?” Thần sông nheo mắt lại.

Tôi vội lắc đầu, giờ làm gì có thời gian mà tranh luận với cô ta nữa. Tôi không nói gì, thần sông cũng biết giờ nói nhiều cũng không thích hợp cho lắm nên cô ta cũng không nói nữa.Tôi im lặng vài phút rồi nghiến răng thì thầm vào tai thần sông con số.

“Chắc chắn?”

“Không phải là rất chắc chắn… để tôi nghĩ chút đã, trước tiên cô đừng viết gì. Thần sống, CÔ!!!!”

Tô choáng váng đầu óc vì chưa đợi tôi nói xong cô ta đã đặt bút viết con số đó ra rồi. Tôi còn chưa chắc chắn cơ mà! Thần sông mở giấy ra, là số . Tuy tôi không tính được Thi Hoàng nhưng tôi vừa nghĩ, có lẽ hắn sẽ lặp lại thủ thuật vừa rồi: Nhìn thì tường là nét bút số nhưng thực chất chỉ là số. Vậy sao tôi lại bảo thần sông viết số ? Bởi vì tôi hoài nghi hắn sẽ viết số nhỏ nhất, số .

Hắn ta không có ý định ở trò chơi này trực tiếp thắng chúng tôi mà định làm chúng tôi mắc lỗi, sau đó chiến thắng. Dù sao thì lúc mới bắt đầu đã ra quy tắc là nếu số lớn hơn thì sẽ thua. Hắn ta trực tiếp viết ra số không phải là đơn giản hơn nhiều à? Dù sao thì cũng có đến hơn số lớn hơn . Nhưng chỉ là tôi đoán thôi, vậy có đúng không… Ôi dù sao cũng là phán đoán không căn cứ vì vậy tim tôi cứ thấp thỏm không yên.

rất xin lỗi mọi người vì mình quá ngok nghel, dịch đến đây mình vẫn chưa hiểu trò chơi này cho lắm nên nếu có gì thắc mắc mong mọi người bỏ qua. Iu mọi người…

Hồ Thanh Từ nhìn chằm chằm Thi Hoàng, còn hắn thì lại nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt sắc lạnh, không kinh ngạc, không sợ hãi,.. tóm lại không có một biểu cảm nào làm tôi không thể đoán nổi, rốt cuộc hắn đã viết số mấy? Liệu có phải số như tôi nghĩ không?

“Người đừng nhúc nhích, ta sẽ tự rat ay.” Thần sông bước tới chỗ Thi Hoàng.

Động tác này của cô ta làm tôi kinh động vô cùng, sao cô ta biết được cô ta thắng? Thi Hoàng còn chưa mở giấy ra kia mà? Tôi hồi hộp theo dõi từng cử động của thần sông, hắn ta cũng vậy, cũng không hề lùi về sau, cứ thế để thần sông bước tới trước mặt hắn.

Thần sông không nói nửa lời, trước con mắt đầy kinh ngạc của Hồ Thanh Từ, cô ta nắm lấy cánh tay của Thi Hoàng rồi đột ngột dùng lực giật mạnh cái làm hắn ta thân nơi tay nơi. Khóe miệng hắn co giật trong đau đớn nhưng vẫn không nhúc nhích chút nào. Toàn bộ quá trình, hắn không có một chút phản kháng nào.

Vậy là… đã thắng rồi sao??

Vẻ mặt Hồ Thanh Từ thay đổi, có chút kì quái, cuối cùng cô ta quay sang nhìn tôi thật lâu.

Bộp

Thần sông ném tay Thi Hoàng xuống đất, sau đó chỉ tay gọi nước đến thấm vào cánh tay làm nó đột nhiên sung phồng lên. Thi Hoàng thấy cánh tay của chính mình bị hủy hoại, trên mặt lộ ra tia tức giận:

“Ngươi”

“Có thua có chịu, ngươi có ý kiến? Có thì nói cho ta xem.” Thần sông hỏi hắn.

Thần sông bị thương, đúng là không phải đối thủ của Thi Hoàng. Nhưng giờ hắn đã mất đi cánh tay, vậy nếu bọn họ giao đấu, ai sẽ thắng đúng là việc không lường được.

Khóe miệng Thi Hoàng giật giật, không nói một lời.

“Khiêu khích ta thêm lần nữa, ta sẽ không tha cho ngươi.” Giọng nói thần sông đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Thi Hoàng cau mày, hắn ta sử dụng bí thuật nào đó tự phong ấn chỗ cánh tay bị đứt của mình. Ánh mắt hắn nhìn tôi lộ ra chút thâm hiểm. Trong lòng tôi thấy không thoải mái cho lắm nhưng mà việc gì phải sợ nhỉ. Dù sao tôi cũng không chọc đến hắn, cần gì phải sợ. Hơn nữa vết thương của hắn không thể ngày ngày mà lành được. Nhưng có thể tôi sẽ bị coi là kẻ thù của hắn, lại thêm áp lực. Tôi phải nỗ lực hơn nữa để nâng cao đạo hạnh của mình.

“Nói yêu cầu của cậu đi.” Thần sông bước lại chỗ tôi.

“Mang nữ thi lấy từ nhà tôi ra đây.” Tôi nói.

“Ta biết điều ngươi muốn, có điều không có rồi.” Thi Hoàng cười lạnh tiếng.

Tôi như muốn phát hỏa, chơi xỏ tôi ư?

“Biết tại sao không? Vì ta cũng như ngươi, cũng đang tìm cô ta.” Giọng nói của Thi Hoàng thêm phần lạnh nhạt.

Lẽ nào nữ thi kia giống Dương Siêu, có cách để tự thoát thân?

“Ông không lừa tôi chứ?” Tôi nhìn hắn ta chằm chằm.

“Không, có lẽ là không đâu. Ta không cảm nhận được sự tồn tại của nữ thi đó.” Hồ Thanh Từ xen vào.

Hồ Thanh Từ nói vậy làm tôi ngạc nhiên vô cùng, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Nữ thi đó tự chạy trốn ư? Từ lúc nào vậy? Chạy đến nơi nào rồi? Tôi tự hỏi trong lòng.

Nhưng đồng thời cũng an tâm hơn chút vì nữ thi kia chạy trốn được tức là cô ấy an toàn rồi. Sẽ có ngày cô ấy xuất hiện trước mặt tôi vì có lẽ cô ấy không còn người thân nào cả, có chuyện gì thì chắc chắn sẽ đi tìm tôi. Tôi có ảo tưởng rằng sau khi cô ấy chạy thoát sẽ đến tìm tôi.

“Đi” Thần sông nói.

Tôi do dự một chút rồi gật đầu.

“Cậu định đi theo cô ta à?” Hồ Thanh Từ hỏi.

Tôi quay đầu nhìn cô ta, cười cười rồi gật đầu.

“Là chủ ý của Phượng Sở Lan à?” Cô ta lại hỏi. Tôi bèn gật đầu, cô ta lại tiếp tục, “Ta nghĩ đạo hạnh của cậu giờ quá thấp, Phượng Sở Lan để cậu theo thần sông là muốn cậu có thể nâng cao đạo hạnh.”

“Cô ta ư?” Tôi lập tức thốt lên. Thần sông đang đi bên cạnh cũng phải dừng lại, quay đầu nhìn Hồ Thanh Từ một cái.

Hồ Thanh Từ trừng mắt nhìn tôi, aizz ngại quá. Khi nãy cô ta nói với tôi, tôi không muốn thần sông biết, mà giờ thì thần sông chắc chắn biết rồi. Tôi tức giận chạy đến bên cạnh Hồ Thanh Từ nói:

“Cái gì vậy, không nói chuyện với cô nữa.”

Sau đó tôi vội nói xin lỗi, thần sông sao mà có thể giúp tôi nâng cao đạo hạnh được. Lẽ nào đi theo cô ta là tôi sẽ có cơ hội thật sao?

Hồ Thanh Từ nói:

“Trong nhà cô ta có rất nhiều thứ đến mức cậu không tưởng nổi. Chắc chắn có thứ có thể giúp cậu nâng cao đạo hạnh, chỉ là phải xem xem cô ta có thể cho cậu hay không.” Hồ Thanh Từ nói.

Thần sông vốn là vị thần, quỷ mới biết cô ta có bao nhiêu bảo vật. Tôi hỏi làm sao để thần sông có thể cho tôi, Hồ Thanh Từ liếc tôi cái:

“Cậu hỏi ta thì ta hỏi ai? Ta quen biết cô ta lâu rồi, cô ta khá nhỏ nhen, dù sao thì ta cũng phải nói cho cậu biết, làm thế nào để có được thì tùy thuộc vào cậu.”

Tôi vô thức nhìn lại thần sông, tôi muốn trở thành một đoán mệnh sư, ít nhất là cấp . Muốn có cách đạt được thì đúng là chỉ thần sông có. Nhưng làm sao để cô ta có thể giúp tôi đây? Bởi suy cho cùng thì tôi là đến để giúp cô ta chứ không phải để cô ta giúp tôi.

Tôi nhịn không được lại hỏi lần nữa, Hồ Thanh Từ “hừ” cái rồi nói:

“Cô ta làm thần sông lâu như vậy, ngang với hoàng đế thời cổ rồi, mà hoàng đế thời cổ thích thứ gì?”

“Muốn tôi tâng bốc, nịnh hót cô ta sao?” Tôi cạn lời thật sự.

“Mấu chốt là cậu có thể nịnh được cô ta hay không.” Hồ Thanh Từ gật đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio