Tôi đang định lắc đầu bảo không thì phát hiện, trong bóng tôi, mắt cô ta như phát sáng lên vậy, tôi đành cắn răng nói chắc chắn. Thần sông nhìn tôi vài giây rồi nói:
“Chắc chắn là chắc chắn rồi.” (???)
Nói xong cô ta quay người tiếp tục bước đi, cũng không vì tôi muốn vạch trần cô ta mà tính sổ với tôi. Tôi thở phào hơi, xem ra khi nói chuyện với cô ta không cần phải vòng vo gì, cứ nói thẳng là được. Đêm nay, trong rừng có vẻ vắng vẻ, tôi hơi buồn ngủ nên tăng tốc đuổi theo cô ta hỏi:
“Thần sông.”
“Lại làm sao nữa?”
“Cô thật sự là Tần Thanh hả? Tên thật của cô ấy.” Tôi hỏi.
“Đúng, có ý kiến gì không?” Cô ta còn không thèm quay đầu nhìn tôi.
Tôi cạn lời thật sự, tôi thì có thể có ý kiến gì chứ.
Khi không có mạng che mặt thì cô ta mặc trang phục trắng, khi có mạng che mặt thì toàn thân màu đen. Nếu vừa rồi tôi không để ý kĩ thì thật sự không thể tưởng tượng nổi thần sông là Tần Thanh.
“Rất nhiều người nói cô xấu, sao cô không để lộ mặt ra?” Tôi vừa đi vừa hỏi.
“Quan tâm đến cái nhìn của kẻ khác làm gì?” Thần sông hỏi ngược lại tôi.
Ngạc nhiên ghê chưa, tôi còn tưởng cô ta sẽ gọi mưa nhấn chìm nhà mấy người chê cô ta xấu ấy.
“Vậy tôi nói cô xấu, cô cũng không tức giận sao?” Tôi hỏi, ý là muốn để cô ta gỡ tấm mạng che mặt đi, dù sao tôi cũng đã nhìn thấy dung nhan thật của cô ta rồi.
Nghe tôi nói vậy, thần sông đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn tôi, mắt hơi híp lại:
“Kẻ khác nói gì, ta không quản, nhưng cậu lại đứng trước mặt ta nói?”
Tôi lập tức cảm thấy có chút xấu hổ, tôi đáng nói cái gì vậy chứ?? Xem ra tôi vẫn nên ngậm miệng lại thì hơn, tôi cố nói nốt:
“Tôi… nói linh tinh ấy mà.”
Thần sông tiếp tục tiến về phía trước, cũng lười không thèm để ý đến tôi. Xem ra cô ta cũng không đến nỗi khó ở như lời đồn. Tôi lại hỏi:
“Thần sông, còn bao lâu nữa?”
“Khả năng sáng mai sẽ đến.” Cô ta đáp.
Tôi yên tâm một chút rồi, người như thần sông, chỉ cần có được chút manh mối là gần như sẽ thu thập được.
“Cô thu thập được bao nhiêu rồi?” Tôi hỏi câu khác.
“Thế nào? Cậu cũng muốn ăn à?” Thần sông hỏi ngược lại.
Tôi làm gì có cái phúc phận được ăn chứ, tôi cũng không thể ăn bởi chỉ cần viên đan được luyện thành thì trong đó ắt sẽ có mật phượng hoàng. Tôi nói lại với thần sông y như vậy, cô ta cũng không nói gì. Sau đó tôi cũng ngoan ngoãn yên lặng, không nói gì.
Chúng tôi đi mạch đến sáng hôm sau, có lẽ gần đến nơi rồi thì tôi may mắn bắt được con thỏ rừng đang ngủ quên, chuẩn bị nướng lên ăn.
“Thần sông, ăn gì trước đi, dù sao cũng sắp đến rồi.” Tôi mệt mỏi nói. Cô ta đi bộ cả đêm như vậy mà không mệt sao?
Tôi đi bộ xuyên đêm trong rừng như con thiêu thân, nếu không ăn thì thật sự không trụ nổi. Thần sông nghe tôi nói thì dừng lại, nhìn xung quanh rồi tìm phiến đã ngồi xuống. Cô ta liên tục quan sát phía như đang tuần tra vậy. Ở bên cạnh cô ta thì tất nhiên tôi không lo bị tấn công rồi, tôi bèn nhanh chóng xử lí con thỏ.
Thần sông thỉnh thoảng lại nhìn tôi mấy cái, chắc là do bị mùi thơm thu hút. Tôi bảo:
“Cô đang nuốt nước bọt đấy à?”
Thần sông có chút sửng sốt, ánh mắt lập tức dời sang chỗ khác.
Sau khi nướng xong, tôi xé cho cô ta chiếc đùi sau, cô ta hơi do dự, nhìn rồi lại không nhìn. Tôi đoán cô ta đói rồi, nếu hiện tại chỉ có người thì chắc cô ta đã ăn lâu rồi.
“Tôi cũng chẳng muốn cô trả tiền, ăn no thì có sức.” Tôi nói.
Thần sông bèn nhận lấy đùi thỏ rồi nhẹ nhàng gỡ mạng che mặt ra. Quả nhiên vẫn là gương mặt của Tần Thanh với những nét sắc sảo. Tần thanh trong y phục trắng thì toát ra vẻ lạnh lùng, giống dáng vẻ của người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng khi khoác lên mình màu đen thì lại có vẻ lãnh đạm, như sát thủ.
Kì lạ thật!
“Sau lại không có vị mặn?” Thần sông cắn miếng rồi hỏi tôi.
Tôi bèn đáp tôi đâu có mang, có thể nướng được như thế này đã là tốt rồi, ai mà lại mang muốn theo bên người chứ,
“Vậy sao cậu không nói?” Thần sông tiếp tục hỏi?
Tôi thực sự… nói thì có tác dụng gì chứ? Lẽ nào trong xe cô có muối chắc.
Thần sông gật đầu:
“Có”
“Vậy cô đi lấy đi.” Tôi vô thức nói, ý là sao cô ta không nói sớm hơn chứ, rõ ràng cô ta biết phải ở trên núi mấy ngày liền.
Ánh mắt thần sông có vẻ hơi kinh ngạc, có điều cô ta không nói thêm gì, cúi đầu tiếp tục ăn… chắc cô ta cũng cạn lời rồi.
Sau khi thần sông ăn xong, tôi lại xé cho cô ta đùi trước, cô ta nhận lấy, còn tôi ăn hết những thứ còn lại. Có vẻ như là lại sức rồi, dù tôi vẫn buồn ngủ lắm.
Ăn xong, thần sông tiếp tục dẫn đường, cũng không đeo mạng che mặt nữa. Sau cùng, cô ta dừng lại trước mô đất nhỏ. Tôi lấy dụng cụ đào bới ra rồi hỏi sao chúng ta không vào cái hố mà người đi trước đã đào ấy.
“Bị lấp rồi.” Thần sông nói.
Tôi hỏi bị ai lấp, thật ra không cần hỏi tôi cũng biết là do người nằm trong lăng mộ đó lấp. Bởi suy cho cùng thì những người kia, người vào mà chỉ có người ra ngoài được thì chứng tỏ là bên trong nguy hiểm vô cùng, hơn nữa có thể người nằm trong đó đã tỉnh lại rồi.
“Người nằm trong lăng mộ.” Thần sông đáp.
Nhưng mà lăng mộ của ai lại ở trong ngọn núi cằn cỗi này chứ? Tôi lắc lắc đầu, đây không phải là lúc nghĩ cái này. Chúng tôi phải đào nhanh chút. Ở bên cạnh thần sông mạnh như vậy, tôi nghiễm nhiên trở thành trợ lí bất đắc dĩ.
Đào hơn tiếng đồng hồ rồi, tôi mệt đến thở không ra hơi. Mà thần sông đến mặt cũng không đỏ, quả nhiên không hổ danh là thần sông. Đột nhiên, lúc tôi cầm xẻng xúc đất thì tia lửa bắt ra, lưỡi xẻng chạm vào đá rồi.
Tôi cẩn thận phủi lớp đất bên trên ra, quả nhiên là phiến đá. Tôi hỏi thần sông có thuốc nổ không, cô ta lắc đầu rồi dùng xẻng nậy phiến đá lên. Quả là sức mạnh của thần có khác.
Bên trong tối đen như mực, nhưng khi phiến đá được nậy ra hoàn toàn, ánh sáng bên ngoài chiếu vào để lộ đường hầm, có mùi đất ẩm bốc ra, khó chịu kinh khủng. Tôi lấy tay bịt mũi lại, thần sông lại trực tiếp nhảy xuông làm tôi cũng nhảy theo. Đây là lần đầu tiên tôi đến loại lăng mộ này, bên dưới cô cùng u ám, cảm giác ngột ngạt khủng khiếp. Tôi phải liên tục hít thở mới thích ứng kịp.
Tôi lập tức lấy đèn pin trong balo ra soi, đây thực sự là đường hầm được người xây dựng nên, rộng và to vô cùng, như kéo dài đến vô tận. Cảm giác sự tài tình của người cổ đại thật không thể hình dung nổi. Thần sông không biểu cảm gì, bắt đầu bước vào bên trong. Hazz quả là người mạnh, đi đâu cũng không phải sợ.
“Thần sông, đây là lăng mộ của ai?” Cô ta sống lâu như vậy rồi, hẳn là sẽ biết.
“Cậu hỏi ta?” Thần sông hỏi ngược lại tôi, tôi vô thức gật đầu.
“Ta còn muốn cậu nói cho ta.” Cô ta nói tiếp.
Tôi lập tức cảm thấy hơi xấu hổ, tôi không phải nhà khảo cổ, làm sao mà biết chứ?? Bỏ đi, không cần biết chủ nhân lăng mộ này là ai, chỉ cần lấy được nhân sâm hình người là được, cứ đi theo sau thần sông là ổn, cô ta sẽ tìm được thôi.
Sau khi đi được đoán, tôi nhìn thấy phía cuối ánh đèn pin có cổng đá không có chữ. Đây không phải là lăng mộ vô chủ chứ? Tôi tò mò vô cùng, không biết làm sao để vào được nhỉ. Có điều, tôi đột nhiên dựng hết tóc gáy lên vì có bàn tay dị dạng ở khe cửa như thể lúc sắp chết muốn bò ra nhưng cuối cùng vẫn bị nhốt ở bên trong. Bàn tay này thế mà lại không hề thối rữa, ngược lại còn có mùi thơm của thịt, không, đây là mùi thơm… mùi gì nhỉ, tôi không nhịn được bèn hỏi.
“Nhân sâm hình người.” Ánh mắt thần sông như lóe lên.
Bên trong thực sự có sao? Tôi kinh ngạc vô cùng, cũng không lo mấy vì lão già kia nói rồi. Nhân sâm hình người không phải là thành tinh, không có linh trí mới tính, bởi dù sao thì chúng tôi cũng không đi tìm nhân sâm tinh.
Nói cách khác, nhân sâm hình người ở trong kia sẽ không chạy, tức là chỉ cần tìm thấy là được. Nhưng làm sao để vào được bên trong lại là câu hỏi hóc búa vô cùng. Tôi có dùng xẻng để nậy thì cũng vô ích, đẩy cũng vô ích. Tôi bèn hỏi, có khi nào ở đó có cơ quan gì để mở không?
Hắn là có chứ, nếu không thì những người khác làm sao mà vào được? Thấy tôi hỏi như vậy, thần sông bèn quan sát xung quanh, sau hơn phút, cô ta đột nhiên tìm thấy hòn đá, sau đó ấn tay vào. Hòn đá thụt xuống, còn cánh cửa đá từ từ mở ra.
Tôi lập tức chiếu đèn pin vào, chưa kịp nhìn thấy gì thì đã thấy mùi hương thơm vô cùng tỏa ra. Tôi ngạc nhiên, nhân sâm hình người này là thứ gì mà có thể thơm đến vậy chứ?
Thần sông bắt dầu đi vào bên trong, tôi cũng đi theo sau cô ta. Trên mặt đất có vài xác chết, có lẽ là mấy người lần trước vào, bọn họ đều chết ở bên trong này. Tôi lấy lại % tinh thần để trấn tĩnh bản thân. Lúc bước qua xác chết, tôi thấy cánh tay hắn có cầm tờ giấy, trên đó viết mấy nhữ bằng máu, có vẻ như là bức thư tuyệt mệnh. Tôi dừng lại chút để nhìn cho rõ, đột nhiên cảm thấy kinh hãi vô cùng, bởi trên tờ giấy đó viết:
“Làm sai rồi.”
Làm sai rồi? Cái gì làm sai?